Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không?

Chương 34: Chương 34


Biểu tình trên khuôn mặt anh không thay đổi, nhìn hai người đó liếc mắt một cái, cúi đầu hỏi cô gái nhỏ, “Bọn họ là ai?”
Tô Cận tất nhiên biết hai người đó là ai.

Là họ hàng nuốt tiền của cô gái nhà anh, còn chiếm luôn nhà của cô.
Nghiêm túc mà nói thì anh còn phải cảm ơn chú của cô gái nhỏ.

Nếu không nhờ ông ấy, cô gái nhỏ sẽ không bị ép đến thủ đô.
Cả người Thích Nguyệt không được tự nhiên, cô dùng sức bẻ tay Tô Cận đang đặt trên eo cô, nhưng đáng tiếc là bẻ không ra.
“Bọn họ là chú và em họ của em.

Tô Cận, anh buông tay trước đi.” Cô gấp đến mức đá anh.
Thích Lâm Lâm dời mắt khỏi người đàn ông trước mặt.

Nhìn tương tác giữa hai người, cô ta cắn môi, thu lại mọi tâm tư, đi lên trước một bước, nghiêng đầu ôn nhu hỏi: “Chị họ, đây là ai vậy?”
Nói xong, cô ta dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tô Cận, “Chào anh, em tên là Thích Lâm Lâm, em là em họ của Thích Nguyệt.”
Giọng cô dịu dàng mềm mại, mặt đầy ngây thơ đáng yêu, giống như em gái hàng xóm.
Không biết vì sao, Thích Nguyệt rất không thoải mái, cô cực kì ghét ánh mắt Thích Lâm Lâm nhìn Tô Cận.
Cô khẽ hừ nhẹ một tiếng, lặng lẽ giơ tay nhéo eo Tô Cận.
“Hả?” Tô Cận cúi đầu, sắc mặt kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ.
Thích Nguyệt hung ác trừng lại anh.

Hừ, hái hoa ngắt cỏ là đàn ông hư, hồ ly tinh quyến rũ con gái.
“Không thoải mái sao?” Tô Cận nhìn cô mặt đầu tức giận, giơ tay sờ khuôn mặt hồng hào của cô.
Thích Lâm Lâm nhìn hai người, trong mắt hiện lên ghen ghét.

Cô ta không hiểu, người đàn ông đẹp trai như vậy, sao lại đối xử dịu dàng với Thích Nguyệt như vậy.
Cô ta chớp chớp mắt, nói: “Anh trai, anh không cần lo đâu, chị họ có chút tính tiểu thư*, khi ở nhà em, cũng hay tức giận vô cớ.”
*Convert là “kiều khí”, nghĩa là yếu ớt mỏng manh.

Để yếu ớt thì không hợp vế sau và câu sau của chú Thích Nguyệt nên mình để là tính tình tiểu thư.
Sắc mặt Thích Nguyệt sửng sốt, nhìn Thích Lâm Lâm đang cười ngọt ngào.
“Không sai, tính tình Nguyệt Nguyệt đúng là không tốt.” Thích Duệ trầm giọng nói tiếp.
Ông ta quan sát người đàn ông trước mặt, từ quần áo đến khí chất, cộng thêm căn biệt thự này của anh, cái nào cũng chứng minh rằng người đàn ông này không hề đơn giản.
Cả trái tim Thích Duệ đều trầm xuống.

Ông không nghĩ đến Thích Nguyệt sẽ quyến rũ được kiểu đàn ông như vậy.
Sắc mặt ông hòa ái, nói: “Vị tiên sinh này, Nguyệt Nguyệt vì có chút mâu thuẫn với nhà chúng ta, tự mình bỏ nhà ra đi, lần này tôi lên đây là muốn dẫn nó về nhà.

Trong khoảng thời gian này đã làm phiền anh chăm sóc nó rồi.”
Thích Nguyệt ngây ngốc nhìn hai người họ, nghe xong lời họ nói, ngực cô bị đè nén, đỏ mặt tức giận nói: “Hai người nói bậy, tính tình tôi không tốt chỗ nào? Rõ ràng là các người …”
“Chị họ,” Thích Lâm Lâm mở miệng ngắt lời Thích Nguyệt, hốc mắt đỏ lên, “chị đừng làm loạn nữa, theo chúng ta về nhà đi.

Chị một người ngoài, sao có thể cứ luôn ở trong nhà anh trai này chứ.

Chị đừng quên, chị có người chồng chưa cưới ở dưới quê nữa đó.”
Thích Lâm Lâm lặng lẽ nhìn thoáng qua Tô Cận, phát hiện thần sắc người đàn ông này từ đầu đến cuối đều không đổi, trong lòng cô ta bắt đầu bực bội.

Cô ta không thích Thích Nguyệt, cũng không cho phép cô ở lại thủ đô ở bên người đàn ông đẹp trai nhiều tiền như vậy.
Chỉ có kéo cô về quê, sau này cô sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời gả chồng, kiếm tiền cho nhà cô ta.
“Không sai.” Thích Duệ gật đầu, ánh mắt nhìn Thích Nguyệt mang theo trách cứ, “Nguyệt Nguyệt, con đã đính hôn với người khác rồi, phải giữ lời hứa, không thể nói không giữ lời.”
Thích Nguyệt gấp đến mặt đỏ tới mang tai, không tin được nhìn hai người trước mặt, “Các người thật quá đáng, tôi không có.”
Nhìn cô gái nhỏ gấp đến mắt hiện lên hơi nước, Tô Cận trấn an xoa đầu cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Nguyệt Nguyệt đừng nóng vội, không ai có thể bắt nạt em.”
Thích Nguyệt vốn đang tức giận đến tay phát run, nghe xong giọng nói trầm thấp của anh, cô giật mình, ngước mắt nhìn anh.
“Sao tôi lại không biết vợ chưa cưới của mình đã đính hôn với người khác?” Tô Cận cười như không cười nhìn Thích Duệ, bình tĩnh nói: “Tuy rằng ông là trưởng bối của Thích Nguyệt, nhưng thật đáng tiếc, hôn sự của em ấy ông không làm chủ được.

Ba Nguyệt Nguyệt từ nhỏ đã đính hôn với nhà tôi, em ấy vẫn luôn là vợ chưa cưới của tôi.”

“Không thể nào!”
“Anh thật sự thích chị họ sao?!”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, sắc mặt hai người đều vặn vẹo trong chớp mắt.
Tô Cận không muốn lãng phí thời gian trên người hai người này, anh lạnh lùng nhìn họ: “Thích tiên sinh, Nguyệt Nguyệt là vợ chưa cưới của tôi, đồ vật thuộc về em ấy, tôi cũng sẽ giúp em ấy lấy về lại.”
“Tôi không hiểu anh nói cái gì.” Sắc mặt Thích Duệ xanh mét, “Nguyệt Nguyệt, theo chú về nhà.”
Kéo cô gái nhỏ ra phía sau, Tô Cận lạnh mặt nói tiếp: “Các người chỉ có thời gian ba ngày, dọn ra khỏi nhà của vợ chưa cưới của tôi.

Nếu tới ngày đó mà các người vẫn chưa dọn đi, chúng tôi đành phải dùng pháp luật.”
///
Thích Duệ và Thích Lâm Lâm bị bảo vệ mời ra ngoài.
Nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ, Tô Cận thỉnh thoảng cúi đầu hôn trán và mặt cô.

Nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhạt của cô một lúc, anh chậm rãi cúi đầu.
“Anh làm gì đó?” Thích Nguyệt che môi anh lại, nhẹ đẩy anh ra.
Bắt lấy tay cô gái nhỏ, Tô Cận bóp nhẹ vài cái, nhìn chằm chằm mặt cô nói: “Nguyệt Nguyệt, anh đang hôn em.”
Nếu là trước kia, Thích Nguyệt chắc chắn sẽ chịu không nổi đẩy anh ra.

Nhưng vừa rồi anh giúp cô đòi lại nhà, bây giờ trong đầu cô đều là nghĩ chuyện này.
“Tô Cận,” Thích Nguyệt túm áo anh, giọng mang theo theo thật cẩn thận cùng không thể tin được, “Anh thật sự đòi lại nhà cho em sao?”
Sau khi ba mẹ mất, cả nhà chú cô dọn vào ở.

Trước kia được ba mẹ sủng, ngoại trừ học tập, những chuyện khác cô vốn không hiểu.

Đối mặt với biến cố trong nhà, cô hoang mang lo sợ, kinh oảng thất thố, không biết nên làm sao.
Ban đầu cả nhà chú rất tốt, nhưng sau đó lại thay đổi.


Chiếm nhà của cô, còn không muốn để cô đi học, cô không thể mở miệng đuổi bọn họ ra ngoài.

Khi biết thím muốn cô bỏ học gả chồng, ý nghĩ duy nhất của cô là rời đi, đến thủ đô tìm bạn của ba mình.
Tô Cận nhìn đôi mắt cô gái nhỏ, cọ cọ khuôn mặt cô, “Ừ, nhà sẽ đòi về được.”
Ngây ngốc nhìn Tô Cận, Thích Nguyệt ấp úng nói: “Thật sự có thể đòi về được sao.”
Thần sắc cô gái nhỏ ngây ngốc, khiến đầu quả tim Tô Cận hơi đau, anh nói: “Nguyệt Nguyệt, sau này sẽ không có người dám bắt nạt em, chiếm đoạt đồ của em.”
Trong lòng Thích Nguyệt dần kích động lên.

Nhà có thể đòi về được, căn nhà tràn đầy ký ức của cô và ba mẹ có thể đòi về được.
“Tô Cận,” Thích Nguyệt nhào vào lòng anh, ôm cổ anh, cả người mềm mại treo trên người anh, “Anh đã giúp em đòi về nhà lại.”
Khẽ vuốt tóc cô gái nhỏ, nhìn đuôi lông mày cô không giấu được sung sướng, Tô Cận nhướng mày, thấp giọng nói: “Rất vui?”
Cô gái nhỏ vui vẻ, anh có thể thừa dịp cơ hội này, nói ra một vài yêu cầu vô lý.
“Ừ, em rất vui.” Tay Thích Nguyệt quấn cổ anh hơi dùng sức, giọng nói không tự giác mà mềm xuống, “Tô Cận, anh thật tốt.”
Cô đỏ mặt, hôn khóe môi anh một cái.
Sắc mặt Tô Cận sửng sốt, ôm mặt cô, ánh mắt sáng lên: “Nguyệt Nguyệt, hôn một cái không đủ.”
“Thế, em lại hôn anh vài cái được không?” Thích Nguyệt nhỏ giọng nói.
Tô Cận hôn mặt cô vài cái, chống lên trán cô, “Nguyệt Nguyệt, em còn nhớ lời anh nói hôm đó không?”
Anh muốn cô gái nhỏ dùng cách khác giúp anh … ra..