Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không?

Chương 17

Edit: Dánh

Beta: Dâu

Quần áo cô bị kéo xuống thấp, thứ trắng mềm kia đập vào mắt của Tô Cận khiến anh nổi lên rất nhiều ý nghĩ không nên có.

Buông cô gái nhỏ ra, để cô dựa vào người mình, Tô Cận ôm eo cô, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, một lúc lâu sau anh mới ho nhẹ một tiếng: "Nguyệt Nguyệt, em ngoan ngoãn và nghe lời anh một chút, bây giờ anh sẽ giúp em."

Anh vươn tay, đặt lên nút áo cô gái nhỏ.

Sau khi cởi bỏ một nút áo, đầu ngón tay Tô Cận đột nhiên run lên, bỗng ngừng lại, không dám tiến thêm bước nữa.

Nghiêm túc mà nói, bây giờ anh và cô gái nhỏ không thuộc quan hệ yêu đương. Nếu hôm nay anh giúp cô gái nhỏ tắm, ngày mai cô tỉnh rượu rồi không vui, sẽ là chuyện cực kì khó giải quyết.

Tô Cận xoa trán, dời tầm mắt đi, sờ khuôn mặt cô nói, "Em tự ..."


"Em không thích anh." Thích Nguyệt trừng lớn hai mắt ngắt lời anh, cô che quần áo mình lại, biểu tình rất hung ác, "Anh là Tô Cận, em không thích anh."

Cô dùng sức đẩy tay anh ra, "Anh buông em ra, không cần anh giúp."

Thích Nguyệt đẩy vài cái, phát hiện tay anh không hề nhúc nhích.

Cô gấp đến nỗi muốn khóc, "Buông ra, anh cái kẻ lừa đảo này, anh vốn không phải chồng em."

Tô Cận thấy cô gấp đến trán cũng đổ mồ hôi, lập tức nhỏ giọng dỗ cô: "Được, anh buông ra."

"Vậy anh mau lấy tay ra." Thích Nguyệt tức giận đánh anh vài cái.

Tô Cận buông tay ra.

Mơ mơ màng màng nắm quần áo mình lại, Thích Nguyệt lui về sau hai bước nói, "Anh đi ra ngoài."

Tô Cận xoay người liền rời đi. Anh sợ bản thân tiếp tục ở lại, sẽ không quan tâm ý nguyện cô gái nhỏ mà làm một ít chuyện khác người.

Nghe được tiếng cửa phòng tắm đóng lại, Thích Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô lắc đầu, giơ tay cài chặt nút áo lại, "Hừ, không cho anh nhìn, cũng không cho anh sờ."


Lầm bầm lầu bầu nói thầm một hồi, Thích Nguyệt ngồi dưới đất, gãi gãi đầu, cằm gác ở bên cạnh bồn tắm, nhắm mắt lại, "Buồn ngủ quá, buồn ngủ."

Tô Cận dựa ở cửa phòng tắm, rút một điếu thuốc, anh cẩn thận nghe ngóng, bỗng không nghe thấy bên trong có tiếng động nào.

Anh gõ lên cửa vài cái rồi đẩy ra. Quả nhiên, cô gái nhỏ dựa vào bồn tắm, ngủ ngon lành.

Tô Cận đi đến bên cạnh cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt khi ngủ của cô, cuối cùng không nhịn được hôn lên mặt cô một cái, mới ôm cô vào lòng.

Ngửi được mùi hương quen thuộc, đầu Thích Nguyệt cọ cọ, tìm một vị trí thoải mái, tiếp tục ngủ.

///

Về đến nhà, Tô Cận ôm cô gái nhỏ vào phòng ngủ của mình, cẩn thận đặt cô lên giường.

Tiếp xúc đến giường mềm như bông, Thích Nguyệt rầm rì vài tiếng, cuốn chăn lăn một vòng. Tô Cận vén tóc trên mặt cô lên, chỉ cảm thấy bộ dáng cô gái nhỏ ngủ say, vừa đáng yêu vừa quyến rũ.


Anh ở mép giường nhìn chằm chằm cô gái nhỏ hơn một tiếng, sau đó mới ung dung thong thả đi rửa mặt.

Chờ anh bận xong, đã là 11 giờ tối. Tâm tình Tô Cận cực tốt mở một bình rượu vang đỏ.

Khi nghe được tiếng chuông cửa, anh kinh ngạc vài giây. Vừa mở cửa, Triệu Sùng vẻ mặt gió xuân phơi phới bước vào.

"Lão đại, một mình uống rượu chán lắm, tôi uống với cậu." Triệu Sùng cầm bình rượu, đổ nửa ly,

Tô Cận liếc nhìn hắn một cái, "Bây giờ là 11 giờ 10 phút tối."

Ý của anh không nói cũng rõ.

Triệu Sùng khụ khụ, hai bên tai dần biến hồng, sắc mặt hắn có chút ngốc, "Lão đại, thì là hàng xóm của cậu, cái mỹ nữ trước kia thích anh đó, kêu Tống Khả Tiêu. Tôi, khụ, bây giờ tôi cũng là người có gia thất*."

*Ý là taken rồi á, không còn single nữa á

Tống Khả Tiêu?

Thần sắc Tô Cận hơi ngừng, nhìn lướt qua Triệu Sùng, "Cậu mới từ trong nhà cô ấy đi ra?"
Phát hiện mặt mày Triệu Sùng đều mang theo một cổ ý xuân, Tô Cận trầm mặt, khẳng định nói: "Hai người lên giường rồi."

Triệu Sùng ngây ngô cười, "Lão đại, coi trọng một người thì phải mau xuống tay, chậm thì biến thành người khác."

Anh mới phát hiện chính mình thích cô gái nhỏ, không ngờ Triệu Sùng đến bước cuối cùng trong quan hệ nam nữ cũng làm rồi.

Tô Cận nhẹ nhàng quơ quơ ly rượu, bình tĩnh mở miệng, "Bây giờ tôi có một chuyện cực kì quan trọng."

Anh nhịn không được muốn chia sẻ sự suиɠ sướиɠ trong lòng mình với người khác.

Triệu Sùng thấy thần sắc anh nghiêm túc, thu lại nụ cười trên mặt nói, "Lão đại, cậu nói đi."

Trầm mặc vài giây, Tô Cận mới mang theo suиɠ sướиɠ, chậm rãi mở miệng: "Tôi thích Thích Nguyệt."

Triệu Sùng chớp mắt nói,"Chỉ có chuyện này thôi sao? Tôi đã sớm biết rồi."
Hắn đã sớm nhìn ra lão đại thích Thích Nguyệt, cho nên cũng không cảm thấy ngạc nhiên mấy.

Tô Cận có chút hứng thú hỏi,"Cậu sớm biết rồi?"

Trước kia anh chưa từng cùng ai nói qua là mình thích Thích Nguyệt.

Triệu Sùng không sao cả xua xua tay: "Mấy chuyện như để con gái vào nhà mình ở, còn dỗ dành con gái vui vẻ, trước kia cậu chưa từng làm qua. Bây giờ cậu lại để Thích Nguyệt sống chung, còn muốn dỗ cô ấy."

"Lão đại, thật ra ngay từ đầu cậu đã có ý tưởng không thuần khiết với Thích Nguyệt, còn xem cô ấy như đôi mắt mà bảo vệ."

Tô Cận không phủ nhận, anh nghiêm túc gật đầu, "Không tệ, dù chưa rõ tâm ý bản thân, trong tiềm thức tôi đã xem em ấy như người phụ nữ của mình, không cho bất kì ai đụng đến."

Nhìn Tô Cận vẻ mặt "đắc ý", Triệu Sùng nhịn rồi lại nhịn, thật sự không nhịn được nữa, "Lão đại, trước kia anh chính miệng nói với Thích Nguyệt, là sẽ không thích cô ấy."
Ý cười nơi khóe miệng Tô Cận hơi ngừng, anh ngẩng đầu, thần sắc không chút nào hoảng loạn nói, "Ồ, thế thì sao?"

Bản thân anh có điều kiện tốt như vậy, cũng không lo rằng cô gái nhỏ sẽ không thích anh.

Triệu Sùng thấy anh đầy mặt tự tin, tiếp tục nói: "Cậu còn nói Thích Nguyệt không hợp thẩm mỹ của cậu, vẻ ngoài bình thường, cũng không quá thông minh. Lão đại, tôi không tin được cậu lại nói những lời này trước mặt Thích Nguyệt. Cậu không hiểu con gái, con gái mà tính toán so đo là một chuyện cực kì đáng sợ."

"..."

Sắc mặt Tô Cận trầm xuống, buông ly rượu, tựa lưng vào ghế, giọng lãnh đạm nói: "Triệu Sùng."

Triệu Sùng: "Hả?"

"Cậu không chỉ nói nhảm rất nhiều, trí nhớ cũng không tệ, chức vị công ty chi nhánh, chọn cậu là một sự lựa chọn đúng đắn."

Triệu Sùng: "... Lão đại tôi sai rồi!"
///

Khi Thích Nguyệt tỉnh lại, cô duỗi tay, đầu có chút đau. Cô mở hai mắt, cả người mờ mịt vài phút sau đó mới tỉnh táo lại.

Ngày hôm qua cô làm trợ lý của Tô Cận, cùng anh tham gia bàn chuyện làm ăn, cuối cùng là tiệc rượu, sau đó cô uống say.

Uống say!

Thích Nguyệt kinh hoảng đến buồn ngủ cũng biến mất, từ trên giường ngồi dậy. Nắm chăn trên người mình nhìn, cô ngây ngốc ngẩng đầu, phát hiện mình đang ngủ ở trong phòng Tô Cận.

Đi xuống giường, Thích Nguyệt vội vã rời khỏi phòng. Mới vừa mở cửa phòng ra, cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tô Cận đang mặc đồ ở nhà.

Khuôn mặt Thích Nguyệt đỏ lên, theo bản năng mở miệng xin lỗi, "Thật xin lỗi, ngày hôm qua em mang lại cho anh nhiều phiền toái rồi."

Trên người còn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, cô cũng không dám tưởng tượng bản thân mình làm chuyện gì quá đáng.
Tô Cận đi vài bước đến trước mặt cô, giơ tay vén tóc trên mặt cô lên, thấp giọng hỏi: "Có đói bụng không?"

Bị giọng nói gần như ôn nhu của anh khiến cho cả người không được tự nhiên, Thích Nguyệt ấp úng, nói không nên lời được một câu.

Thật đáng yêu. Tô Cận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngây ngốc của cô, giơ tay xoa đầu cô nói, "Đi rửa mặt trước đi, rồi qua đây ăn cơm, anh đã chuẩn bị đồ ăn mà em thích nhất."

Thích Nguyệt choáng váng đi về phòng mình, chậm rãi rửa mặt xong, thay quần áo, rời khỏi phòng ngồi trước bàn ăn.

Cô muốn vào phòng bếp giúp đỡ, nhưng bị Tô Cận nhìn thoáng qua, cả người cũng không dám động đậy.

Mang một đĩa đồ ăn cuối cùng lên, Tô Cận nói: "Ăn đi."

Nhìn một bàn lớn đầy đồ ăn, Thích Nguyệt lại càng thêm không được tự nhiên, cô nói tiếng "Cảm ơn", sau đó cúi đầu ăn cơm.
Qua vài phút.

Thích Nguyệt thật sự là bị anh nhìn chằm chằm đến trong lòng cũng không thoải mái, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh không ăn?"

"Trước khi em ngủ dậy, anh đã một mình ăn qua rồi." Tô Cận bình tĩnh mở miệng, ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi khuôn mặt cô.

Thích Nguyệt lập tức nói: "Vậy anh đi làm đi, cơm nước xong em sẽ dọn."

Chỉ cần anh đừng ở chỗ này nhìn chằm chằm cô là được.

Vẻ mặt Tô Cận nhẹ nhàng nói, "Hôm nay anh không có công việc."

Thích Nguyệt xấu hổ "À" một tiếng, không biết nên nói gì với anh. Ngày hôm qua chuyện sau khi uống say, cô cũng không dám mở miệng hỏi.

Trong bầu không khí cực kì quỷ dị, Thích Nguyệt nhanh chóng ăn xong cơm. Cô đứng dậy chuẩn bị dọn dẹp bàn ăn, tay lại bị ngăn lại.

"Loại chuyện này em không cần làm." Tô Cận bưng chén đũa lên, "Để anh."
Sau này anh muốn cưới cô gái nhỏ, những việc này tất nhiên không thể để cô làm. Chờ cô gái nhỏ thi đại học xong, lại đưa cô về biệt thự mà mình thường ở, mọi chuyện đều có dì giúp việc làm.

"Nhưng chúng ta đã quy định, những chuyện này là em làm mà."

Tô Cận nhìn cô nói: "Từ hôm nay trở đi, cái gì em cũng không cần phải làm."

Thích Nguyệt cảm thấy Tô Cận rất không bình thường. Cô ngồi trên sô pha, sắc mặt khẩn trương nhìn người đàn ông đang bận rộn trong phòng bếp.

Nửa tiếng sau, Tô Cận đã làm xong mọi thứ.

Thích Nguyệt khẽ cắn môi, vẫn quyết định hỏi xem ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cô lấy hết can đảm nói, "Ngày hôm qua ..."

"Nguyệt Nguyệt."

Thích Nguyệt vừa mở miệng đã bị ngắt lời. Cô ngơ ngác nhìn Tô Cận. Bản thân mình có nghe lầm không? Anh hình như vừa kêu "Nguyệt Nguyệt"?
Tô Cận lơ đãng nói, "Thật ra yêu sớm cũng là chuyện tốt."

"Cái gì?" Thích Nguyệt càng thêm ngốc.

"Căn cứ nghiên cứu, người càng lớn tuổi, tỉ lệ gặp được true love càng nhỏ." Tim Tô Cận đập hơi nhanh, tiếp tục nghiêm túc nói bậy, "Cho nên yêu sớm đối với tình cảm cá nhân mà nói, lợi nhiều hơn hại."

Thích Nguyệt: "..."

Cô hình như lại không theo kịp suy nghĩ của anh nữa rồi.