Khi Tử Hà bị Ngưu Ma Vương cướp đi, nàng rõ ràng biết
Chí Tôn Bảo là một người bình thường nhưng trong lòng vẫn luôn ảo tưởng, nàng
tin lang quân như ý của mình sẽ thân măt giáp càng áo thánh, chân đạp trên mây
bảy màu tới đón nàng trước ánh mắt hâm mộ của hàng bạn người, đây không chỉ là
tình yêu bình thường mà trong đó còn tràn ngập kỳ vọng về lang quân tương lai,
đây không chỉ là kỳ vọng hiện tại mà còn kỳ vọng trong tương lai, lang quân của
mình có thể phi thường hơn người, năng lực phi phàm
——
Song những gì mà nàng nhìn thấy rõ ràng là tiếng kêu
rên không dứt, những thi thể nằm ngang ngửa máu chảy thành sông đập vào mắt,
trong nháy mắt quán trà Tiêu Dao như biến thành địa ngục Tu La vậy.
Khoa trương, nghiêm trọng.
Phạm Khinh Ba quăng ngay ý nghĩ về cảnh tượng trong
tiểu thuyết do thói quen nghề nghiệp mà nảy ra, nhìn đám nhân sĩ võ lâm sắc mặt
tái nhợt nằm đầy đất, cuối cùng cũng hiểu ra, biểu hiện của bọn họ là thật sự,
không phải bị lời nói như sấm sét của Thư Sinh đánh ngã, mà là bị ám toán.
Hung thủ đương nhiên không phải nàng và Thư Sinh, thế
nên khả năng lớn nhất là ——
“Hừ, các hạ dọa nương tử của tại hạ sợ rồi.”
Nhìn theo tầm mắt Thư Sinh, Nam Vô Dược vẫn lười biếng
dựa người ngồi trên ghế, chỉ là khuôn mặt ngập vẻ lười nhác khẽ chuyển, ánh mắt
như yêu ma, khóe môi cong cong cười nhẹ. Điệu cười này, trong từ điển của Phạm
Khinh Ba có một từ chuyên dụng để miêu tả —— mị hoặc nồng cháy.
“Ngươi không phải Thánh thủ, rốt cục ngươi là ai?” Một
giọng nói lên án suy yếu vang lên.
Ngay đến nàng còn thấy được sự bất thường, những nhân
sĩ võ lâm kia đương nhiên không thể không nhận ra. Có điều “Nam Vô Dược” cũng
không để ý tới bọn họ, chỉ nhìn Thư Sinh một cách hiếu kỳ rồi hỏi: “Ngươi phát
hiện ra ta không phải Nam Vô Dược từ khi nào?”.
“Lúc tại hạ gọi ngươi là sư huynh.”
“Nam Vô Dược” kinh ngạc nói: “Ngươi và Nam Vô Dược
không phải sư huynh đệ mà chỉ là để thử ta thôi?”.
Thư Sinh lắc đầu, “Bản tính lương thiện, tại hạ trước
nay luôn dùng cách phỏng đoán thiện ý để đánh giá người khác, ngay từ đầu đã
không phải thử”.
“Nam Vô Dược” nhíu mày: “Vậy rốt cuộc sao ngươi lại
phát hiện ra?”
Thư Sinh dường như vừa nhớ tới chuyện gì thú vị, hơi
cười cười, “Ngươi không nên hỏi về sư phụ”.
“Nam Vô Dược” im lặng hồi lâu mới phát Thư sinh đã trả
lời xong, khóe miệng nhất thời có chút run rẩy, “Người Trung nguyên các ngươi
đều phiền phức như thế sao? Ta bảo này, ngươi có thể trả lời một mạch vấn đề
của ta không, đừng để ta phải hỏi từng câu từng câu một”.
Lời này xem như đã nói ra tiếng lòng của mọi người ở
đó, thời khắc hồi hộp giải mã vấn đề thế này còn chơi trò từng câu từng chữ quả
thật là muốn mạng người mà. Phạm Khinh Ba không phải là người có tính nhẫn nại,
vì thế quyết định tự thân xuất mã.
Giật nhẹ tay áo Thư Sinh, “Tổng cộng có mấy chỗ sơ hở,
tách rõ ra là ai, cái gì, tại sao, nói rõ trong một trăm chữ”.
“Tổng cộng hai chỗ sơ hở. Thứ nhất, từ trước đến nay
sư huynh luôn cảm thấy xấu hổ vì sư phụ, cho nên cũng không để ý sống chết của
người, tuyệt không có khả năng hỏi thăm về người với ta, thứ hai, sư huynh dưới
sự rèn luyện của sư tẩu đã biết cách làm giàu, tuyệt không bao giờ đề nghị chữa
bệnh miễn phí cho người khác”.
Nói một hơi xong ba điểm này, Thư Sinh ngừng lại, có
chút khẩn trương nhìn Phạm Khinh Ba, “Nương tử, bao nhiêu chữ?”.
“Tính cả dấu câu là bảy mươi sáu chữ, thật ngoan, đáng
tuyên dương.”
Má trái Thư Sinh viết “Nương tử khen ta”, má phải ghi
“Ta thật vui vẻ”, cười tươi vừa thỏa mãn vừa vui vẻ. Trên gương mặt tái nhợt
của mọi người hiện lên mất vạch đen, chỉ tiếc không thể đứng ra dạy bảo hắn,
dường như dần dần bắt đầu chấp nhận giả thiết Ngân Thư Sinh biến thành thê nô* tầng
cao nhất.
*thê nô: nô lệ của vợ
Mà “Nam Vô Dược” sao khi hiểu rõ nguyên do thì ngược
lại lại bật cười, “Không thể ngờ ta tính toán mọi điều lại bại ở chỗ đánh giá
cao tình thầy trò của ba người. Cũng phải, dựa vào nhân phẩm của Tiểu Lão Đầu
kia, sư phụ với sư đệ của hắn cũng không thể bình thường cho được”.
Nói vậy Nam Vô Dược giả thua cũng thật oan uổng nha.
Người trong giang hồ chỉ biết Nam Vô Dược y độc song
tuyệt, Ngân Thư Sinh thân mang tuyệt thế võ công, nhưng trước giờ không thể nào
biết sư phụ của hai người này là người phương nào. Nay chợt nghe hai người
dường như không có chút quan hệ nào trong võ lâm lại là sư huynh đệ, phàm là
người trong giang hồ thì không thể không hiếu kỳ muốn tìm hiểu đến cùng. Nam Vô
Dược giả coi như là người cẩn thận, chỉ nói thừa nửa câu, ai ngờ lại vì nửa câu
đó mà bại lộ thân phận.
“Xin hỏi Nam tiên sinh thật đang ở đâu?” Lí Thành Hề
đột nhiên hỏi, dường như đang lo lắng cho an nguy cua Thánh thủ. Không hổ là đệ
nhất công tử trong võ lâm, dù trúng độc suy yếu lại đang bị người khác khống
chế nhưng vẫn giữ tư thái bất phàm như cũ, khóe miệng vĩnh viên là một nụ cười
nhàn nhạt tao nhã mê người.
Nam Vô Dược giả lấy ra một cái hộp trong tay áo, ném
đến trước mặt Lí Thành Hề.
“A Cửu mang thêm một sinh mệnh mới, Tiểu Lão Đầu hắn
ta vội trở về hầu hạ, không rảnh đến chơi với các ngươi. Đây là một nửa tiền
đặt cọc hắn trả ta, về phần nửa còn lại, hắn nói coi như ta lấy làm quà đầy
tháng cho đứa bé trong tương lai, vợ chồng bọn họ từ chối thì bất kính.”
Mọi người đồng thanh ồ lên. Tuy vốn biết Thánh thủ
hành vi không bình thường, nhưng tùy tiện chọn một người chuyển lời xong lập
tức quăng toàn bộ an nguy vỗ lâm đi cũng thật quá đáng a! Chỉ vì bà xã mang
thai? FML*! Thiên hạ bị phái thê nô thống trị rồi sao? Hơn nữa cái tên mà hắn
tìm cũng không phải người bình thường, mà là một ma đầu biết hạ độc a, ma đầu!
Đợi chút, ma đầu đó là…
*FML: hèn kém, bạc nhược
“Ngươi… ngươi là… Giáo chủ Thất Bảo giáo ở Miêu Cương
—— Cổ vương Dạ Kiêu!” Có người kinh hô.
Cổ bách độc bất xâm trên người Nam Vô Dược chính là do
Dạ Kiêu cấy cho hắn, cho nên giữa hai người có tình bạn nhất định. Mà Đào Kim
Kim là vợ trước kiêm thuộc hạ của hắn ta, điều này có thể lý giải vì sao hắn ta
lại xuất hiện ở đây.
“Ma đầu! Ngươi hạ độc gì với chúng ta? Mau giao thuốc
giải ra đây!” Vừa nhận ra thân phận của hắn, có một số người đã hoảng sợ.
“Không không không.” Dạ Kiêu lắc lắc ngón tay, đứng
lên, “Ta không hạ độc. Chẳng qua là… bỏ vài con sâu nhỏ vào rượu của các ngươi.
Mà mấy con sâu rượu này ngửi thấy hương rượu do ta đặc chế sẽ không nhịn được
múa may ý mà”. Trong mắt mọi người, Nam Vô Dượng ham rượu như mạng, luôn điên
điên đảo đảo. Cho nên người giả dạng hắn uống rượu cố ý làm rớt ra một chút,
khiến cho hương rượu tỏa ra bốn phía cũng không có ai để ý. Không biết đây
chính là thuốc dẫn dụ phát cổ độc.
Nhớ lại mình hai lần muốn uống trà, trong lòng Phạm
Khinh Ba có chút rờn rợn, may mà Thư Sinh ngăn nàng lại.
“Chàng đã biết trước rượu với nước ở đây có vấn đề?”
“Ừ, vi phu có nghiên cứu miêu cổ.”
Sau khi phát hiện Nam Vô Dược là giả, hắn liền biết
rượu có điểm bất thường, nhưng phải đến khi ngửi thấy hương rượu nồng đậm kia
mới xác định được là rượu trùng chi cổ. Khi cổ này phát tác giống như vạn con
kiến cắn, vừa ngứa vừa đau nhưng cũng không mất mạng, bởi vì rượu trùng này
sống lâu nhất chỉ có ba ngày thôi, người trúng cổ nhiều nhất là chịu đau đớn ba
ngày. Có thể thấy Dạ Kiệu không tính giết người, cho nên hắn mới ngồi yên không
thèm đếm xỉa đến mọi chuyện.
Dạ Kiêu bước ra chính giữa phòng, cởi trói cho Đào Kim
Kim đang hôn mê, sau đó kiểm tra thân thể Đào Kim Kim. Sao khi xác định rõ
không bị thương thì vẻ mặt mới giãn ra, lấy một viên thuốc nhỏ màu đen từ hồ lô
bên hông ra đút cho nàng.
“Dạ giáo chủ, chuyện cũ của Đào Kim Kim và nhiều môn
phái còn chưa tính xong, chỉ e không thể để ngươi mang người đi như thế”. Lí
Thành Hề sau khi biết Nam Vô Dược thật không có gì nguy hiểm thì luôn trầm mặc
bây giờ mới mở miệng lần nữa.
Dạ Kiêu cười giễu cợt, “Sao lại không thể? Ta thật vất
vả mới có thể xóa đi trí nhớ đã từng tiếp xúc với các tên mặt trắng ở Trung
nguyên của nàng, các ngươi lại làm ra cái gì mà đại hội để nhắc nàng nhớ lại,
sổ sách này ta còn chưa tính với các ngươi, các ngươi còn dám nói điều kiện với
ta? Lí Thành Hề, ngươi thấy bộ dạng hiện giờ của các ngươi có tư cách để yêu
cầu ta sao?”.
Lời của hắn nhắc nhở các người trong võ lâm khác, bọn
họ nhận ra hiện giờ chỉ có một người có thể giúp đỡ bọn họ, “Ngân Thư Sinh! Mau
bắt ma đầu kia lại, đừng để hắn mang yêu nữ đi, làm hại võ lâm!”.
Mà cái đối tượng mọi người cầu trợ kia, Thư Sinh đang
làm gì ấy nhỉ ——
“Nương tử, Thủ Hằng đi mua đồ ăn lâu thật đấy, về nhà
không thấy chúng ta sẽ lo lắng.”
“Ừ, khi hắn lo lắng rất dễ náo loạn người khác, hàng
xóm sẽ trách cứ, chúng ta nhanh về đi.”
Loại chuyện thấy chết không cứu, có một lần ắt có lần
thứ hai. Cá nhân Thư Sinh cảm thấy nếu sư huynh Nam Vô Dược đã nhờ vả Dạ Kiêu
này chuyển lời tất có nguyên nhân, hắn không tiện can thiệp, mà hiện giờ hiếm
khi nhân sĩ võ lâm đáng ghét đều bị quật ngã cả ồi, không đi còn đợi khi nào?
Suy nghĩ của Phạm Khinh Ba càng đơn thuần hơn, nàng cảm thấy lần trước thấy
chết không cứu với Đào Kim Kim, lần này là đối với nhân sĩ võ lâm, đương nhiên
là đối xử rất bình đẳng.
Vì thế suy nghĩ rõ ràng là trống đánh xuôi, kèn thổi
ngược cuối cùng bao giờ cũng lại thành trăm sông đổ về một biển vợ chồng ăn ý,
tay nắm tay không coi ai ra gì trò chuyện tự nhiên, bắt đầu đi ra ngoài.
“Đợi chút.” Dạ Kiêu đột nhiên lên tiếng.
“Tướng công, trà bánh ở quán trà Tiêu Dao không tệ,
nói tên ta ra có thể ăn bao nhiêu tùy thích nha.”
“Tuy quân tử không tham lợi ích nhỏ, ham món lợi nhỏ
là không hợp lễ tiết… Nương tử, chúng ta gói mang về ăn với Thủ Hằng đi.”
—— Dạ Kiêu bị coi khinh. Đôi vợ chồng này bắt đầu thảo
luận đến thời tiết buổi tối rồi.
“Ngân Thư Sinh, chúng ta đánh một trận đi.” Dạ Kiêu
lại mở miệng lần nữa.
Hai vợ chồng không coi ai ra gì rốt cuộc dừng chân.
Phạm Khinh Ba không kiềm được quay đầu khuyên nhủ: “Dạ giáo chủ này, ngài là
anh hùng cái thế thất thải tường vân, tìm tướng công nhà ta đánh nhau là thói
quen của nhân sĩ võ lâm Trung nguyên, ngài không nên học theo điều xấu a”.
Thư Sinh liên tục gật đầu, “Nương tử nhà ta nói đúng
đấy. Dạ giáo chủ nói năng phong nhã, có thể thấy là người đọc đủ sách vở, đánh
đánh giết giết thật sự rất là sát phong cảnh. Hơn nữa tại hạ đã sớm tự phế võ
công, thật là không có cách nào tuân mệnh. Hai người chúng ta xưa không oán nay
không thù, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nếu ngươi thật sự rảnh
rỗi không có việc gì làm, chi bằng tìm một nơi phong cảnh đẹp đẽ, ngắm hoa
thưởng nguyệt, ngâm thơ ứng đối, đàm kinh luận đạo, tại hạ vô cùng hoan ngênh”.
“Ai nói chúng ta xưa không oán nay không thù?” Dạ Kiêu
cười quái gở, nâng tay hình như muốn xé lớp dịch dung ra.
Phạm Khinh Ba trừng lớn hai mắt, ngừng thở, chờ xem bộ
dạng thật của vị nam nhân có đôi mắt mị hoặc nồng cháy này. Chỉ thấy hắn sờ
soạch trên mặt một hồi, lau đi lớp dịch dung, lộ ra một —— gương mặt mang mặt
nạ như một bà quả phụ. Trong phút chốc, toàn bộ lòng hiếu kỳ chờ mong nghẹn lại
ở yết hầu, một tiếng “con bà nó thần ơi” phát ra từ đáy lòng.
Thư Sinh cẩn thận đánh giá Dạ Kiêu một phen, nói như
chém định chặt sắt: “Tại hạ vô cùng xác định hai chúng ta chưa từng gặp mặt”.
Xác định cái rắm ý, ngươi là bệnh nhân mất trí nhớ có
chọn lựa giai đoạn cuối sao! Phạm Khinh Ba yên lặng trợn trắng mắt.
“Ngươi không nhớ sao? Ngươi từng trúng phải hợp hoan
trùng của ta.”
Phạm Khinh Ba đang nhìn hắn bằng nửa con mắt vô cùng
coi thường lập tức cứng đờ lại, sau đó, mí mắt kịch kiệt run rẩy. Cái gì? Hợp
hoan trùng? Hợp hoan cổ? Là cái mà nàng đang nghĩ sao? Là cái làm cho thú tính
phát tác không thể kiềm chế mà mất đi trinh tiết sao? Tên, Dạ, Kiêu, này, dám,
dùng, với, Thư, Sinh?! FML! Cái chuyện quái gì đang hiển linh thế này !!!
“Thư Sinh chàng tránh ra! Họ Dạ, bà đây đánh với
ngươi!!!”