Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Chương 36: Sự kiện tranh giành tình nhân thứ tư

Hai người Thư Sinh và Phạm Khinh Ba đi bộ về nhà. Qua phố mua bán Phạm Khinh Ba thuận tay mua một bản tin của quán trà Tiêu Dao. Lật lật vài tờ rốt cục ở trong phần “cung đình bí sự” thấy có đưa tin về buổi yến cầu Chức Nữ ban cho khéo tay thêu thùa hôm qua. Ở trong đăng vài bài thơ hay tuyệt vời của mấy vị mệnh phụ, còn có vài câu chuyện xấu hổ thương tâm của các vị khác, lại có việc ắt không thể thiếu “Hộ bộ thượng thư Giải phu nhân nhận lỗi bởi trong buổi tiệc đột ngột phát bệnh cấp tính, sau khi về gấp tới thượng thư phủ liền bất tỉnh nhân sự.”

Nhìn đến đây, Thư Sinh rốt cục nhớ tới bản thân hôm qua thất thố ra làm sao “Nương tử, vài cánh cửa trong nhà Giải đại nhân…”

Phạm Khinh Ba không để ý lắm mà xua tay “Giải Đông Phong hắn thật sự keo kiệt, vật dụng trong nhà đều là hàng cũ, thứ đắt thì không có đâu, cùng lắm thì khấu trừ từ tiền công của ta. Nhưng thật ra phải đề phòng hắn dùng công phu sư tử ngoạm thêm phí tổn thất tinh thần.”

Lại tiện tay lật vài tờ, tin tức hàng đầu đập ngay vào mắt: địa vị sủng thần hai triều của Giải thượng thư lâm nguy!

Nhìn kỹ thì đúng là có nhân sĩ trong triều cố tình lấy thân phận Tạ Y Nhân viết một bài dài, nói là trong lòng nghịch thần tất sinh ra dị tâm. Lại nói là việc hạ chỉ phong nàng làm nhất phẩm phu nhân được vua ban là sai lầm duy nhất của tiên đế vốn anh minh một đời, nay khẩn cầu đương kim bệ hạ lập lại trật tự. Bệ hạ mặc dù từ chối cho ý kiến, nhưng trong một lần tuần thú Đại Thiên vào ba năm trước đây, ngài lại phái một vị đại thần khác thay thế Giải Đông Phong.

Phạm Khinh Ba nheo mắt lại, sắc mặt dần dần trở nên tối sầm. “Thư Sinh, không cần đền. Đáng đời hắn, cứ để hắn đi tìm chết.”

Khốn kiếp, rõ ràng là mong muốn còn không được mà lại tương kế tựu kế, còn giả bộ phải rất khó khăn để lừa nàng ký khế ước bán mình! Thù này không báo thì không phải nữ nhân. Tuy rằng dân không đấu lại quan, nhưng nàng sẽ không cam chịu như vậy. Có ngàn vạn phương thức trả thù, không nhất định phải đối địch chính diện.

Nhớ lại trong tay còn có đệ nhất mỹ nhân La Mạn Sử đang lấy hình tượng Công Dã Bạch để viết, Phạm Khinh Ba âm thầm nở nụ cười.

Thư Sinh đứng bên thấy thế thì nhất thời sống lưng bỗng lạnh toát mà không tự chủ được lặng lẽ rút lui từng bước.

Phạm Khinh Ba gập bản tin lại, vẻ mặt khôi phục như bình thường mà tiếp tục đi tới, rốt cục trở lại ngõ hẻm. Từ xa, chỉ thấy trước cửa nhà Thư gia có cả một đám hàng xóm, đi lại gần hơn thì thậm chí còn nghe thỉnh thoảng có vài tiếng tiếng la khàn khàn.

Nàng đi đến vỗ vỗ vai một người trong đó mà hỏi “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Người nọ cũng không quay đầu lại nói: “Còn không phải là Phát Bệnh sao! Ở đây cứ khóc gào không ngừng, hết trận này đến trận khác. Tiểu Phạm cũng không quản hắn nữa rồi. Chẳng lẽ khi nàng ta cùng phu tử động phòng thì bên cạnh phải cần có thêm cái giọng này à? Chậc chậc, khẩu vị này cũng hơi quá đáng.”

“A!”

Thư Sinh thét một tiếng kinh hãi làm tất cả mọi người quay đầu lại, lúc này mới phát hiện hai nhân vật chính mà bọn họ đang nghị luận lại ở sau lưng.

“A, Phu tử? Tiểu Phạm? Sớm như vậy mà làm sao các ngươi đã trở về từ bên ngoài? Vậy trong phòng Phát Bệnh có chuyện gì xảy ra?”

Thư Sinh trừng mắt nhìn, hắn cũng vừa mới nhớ ra, đêm qua lúc thất thố thì ngoài việc phá tan vài cánh cửa của phủ thượng thư thì hắn cũng mới chỉ giải huyệt cho Phạm Bỉnh. Lúc vừa nghe hắn nói xong liền bị mất lý trí vội vàng ra ngoài nên đã quên trên người hắn vẫn còn Nhuyễn Cân Tán chưa được giải…

Vì thế … Đại khái là… Hắn cứ mặc bộ đồ cưới mà ngồi ở phòng tân hôn suốt một đêm?

“Họ Thư! Ta giết ngươi! A a a a a!”

Khi dược tính của Nhuyễn Cân Tán trên người Phạm Bỉnh được giải trừ thì hắn liền bắt đầu có ý đồ đuổi giết đối với Thư Sinh. Ai ngờ bởi vì ngồi lâu làm hắn tê chân căn bản đứng không vững, vừa đứng lên liền ngã đập mặt. Hắn căm phẫn trừng mắt nhìn Thư Sinh một cái rồi bỗng nhiên hai mắt đẫm lệ mờ mịt mà lao về phía Phạm Khinh Ba ôm đùi “Chủ nhân! Họ Thư này nhất định là ghi hận ta đã vạch trần bộ mặt thực của hắn nên mới cố ý trả thù ta như vậy. Người nên làm chủ cho ta!”

Phạm Khinh Ba khó lòng đá văng hắn như mọi khi, thật sự là trông hắn quá mức thảm hại. Một bộ quần áo cưới màu đỏ đầy nếp nhăn, trên đầu đội một cái mũ phượng xiêu xiêu vẹo vẹo, lại kết hợp một đôi mắt đỏ ngầu viền quầng thâm cùng với một gương mặt hết trắng lại xanh, một chốc thì kêu gào thổn thức, một lát lại than thở tang thương. Kẻ mười ba tuổi trong một đêm biến thành người ba mươi tuổi, thế này thì nàng làm sao xuống chân cho được?

Đáng tiếc nàng đã quên nàng đã là phụ nữ có chồng, nếu nàng không đá thì cũng sẽ có người tự động làm thay.

Thư Sinh ngồi xuống gỡ từng ngón tay một của Phạm Bỉnh ra khỏi đùi nàng, sau đó trưng ra một bộ mặt kiên quyết mà nghiêm túc nói: “Phạm tiểu ca, ngươi cũng không còn nhỏ, cần biết nam nữ thụ thụ bất thân nên đương nhiên phải tránh nghi ngờ. Lần này nể ngươi chưa được dạy dỗ. Thế này nhé, bắt đầu từ ngày mai ngươi cứ đi theo tại hạ cùng nhau học sách thánh hiền.”

Phạm Bỉnh nhìn Thư Sinh che ở phía trước Phạm Khinh Ba mà mắt bốc lửa, nghiến răng nghiến lợi “Họ Thư kia, ngươi không đối nghịch với ta thì sẽ chết sao?”

Nói xong liền nhào tới để cắn hắn. Hắn dễ dàng tránh né lại nhíu mày lắc đầu nói: “Không chịu học trời, học chủ nhân nên ngươi thành ra có thói quen cắn người, thiếu niên như vậy là không đúng. Tục ngữ có nói ba tuổi đã phải biết hiểu chuyện, ngươi còn nhỏ tuổi mà dã man như vậy thì thật sự không tốt, không tốt. Thánh hiền có nói, chớ thấy điều thiện nhỏ mà không làm, chớ thấy điều ác nhỏ mà làm. Vì lời nói đi đôi việc làm, để tránh sau này sẽ thành thâm căn cố đế của ngươi nên chuyện dạy dỗ ngươi chúng ta bắt đầu từ hôm nay. Trước hết học ‘Tam Tự Kinh’ và ‘Đệ Tử Quy …’”

Thư Sinh đọc thuộc như trong lòng bàn tay, Phạm Bỉnh lại nghe mà choáng váng cả đầu. Mặt hắn hiện rõ tất cả thần kinh toàn sắp hỏng mất rồi, cuối cùng không thể nhịn được nữa mặt mày giật giật mà nhảy dựng lên “Vào lúc này thì không có cách nào khác! Không cần phải nói nữa, chúng ta đấu một trận!”

Thư Sinh sửng sốt rồi lập tức vui vẻ đồng ý: “Được.”

Phạm Bỉnh bắt đầu xắn tay áo thì lại nghe hắn nói với vẻ mặt chờ mong: “Phạm tiểu ca muốn so cái gì? Cho dù là phật đạo nho pháp thì tại hạ đều có thể bồi tiếp.”

“Hừ! Ta muốn túm cổ đánh nhau với ngươi!”

Phạm Bỉnh tức giận nhổ một bãi, thẳng tay đấm một quyền tới. Thư Sinh né người sang một bên lại tránh thoát. Phạm Bỉnh nhất quyết không tha cứ liên tiếp ra quyền, chiêu thức thoạt nhìn như là người không có võ công cứ đánh loạn không theo bài bản. Trên thực tế lại là chiêu nào chiêu nấy mang theo sự khéo léo lẫn hung hãn làm cho Thư Sinh lần lượt lui về phía sau.

“Tạo sao ngươi không đánh trả?!”

“Tại hạ sớm tự phế võ công nên đương nhiên sẽ không ra tay.”

“Có bản lĩnh đó mà còn bảo ngươi không phòng thủ à! Thế mà bảo tự phế võ công à!”

“Không phải vậy, tại hạ chính là đang tự vệ đứng đắn.”



Ngay trong lúc hai người này cứ ngươi tới ta đi càng đấu càng bất kể trời đất thì Phạm Khinh Ba lại tự sửa sang cho tốt cái giường tân hôn. Lại lấy từ dưới ga giường các loại lạc rang quả hạch linh tinh đủ thứ bày ra. Rồi sau đó chui vào trong chăn, thong thả ngủ thiếp đi.

Đến khi nàng tỉnh lại thì đã quá trưa, nàng dậy là vì đói mà hai người kia không ngờ vẫn còn đang đấu. Chẳng qua tình huống biến thành Thư Sinh vừa uống trà vừa giảng giải truyền thụ và giải thích nghi hoặc. Còn Phạm Bỉnh lại sớm chống đỡ hết nổi, cứ ôm đầu ngã xuống đất không ngóc lên được nữa.

Thấy nàng đã tỉnh giấc, Phạm Bỉnh như thấy được cứu tinh liền vọt đến với vẻ mặt cầu xin, nửa cầu xin nửa uy hiếp mà nói: “Chủ nhân, sống thế này thì chịu không nổi nữa. Cầu người mau chóng hưu họ Thư này đi! Trong nhà này có hắn không ta, có ta không hắn!”

Thư Sinh hơi di chuyển người rồi quyết đoán chen vào giữa hai người, nghiêm mặt nói: “Việc hôn nhân há có thể coi như trò đùa! Phạm tiểu ca, hủy nhân duyên người ta thật là thiếu đạo đức, xin ngươi hãy tự trọng.”

Phạm Khinh Ba nhìn một chút thấy hai người mà bên nào cũng cho là mình phải thì nàng trợn trừng mắt, dửng dưng nói: “Tục ngữ nói đúng, một ngày vợ chồng trăm năm tình nghĩa, nói như thế nào thì hai người các ngươi đều đã bái đường. Có chuyện gì cực lớn thì không thể ngồi xuống nói rõ ràng sao, việc gì phải hô đánh hô giết.”

Thư Sinh cùng Phạm Bỉnh nghe vậy thì sắc mặt đều xám lại, cũng nhau cực kỳ ăn ý đến khó gặp mà gào: “Nương tử! / Chủ nhân!”

Đây không thể nghi ngờ là vết nhơ không thể xóa nhòa trong đời hai người.

“Được rồi, được rồi đừng làm loạn. Ta đã đói bụng, Phát Bệnh ngoan, đi làm cơm đi.” Phạm Khinh Ba dừng lại đúng lúc.

Phạm Bỉnh cố nhịn việc xúc động sẽ không nghe lời chạy đi nấu cơm, vẫn kiên trì nói: “Nếu chủ nhân không đồng ý hưu hắn thì ta sẽ không nấu cơm!”

Phạm Khinh Ba hai mắt nguy hiểm mà nheo lại, chỉ nghe Thư Sinh đứng một bên vội vàng tận dụng triệt để cơ hội mà nói: “Vậy thì nương tử, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm cũng được!”

“Này! Họ Thư! Ngươi có ý gì?!” Phạm Bỉnh lại nổi cáu lần nữa.

“Phạm tiểu ca, ngươi cũng có thể cùng đến nha.” Thư Sinh mỉm cười mời thật nhiệt tình, hoàn toàn không biết vì sao hắn lại tức giận nữa.

Mắt thấy một trận tranh đấu lại sắp bùng ra, Phạm Khinh Ba nheo mắt mà lẩm bẩm: “Cuộc sống này thật sự không có cách nào khác mà trải qua.”

Phạm Bỉnh hai mắt sáng ngời thì lại nghe nàng nói tiếp: “Các ngươi cứ từ từ mà đánh, tùy tiện đánh chết ai cũng đều tính về ta. Đánh không chết thì đừng tới tìm ta.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tuần sau bắt đầu thi, từ hôm nay tôi bắt đầu chuyên tâm ôn tập, cho nên hoãn viết truyện, mong mọi người lượng thứ. -> Min : ô ô tác giả còn trẻ nha :*