Xe ngựa chạy vào phường Thanh Mặc, vào đến cuối ngõ
thì dừng lại. Công Dã Bạch ôm lấy Phạm Khinh Ba mệt mỏi hồn nhiên ngủ xuống xe,
gọi Phạm Bỉnh vài tiếng, không có người đáp lại, cũng không cảm thấy ngạc
nhiên.
Hắn ngựa quen đường cũ lại trèo tường vào trong, bố
trí ổn thoả cho Phạm Khinh Ba xong, lại quay trở lại bắt mạch cho Thư Sinh đã
hôn mê bất tỉnh trên đường.
Công Dã Bạch ngạc nhiên phát hiện, độc trong người hắn
cơ hồ đã sắp được lọc sạch hoàn toàn. Trước kia dù có được nghe đủ loại truyền
thuyết về Thư Sinh nhưng chưa được tận mắt chứng kiến, giờ đây hắn thật sự muốn
biết loại công phu Ngân Thư Sinh này luyện rốt cuộc là gì, khả năng tự chữa
mạnh như vậy. Còn có việc hắn nói tự phế võ công, đến nay vẫn còn là một câu đố
a.
Sau khi sắp xếp thoả đáng của Ngân Thư Sinh, hắn ngẩng
đầu nhìn sắc trời.
Hiện giờ cũng không còn sớm, cũng nên đi tìm người nào
đó cùng lên triều rồi?
Nghĩ như vậy, trên mặt hắn lộ ra một chút ý cười đắc
ý, nhấc chân rời khỏi Thư gia. Bắt gặp một thân ảnh thật quen thuộc đang ló đầu
ra nhìn vào bên trong Phạm gia. Người nọ cũng có phần cảnh giác, cơ hồ là đang
vòng vo không dám tiến vào.
“Chủ nhân nhà ngươi ngủ rồi.”
Người kia đúng là Phạm Bỉnh. Trước mặt Công Dã Bạch,
hắn tựa hồ đặc biệt không được tự nhiên, sờ sờ đầu, ánh mắt chợt loé lên, Phạm
Bỉnh lên tiếng: “Nga, thật phiền cho Công Dã Bạch tiên sinh.”
“Hử?” Công Dã Bạch nhíu mày.
“… Thập thất ca.” Phạm Bỉnh chịu thua đổi lại cách
xưng hô cũ.
Công Dã Bạch lúc này mới gật đầu, cất bước rời đi. Mới
đi không xa, đột nhiên nhớ tới cái gì, “Năm người của Quỷ Cốc kia thế nào rồi?”
Ước chừng một lúc sau, phía đằng sau mới truyền đến
một thanh âm chần chờ: “Theo lý mà nói… Hẳn là còn sống a?”
Phốc —— tiểu tử này rốt cuộc vẫn còn chút non nớt,
xuống tay không biết nặng nhẹ. Chỉ có điều nhìn hắn che chở Phạm Khinh Ba như
vậy, có lẽ là đã nhận định nàng, sẽ không trở về nữa. Công Dã Bạch thở dài một
hơi, năm đó nhân tài với khả năng thiên phú tài giỏi nhất được mài giũa nên có
hai người, một người là thái tử đương triều, người còn lại chính là Phạm Bỉnh.
Lúc đó tiên đế uỷ thác trọng trách, phân biệt để cho bọn họ tiếp cận đệ nhất nữ
quan Cao Di Ái và hậu nhân của phản đảng Tạ Y Nhân. Ai nghĩ đến hiện giờ hắn thế
nhưng diễn giả thành thật, làm người hầu của người ta thành nghiện luôn?
Lại nghiêm túc nói tiếp, thái tử tại sao lại không
diễn giả thành thật nhỉ? Nhìn dáng vẻ hắn ngàn y trăm thuận* đối với đệ nhất nữ
quan…
(ngàn y trăm thuận : răm rắp nghe theo)
Đại bộ phận ảnh vệ hiện nay, một phần là phát sinh cảm
tình cùng với đối tượng mình bảo vệ thì hoặc là làm việc không đàng hoàng hoặc
là cuốn gói bỏ trốn, một phần bị tiên đế bán ra nuớc ngoài, còn có một phần vào
triều làm quan như hắn. Aizz aizz, như vậy ảnh các chẳng phải sẽ không người
nối nghiệp hay sao? Khó trách Các chủ gần đây lại hạ văn kiện khẩn cấp, yêu cầu
thiết lập ảnh các thành thật hài hoà êm ái để tăng cường cảm giác tự hào, vinh
dự cùng với lòng trung thành của ảnh vệ đối với ảnh các. =.=
Công Dã Bạch lắc lắc đầu, đi về phía phủ thượng thư nọ
ở trong thành, thân ảnh dần dần biến mất trong ánh mắt ban mai.
Mặt trời lên cao, cuối con hẻm vẫn là một mảnh yên
tĩnh, gần đó có hai hộ gia đình còn đang trong trạng thái “ngủ bù tập thể”. Mãi
cho đến khi một trận tiếng ồn đinh tai nhức óc ở cửa hai nhà Thư Phạm thi nhau
vang lên.
Phạm Khinh Ba do ngủ không đủ giấc mắt đầy tơ máu,
phát điên khoác áo rời giường, mở cửa, lại thiếu chút nữa đạp phải người.
“Phát Bệnh? Ngươi sao lại có thể ngủ ở cửa nhà chúng
ta?!”
Chỉ thấy Phạm Bỉnh ôm chăn ngồi dậy dụi dụi mắt, hiển
nhiên cũng vừa bị đánh thức. Nghe thấy thanh âm của nàng, miệng méo mó, thuận
thế ôm lấy chân của nàng, lớn tiếng ồn ảo: “Ta muốn bảo vệ chủ nhân!”
Nàng sửng sốt, sau đó tự nghĩ đại khái là lúc gần sáng
nay Mĩ Nhân ca ca đưa nàng trở về thì vừa vặn thấy Phạm Bỉnh chờ ở cửa nhà, đem
chuyện nàng bị bắt nói cho hắn biết. Lần đàu tiên, nàng đối với động tác ôm đùi
của hắn không có động thủ một cước đá văng hắn. Cõ lẽ là sau khi sống sót sau
tại nạn làm cho nàng giác ngộ, nàng biết, vị thiếu niên này tuy rằng suốt ngày
phát bệnh, nhưng cũng thiệt tình đối tốt với nàng.
Nàng nâng tay sờ sờ đầu hắn, động tác có chút gượng
gạo.
Bất quá rất nhanh, động tác sờ liền biến thành đánh,
là do thiếu niên nằm trên đất này bởi vì sự quan tâm nhân đạo khó có được của
nàng mà kích động quá mức, anh anh khóc ồ lền: “Ô oa… Đều do ta không tốt, ta
bị Ngũ Tỷ đánh lén, ta vô dụng, ta không có bảo vệ chủ nhân cho tốt! Ta thề! Từ
nay trở đi, ta sẽ không rời chủ nhân nửa tấc! Mặc kệ là ăn cơm ngủ tắm rửa làm
việc hay là đi nhà xí, quyết không cho bất luận kẻ nào có cơ hội khi dễ chủ
nhân! Ai dám ăn hiếp chủ nhân, liền phải bước qua xác của Phạm Bỉnh Ta! Ngao!”
Nàng lẽ phép nghe xong lời hắn nói, sau đó mặt không
chút thay đối nhấc chân, một cước đá bay, rồi vòng qua hắn đi ra ngoài.
Nàng biết, vị thiếu niên này tuy rằng thật tâm đối tốt
với nàng, nhưng hắn suốt ngày phát bệnh quả nhiên vẫn không thể chịu được a.
Phạm Khinh Ba đi ngang qua sân, đến phía sau cửa, nghe
tiếng đạp cửa có chút cổ quái, hé một mắt qua lỗ nhỏ, cao giọng hô lên với
người bên ngoài: ”Ta sắp mở cửa, các ngươi không đuợc gõ nữa.” Tiếp đập cửa
thưa thớt rồi ngừng hẳn, nàng mới dè dặt cẩn trọng mở cửa, quả nhiên thấy mỗi
tiểu hài tử trong tay đều cầm một hòn đá.
—— đã nói rồi mà, nếu lúc đó nàng trực tiếp mở cửa,
như vậy mấy hòn đá kia đều được tiếp đòn trên người nàng rồi. =.=
Có nên khen mấy tiểu hài tử này thông minh lanh lợi
hay không đây? Biết nếu lấy tay gõ cửa thì tiếng vừa nhỏ lại vừa đau tay.
(vầng, và dùng đá ném cho to lại vừa không đau (_._ !) )
Đám tiểu tử kia do Bì Đản cẩm đầu nhìn thấy cửa mở, ào
ào bỏ mất hòn đá trong tay, nháy mắt xông lên, bảy miệng tám lời báo cáo tin
tức vừa phát hiện: ”Phạm lão đại, phu tử lại chết rồi! Có gọi thế nào cũng
không tỉnh lại a! Thu Ý tỷ tỷ vừa đi mời đại phu!”
Phạm Khinh Ba hoảng sợ, buồn ngủ đều biến mất không
còn. Nhớ tới chuyện xảy ra hôm qua, nhớ tới hắn trúng độc, sau đó còn cắt cổ
tay nên mất máu quá nhiều, trong lòng nàng bắt đầu lo lắng công phu tự chữa
thương của hắn lần này nhỡ đâu không có tác dụng… Nàng không nói hay lời đẩy
mấy đứa nhỏ ra, sải bước chạy qua Thư gia.
Phạm Bỉnh vừa đuổi theo ra đến cửa cũng nhắm mắt theo
đuôi, theo sát sau đó là đám nhỏ cũng không cam chịu yếu thế.
Hô hấp vững vàng, mặt có huyết sắc, làn da trắng nõn,
mi thanh mày tú, lông mi rất dài… Ngô, lạc đề rồi, mấy cái này không quan
trọng, quan trọng là trừ bỏ hắn cau mày thì không thấy có gì bất thường.
Phạm Khinh Ba nhìn chằm chằm Thư Sinh nằm cứng đơ trên
người, thấy thế nào cũng không giống sắp chết, lại càng không giống đã chết.
Nói thật, người này làm sao có thể làm “người làm vườn” – giáo sư nhân dân của
Hoàng triều được? Giáo dục đám trẻ này thế nào mà một chút tiến bộ cũng không
có, động một chút là nói hắn đã chết…
(người làm vườn : thầy giáo)
“Thế nào? Phạm lão đại, phu tử là tự sát hay là hắn
sát?”
Tiểu hài tử vuốt cằm ra vẻ nói chuyện, lại nói câu như
vậy khiến người ta dở khóc dở cười.
Phạm Khinh Ba đảo mắt vài vòng, đột nhìn nhìn bọn nhỏ
cười thần bí, “Các ngươi có muốn nhìn thấy phu tử khởi tử hồi sinh không?”
(khởi tử hồi sinh :sống lại)
“Muốn!”
Bọn nhỏ đều hưng phấn hô, chỉ trừ một người.
Bì Đản bĩu môi, than thở: “Nếu phu tử không bắt ta học
thuộc lòng thư sách nữa thì ta sẽ muốn nhìn hắn khởi tử hồi sinh.” Nói xong hắn
lại phiền não nhìn Phạm Khinh Ba, “Phạm lão đại, ngươi thật sự không thể dạy
bọn ta sao? Ta muốn nghe ngươi kể chuyện xưa, phu tử này dạy chúng ta nghe
chẳng ai hiểu, khiến cho bọn ta giống như mấy tên ngốc!”
Phốc, nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dáng Thư
Sinh thụ nghiệp truyền đạo cho bọn họ, cũng hoàn toàn có thể tưởng tượng bộ mặt
hoang mang rối rắm của bọn họ khi nghe giảng…
Nhịn cười, nàng vỗ vai Bì Đản, nghiêm mặt nói: “Nếu
nghe không hiểu thì có hai phương pháp, một là ngươi không cần để ý lời hắn,
cho nó vào tai phải ra tai trái đi, chỉ cần nghiêm chỉnh học viết chữ là được
rồi; còn có một cách nữa, chính là học thuộc lòng những điều phu tử nói, sau đó
tới hỏi ta. Ta thấy đó là biện pháp hay nhất.”
Cái phương pháp thứ hai có vẻ mạo hiểm, bởi vì rất có
khả năng nàng cũng không hiểu tên Thư Sinh này nói cái gì, trình độ chữ cổ của
nàng hiển nhiên không cao bằng hắn.
Đáng tiếc Bì Đản lại chọn phương pháp thứ hai, bởi vì
hắn cảm thấy chọn phương pháp thứ nhất thì vẫn khiến hắn giống như tên ngốc.
Lúc này, đám tiểu hài tử bên cạnh đã không kiên nhẫn,
“Lão đại, chúng ta muốn xem khởi tử hồi sinh!”
Phạm Khinh Ba nhoẻn miệng cười, còn ra vẻ nháy mắt mấy
cái với đám trẻ, “Lập tức sẽ thấy.” Sau đó lại xoay người thì thầm với Phạm
Bỉnh, “Hoà bình thế giới, lương tâm chính nghĩa của xã hội đều dựa cả vào
ngươi, đi đi, đi xem trong nhà có thực phẩm đã nấu chín gì, tuỳ tiện hâm nóng
một chút rồi mang lại đây.”
Phạm Bỉnh bĩu miệng thật cao, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ,
nhưng lúc xoay người trong mắt đột nhiên hiện lên một tia gian xảo, bước chân
vốn không cam không nguyện lại nhanh hẳn lên.
Không bao lâu, hắn bưng một chén canh thịt hầm nóng
hổi trở lại.
Phạm Khinh Ba tiếp nhận chén, ngồi xuống trên giường
Thư Sinh, nhẹ nhàng đem hơi nóng nghi ngút của cảnh thịt thổi qua mũi hắn. Quả
nhiên, mũi hắn giật giật, chậm rãi tỉnh dậy.
“Oa!” Bọn nhỏ vỗ tay hét chói tai, “Phạm lão đại thật
là lợi hại! Phu tử lại sống lại rồi nha!”
Thư Sinh mới mở được nữa con mắt, bị “trận chiến
tranh” trước mắt doạ đến, trực giác cho rằng có lẽ đang nằm mơ, vội vàng lại
nhắm mắt lại. Nhưng mới nhắm lại không bao lâu, lại mãnh liệt mở ra, con ngươi
sâu như mực thẳng tắp nhìn Phạm Khinh Ba đang ngồi trên giường của mình. Trong
tay nàng bưng bát canh nóng thơm ngào ngạt, vẻ mặt lại ra vẻ dịu dàng khiến cho
bốn chữ “Cử án tề mi”* lập tức hiện lên trong đầu hắn.
(* cử án tề mi : có nghĩ là nâng khay ngang mày, do
tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay
ngang mày, có ý nói là : vợ chồng tôn trọng nhau)
Hắn không thể tin thấp giọng thì thào: “Đây là… Mạnh
Quang nhận khay của Lương Hồng…”(Min : cái này không chắc lắm)
Nàng không nghe rõ, cho rằng hắn khí thế bốc lên lại
muốn khoe chữ, cười hì hì nói: ”Aizz, đồ ngốc a, ta phát hiện ngươi có vẻ ngươi
đặc biệt giỏi chịu đói?”
Đám nhỏ kia lúc này cũng xông tới, hết sờ sờ cánh tay
lại xoa xoa bắp đùi hắn, hưng phấn mười phần nói “Đúng là sống lại nha!”
Không ngờ khi hắn quay đầu nhìn thấy một đàn trẻ này
lại quá sợ hãi, trợn tròn mắt hít sâu một hơi, “Đây là… Chúng ta có nhiều đứa
nhỏ như vậy từ khi nào?” Nằm mơ quả nhiên là không thể nói lý sao… Rõ ràng một
khắc trước hắn vừa mơ thấy mình tân hôn, khắc sau như thế nào lại đã con cháu
thành đàn?
Câu này thì Phạm Khinh Ba đã nghe rõ, sắc mặt nhất
thời trở nên vô cùng kỳ quái. Di chứng trúng độc là trí nhớ hỗn loạn cùng hồ
ngôn loạn ngữ sao?
Thấy nàng không đáp, hắn lại hỏi tiếp một tiếng:
“Nương tử?”
“Nương nương nương nương —— nương tử?” Phạm Bỉnh ở một
bên luôn luôn chú ý chặt chẽ tới Thư Sinh, chờ hắn uống canh, nghe vậy thiếu
chút nữa tức chết, lông tóc dựng đứng bùng nổ nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt
hắn, nắm cổ áo hắn, “Ngươi ngươi ngươi! Ta sớm đã biết ngươi không phải là
người tốt! Ngươi trả lời thành thật cho ta! Tối hôm qua ngươi làm cái gì với
chủ nhân ta? Vì sao lại gọi nàng là nương tử? Hừ, vọng tưởng lướt qua ta một
bước lên trời, người muốn chết có phải hay không!”
Hắn bị rống đến đầu choáng váng não căng ra, tinh thần
lập tức trở về vị trí cũ, rốt cục hiều ra đây không phải là mơ.
Kia kia kia, kia hắn vừa rồi nói mấy câu kia thật sự
là… Thật sự là…
Thư Sinh mắt vừa đảo, lại ngã xuống lần nữa. Lần này
không biết là vì đói, vì choáng váng hay là vì xấu hổ.
Phạm Bỉnh vội vàng buông tay, “Không liên quan đến
ta!”
Phạm Khinh Ba đau đầu day day huyệt thái dương, bất
đắc dĩ nói: “Phát Bệnh, ngươi vì sao cứ đối địch với Thư Sinh như vậy? Hắn là
người tốt, hơn nữa đã cứu ta, ngươi không thể như vậy. Ta biết ở trong bát canh
này ngươi có bỏ thêm thuốc, tuy rằng hắn chưa uống, nhưng là… Chờ sau khi hắn
tỉnh dậy ngươi vẫn nên xin lỗi hắn đi.”
Phát hiện mỗi câu của nàng đều là bảo vệ cho Thư Sinh,
Phạm Bỉnh vừa thương tậm vừa tức giận, miệng không biết chừng mực nói: “Người
cứu ngươi không phải là hắn! Hắn rõ ràng có võ công cao cường lại tuỳ ý để
ngươi khác bắt như vậy, ngươi còn muốn cảm kích hắn sao?”
Phạm Khinh Ba sắc mặt trầm xuống, “Hắn nói hắn tự phế
võ công.”
Phạm Bỉnh gấp đến độ mặt đỏ lên, “Sau khi thấy năng
lực tự lành cùng với khinh công của hắn, ngươi còn tin điều này sao?”
Phạm Khinh Ba thở dài một hơi, rũ mắt xuống, “Đúng
vậy, ta tin.”
Không đợi hắn phản bác, nàng lại nói tiếp, “Hắn tình
nguyện cắt cổ tay cũng không nguyện lại động võ, tự nhiên là có nỗi khổ rất lớn
trong đó. Ta cũng không phải tìm hắn luận võ, cũng chẳng có thù oán gì với hắn,
hắn có võ hay không đối với ta không có nửa điểm quan hệ. Một khi đã như vậy,
nếu như làm một Thư Sinh bình thường mất hết võ công là hi vọng của hắn, ta vì
sai lại muốn phá hư?”
Nàng luôn luôn cúi mặt, bởi vậy không nhìn thấy Phạm
Bỉnh môi cắn chặt, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, phẫn nộ có, kinh hoảng có,
tuyệt vọng cũng có. Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu lên
mới phát hiện hắn đẩy cửa xông ra, nàng còn tưởng rằng hắn giở tính tiểu hài tử
nháo loạn.
Tầm mắt quay trở lại, nhìn đến bọn trẻ bộ dáng câm như
hến, vội vàng nở ra một chút tươi cười: “Không có việc gì không có việc gì,
Tiểu Tiểu Phạm là muốn chơi trốn tìm với ta. Đúng rồi, hôm nay phu tử không
thoải mái, sẽ không lên lớp, các ngươi tự do hoạt động đi.”
Vài đứa nhỏ vừa rồi cảm thấy bị doạ lập tức được tin
nghỉ học át đi, bọn họ reo hò rời đi.
Rốt cục, trong phòng chỉ còn lại có hai người.
Phạm Khinh Ba nhìn thoáng qua người trên giường, “Đừng
e lệ nữa, đứng lên đi, bọn họ đều đi rồi.”
Ngươi trên giường nằm bất động cứng đơ như núi nãy
giờ, phảng phất giống như không nghe thấy. Phạm Khinh Ba nhìn lông mi hơi hơi
rung động của hắn, trong lòng cảm thấy buồn cười, “Ngươi chẳng lẽ không đói
sao? Đứng lên đi, chúng ta đến tiệm “thập lý hương” ăn một chút, hôm nay ta mời
khách, coi như báo đáp ơn cứu mạng của ngươi.”
Hai hàng lông mi kia rung động càng lợi hại hơn. Không
chỉ có như thế, nàng còn chú ý tới, môi hắn cũng bắt đầu mím chặt. Đại khái là
muốn nói cái gì lại sợ sơ hở nên theo bản năng mím chặt môi để ngăn cản bản
thân? Nha, Thư Sinh, ngươi không thể như vậy được!
Nàng liếm liếm môi, cố ý nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu
không ngồi dậy tức là muốn ta hôn ngươi a.”
Nàng cư nhiên lại thật sự nói ra như vậy! Biết rõ nếu
muốn phân rõ giới hạn thì không nên lại trêu chọc hắn, nhưng nàng thật sự không
nhịn được cũng không muốn nhịn a. Phạm Khinh Ba ngươi thực cặn bã! Không ổn rồi
a, nàng hiện tại thế mà có chút tán thành hắn nói nàng “tuỳ hứng”…
Chỉ thấy Thư Sinh nghe vậy quả nhiên cả kinh lập tức
như xác chết vùng dậy. Một đôi mắt to vô tội thất thố chớp chớp, khi nàng đang
tính chế nhạo hắn vào câu, hắn đột nhiên gắt gao nhắm mắt lại. Bốn chữ “mặc cho
quân hái”* cứ như vậy hiện lên trong đầu nàng.
(*Nghĩa của nói là : tuỳ người định đoạt)
Thư Sinh từ từ nhắm hai mắt lại, tim đập loạn bang
bang, loạn đến nỗi hắn cũng không biết bản thân đang chờ mong cái gì.
Oành! Di, tiếng tim đập của hắn có lớn như vậy sao?
Không đúng —— hắn vội vã mở mắt ra, trong phòng nào có nơi nào còn bóng dáng
của Phạm Khinh Ba? (Min : =)) tiếng chân tỷ chạy mà ca nhầm thành tiếng tim
mình à)
“Mau đứng lên rửa mặt chải đầu mặc quần áo, ta ở bên
ngoài chờ ngươi.” Thanh âm của nàng từ ngoài cửa truyền vào.
Hắn ngơ ngác “Nga” một tiếng, giọng nói mất mát cùng
uể oải đến nỗi ngay cả hắn cũng bị doạ đến.
Sau đó, ngoài cửa đột nhiên bộc phát ra một trận tiếng
cười điên cuồng, hiển nhiên là do nhịn từ lâu.
Rồi tiếp sao đó, người-nào-đó ở trong nhà vừa thẹn
thùng vừa lúng túng đem chăn trùm kín mặt mũi. Nguyên nhân là bởi vì mất mát
không nên có của mình, cũng bởi vì tiếng cười quá mức trắng trợn của nàng. (Min
: ăn dưa bở quá mà ca… dễ xương ghê =)) )
Cuối cùng là về sự kiện “Phu tử lại chết”, không thể
không kể đến chính là, khi Thu Ý mang đại phu chạy đến Thư Gia, Thư Sinh đã
cùng Phạm Khinh Ba đi ra tiệm ăn. Sau khi biết rõ sự tình từ lũ trẻ gần đó, vì
ngại cho nguyên tắc rụt rè cùng không xuất đầu lộ diện, Thu Ý lập tức buông tha
cho việc lập tức đuổi theo đến tiệm ăn, quyết định ngày mai lại đến, hỏi một
chút thái độ của hắn đối với việc thành thân.
Từ sau lần “xác nhận tình ý của đôi bên” lần trước,
bọn họ cũng chưa gặp lại nhau lần nào.
Thu Ý tự nhiên không biết rằng, lúc này nàng buông tha
cho việc đuổi theo đến “Thập lí hương”, đã khiến cho kế hoạch “ngày mai” của
mình vĩnh viễn không có cách nào tiến đến.