Cô Nhóc Sát Thủ, Yêu Anh Nhé?

Chương 9: Chương 13


" Chẳng có ai hay bất cứ việc gì trói buộc tay cả chỉ là ta có cần hay không thôi"
" Sẽ có ngày con nhận ra con cần lắm sự bảo vệ của Hàn Nhuận như thế nào"
" Con sẽ hối hận với những suy nghĩ đó"
Tôi không biết trong cuộc sống mình mạnh mẽ và lạc quan đến đâu....nhưng cứ mỗi khi tử thần đi qua tôi rồi nhìn lại....thì tôi biết giờ phút đó chính là lúc làm tôi suy tư nhiều nhất.
Lưỡi hái thần chết không vội cắt ngang sợi dây sinh mệnh của tôi, thần chết người đây chỉ đang đắn đo có phải lúc nào tôi cũng như thế không...lúc nào cũng coi mạng sống của mình như món đồ không có giá trị.
Phải.
Tôi biết coi thường mạng sống là điều đáng sỉ nhục, ở ngoài kia có biết bao người trân trọng từng giây chỉ để được sống...còn tôi coi mạng sống như cỏ rác.
Tử Thần, nếu người nghĩ tôi đáng chết thì cứ đưa tôi theo cùng ngài có được không? Ở thế giớ bên kia biết đâu tôi sẽ nhận ra đâu đó trong hiện tại vẫn còn điều tôi chưa hoàn thành.
Người có thể đưa tôi đi nếu người muốn, tôi ghét sự phiền phức, tôi luôn sống đơn giản, nghĩ gì sẽ nói, hiểu sẽ làm. Tôi ghét những lúc có vài ba câu nói vang đâu đó trong tâm trí tôi khiến tôi phải nghĩ nhiều...tôi không thích thế nó làm tôi mệt mỏi.

Người thấy không chỉ vài chục mét thôi, phía dưới kia là một nền xi măng bằng phẳng chỉ hơi bụi thôi. Tôi chỉ cần buông tay thì mọi chuyện sẽ kết thúc...vai tôi không đau...tay tôi không nhức....và tốt nhất hãy để đầu óc tôi thanh thãn.
Buông tay thôi....
- Mạc Mạc!
- Anh làm gì thế buông em ra đi!
- Em mới là kẻ làm chuyện điên rồ nhất. Tại sao phải buông tay chứ? Em nghĩ anh sẽ bỏ mặc em sao? Niềm tin của em đặt vào anh đầu mất rồi?
- Em không muốn trả lời. Anh mau buông ra đi em không muốn nhận sự giúp đỡ của anh.
- Không anh cần giúp em, em cũng cần anh giúp em lúc này.
- Anh sai rồi! Từ lâu sự giúp đỡ của anh đã trở nên dư thừa rồi.
- Mạc Mạc đừng!
......
- Mạc Mạc
- Tiểu Mạc....không!
......
Tử thần ơi, người thật lạ, người luôn vô tình như thế, chẳng bao giờ nghe thấy khẩn cầu từ ai cả.
Trong tiếng hét của Hàn Nhuận và mọi người phía dưới, thân thể tôi rơi nhanh trong khoảng không gian nhẹ bẩng.
Hàn Nhuận ngốc thật! Anh lao theo tôi làm gì? Tôi đã nói không cần có nghe thấy không?

Anh ôm tôi trong vòng tay của anh, lúc đó tôi mới hiểu, anh cũng đơn giản như tôi, anh chỉ nghĩ đến việc cứu tôi thôi. Chúng tôi lao nhanh xuống, bên tai tôi nghe rõ tiếng trực thăng trên đầu. Một tay Hàn Nhuận giữ lầy tôi, một tay cố giữ thang leo của Kì Băng thả xuống.
Hừ. Nực cười thật. Nợ anh một mạng rồi còn gì?
Tử Thần, người thật biết cách truê đùa, ngoài kia biết bao người ngày đêm cầu khẩn để chỉ được qua khỏi cơn nguy kịch, còn tôi đây lại được người vớt lên từ dưới đáy vực sâu. Trớ truê.
Lúc quay về tổ chức ngoài năm người bọn tôi ra những người đến sau không hề bị thương, Kì Băng do rời khỏi đó trước nên chỉ bị thương vài chỗ.
Tôi, Hàn Nhuận, Tina và Từ Thẩm thì thãm rồi, bị bao vây liên tục, người chúng tôi giờ phút nằm trên giường cứ tưởng vừa bước ra từ ngục Bastille ( Pháp).
Tôi là con gái đấy nhé, thế mà lúc đấy nhìn chã khác tên tù binh, mặt mày trày trụa, bầm tím đủ chỗ, nhưng vai tôi vẫn không cho phép một ai kiểm tra, tôi nghĩ sẽ định kiểm tra sau khi dưỡng thương.
Chúng tôi dưỡng thương rất lâu, mà sau đó nước Pháp cũng rơi vào " Kỉ băng hà" nên nghỉ đông luôn một thể.
Trong thời gian đó tôi và Hàn Nhuận đã không còn gặp nhau nữa, cho đến khi mùa xuân năm tôi 18t mọi thứ lại trở về vị trí.
Tôi có liên hệ với bác sĩ trong tổ chức để nhờ họ xem qua vai tôi, bọn họ là một nhóm bác sĩ chuyên khoa của các nước gần xa, làm việc ở đây họ phải kí hợp đồng dài hạn và cam kết khi xin nghĩ hoặc về hưu sẽ không được tiết lộ việc gì ra ngoài.
Tôi nhờ bác sĩ mà tôi quen nhiều năm, ông ấy đã có tuổi nhưng chưa từng xin nghỉ ngày nào, có lần ông nói ông thích công việc này, tôi cũng chẳng quan tâm.
- Thế nào?

- ........
- Lắc đầu là ý gì? Nói mau lên.
- Từ cổ tay đến khủy tay có hiện tượng va đập nhiều lần, tuy xương không có vấn đề nhưng bên trong có nhiều chỗ tụ máu bầm, tôi chắc khi tập luyện cô không hề mang bảo hộ hoặc quấn băng.
- Phải tôi không quen, rất khó tập
-Từ khủy tay đến cánh tay có dấu vết của hiện tượng nức xương nhiều ngày không chữa trị, có thể cô đã để quá lâu và tình trạng này đang dần chuển biến xấu hơn, Cô xem.
Ông ta chỉ đên tấm hình chụp X quang của tôi, phải tôi có thể thấy rõ cánh tay có một vết nứt rõ rệt, nhưng đó không quan trọng....mà là....
- Cô cũng thấy điểm quan trọng trong khung hình rồi, cô bị viêm bao khớp vai, nơi này rất nhạy cảm, nếu không trị đúng cách sẽ có thể dẫn đến nhiều bệnh nguy hiểm khác...thậm chí là đứt cánh tay.
- Nói như vậy....
- Tôi biết cô giống mẹ cô rất thích bắn súng, nhưng cô Mạc nếu cô còn tiếp tục tập thì e cũng khó cho tôi. Cô có thể dùng các phương pháp trị liệu để giảm đau và sưng nhưng cần thời gian rất lấu để bình phục. Nếu cô đã quyết tâm theo đuổi môn học này thì nên dưỡng thương cho tốt, sáng mai tôi sẽ đến đưa thuốc cho cô.