Cố Nhân Hà Tại

Chương 2

4.

Giang Lương vẫn không thể tin được cho đến khi ngồi trên ghế bệnh viện.

"Giang Chỉ Du, cô thật sự muốn ph.á bỏ nó sao?

"Đó là con của cô đấy.”

“Cô muốn lừa tôi nên mới đến đây để làm giả giấy chứng nhận đúng không?”

“Nói cho tôi biết sự thật đi.”

Giang Lương vừa nghe lời chỉ dẫn của bác sĩ về việc phẫu thuật và sắp xếp hậu phẫu, đầu anh nặng trĩu.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh trai mình đang như ngồi trên đống lửa, không khỏi an ủi anh ấy.

"Đứa bé này, là con của Bạch Gia Nghi và Lâm Thần Hạo, không phải con của em, Giang Chỉ Du."

"Sau ca phẫu thuật, em sẽ đi gặp Cố Hi ngay lập tức.”

"Anh ơi, anh có thể cho em biết hiện tại Cố Hi thế nào không?"

Nhắc tới Cố Hi, lòng tôi như bị kim đâm lần nữa.

Tôi tận mắt chứng kiến ​​anh ấy tan vỡ từng chút một, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt anh ấy biến thành sự tuyệt vọng khó quên.

Rõ ràng là chúng tôi chuẩn bị đính hôn, rõ ràng là chúng tôi đã đồng ý sẽ kết hôn.

Đám cưới sẽ được tổ chức vào mùa xuân năm sau.

Vụ t.ai n.ạn xe hơi kia đã đặt dấu chấm hết cho mọi thứ.

Hai con người đã yêu nhau từ thuở thiếu thời, bây giờ thì một người bị cướp đi t.hi t.hể, một người thì trở về con số không.

Giang Lương ngồi cạnh tôi thở dài.

Tim tôi như bay lên và lơ lửng trong không trung.

“Sức khỏe cậu ấy không được tốt lắm, còn định tu sat cách đây không lâu, nếu không phải được phát hiện kịp thời thì có lẽ đã …”

“Khi còn nhỏ ở nông thôn, tâm lý cậu ấy đã không được ổn định, những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian 7 năm trước lại càng khiến cậu ấy trở nên tồi tệ hơn”.

Anh ấy vốn rất sợ đau, hẳn khi đó anh ấy phải tuyệt vọng lắm mới chọn cách cùng đường như vậy.

Lúc tôi còn nhỏ, có một khoảng thời gian anh ấy đột nhiên biến mất một thời gian, tôi hỏi Cố Hi đi đâu, không ai trả lời, họ chỉ im lặng thở dài.

Cho đến ngày hôm đó, tôi thấy Cố Hi trở về, như một con rối trống rỗng.

Trong mắt anh không có tia sáng nào.

Chân của anh ấy phải bó bột, cánh tay được quấn băng dày, còn phải nẹp cổ.

Tôi quỳ xuống cạnh giường, thậm chí không dám chạm vào anh.

Dì Cố bế tôi lên, kìm nước mắt: “Hi Hi, nhìn này, Cá Nhỏ đến rồi, bạn thân của con cũng tới gặp con đó.”

Không có tiếng trả lời, khoảng thời gian bị b.ắt c.óc Cố Hi đã phải chịu c.ực hình, đ.ánh đ.ập và nhốt trong phòng tối là chuyện thường tình.

Các bác sĩ tâm lý đến và đi liên tục.

Tôi thậm chí còn ở lại hẳn nhà họ Cố, ngay bên cạnh Cố Tiểu Hi.

Hồi đó, tôi vẫn không hiểu tại sao Cố Hi lại vô cùng ít nói, ít hoạt động.

Thậm chí còn không ăn uống gì.

Buổi tối ngủ không dám tắt đèn, lại sợ gặp người lạ?

Nhưng tôi muốn bảo vệ anh ấy, anh ấy là người bạn tốt nhất của tôi.

Đông qua, xuân lại đến, rốt cuộc v.ết t.hương của Cố Hi dần dần lành lại.

Nhưng sự phụ thuộc của anh ấy vào tôi ngày càng tăng.

Chỉ cần chơi với tôi, chỉ cần nói chuyện với tôi.

Không ai cảm thấy sai trái, đối với mỗi người mà nói, chỉ cần anh ấy chịu ăn ngủ là đủ.

Chúng tôi sẽ luôn ở bên nhau, điều đó không thành vấn đề.

Dì Cố còn nói đùa tôi: “Cá Nhỏ à, khi lớn lên con có muốn Hi Hi làm chồng mình không?”

Tôi ôm Hi Hi ở bên cạnh, mỉm cười đáp:

“Được chứ dì Cố! "

Trên khuôn mặt tái nhợt của Cố Hi hiện lên một tia xấu hổ.

Anh quyết định rằng tôi sẽ là bạn lữ suốt đời của anh.

Tuy nhiên, chính cảm giác này cuối cùng đã làm hại và đẩy anh vào tình thế nguy hiểm hơn.

Vực thẳm của nỗi kinh hoàng.

Nước mắt tôi liên tục chảy ra.

Giang Lương vỗ lưng tôi:

"Nếu lần này em thực sự có thể xoay chuyển tình thế thì hãy đối xử thật tốt với Cố Hi nhé.”

“Chỉ sợ sau này em lại quay mông bỏ đi, đến lúc đó Cố Hi sợ rằng không thể vượt qua nổi."

“Mấy năm nay, nhà họ Cố ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, chỉ có thể dựa vào Cố đại ca chống đỡ."

Tôi nghẹn ngào nức nở: “Không, kiếp này em nhất định sẽ ở bên Cố Hi đến c.hết.”

"Giang Chỉ Du." Tôi nghe thấy anh trai gọi tên tôi.

"Anh à, nếu thật sự có chuyện gì thì anh phải báo cho bố mẹ biết.

“Cả Cố Hi nữa.”

Tôi nắm tay Giang Lương, lòng đầy sợ hãi.

Tôi nhất định sẽ làm điều này, nhưng tôi cũng sợ nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, sẽ không ai biết trước đây bên trong cơ thể này không phải là tôi.

Giang Chỉ Du thật sự rất yêu họ, gia đình, bạn bè, và cả Cố Hi.

"Anh sẽ ở cùng em bên ngoài. Sẽ ổn thôi. Anh chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Ánh sáng chiếu vào cơ thể tôi, những dấu vết không thuộc về tôi bị bong ra từng chút một.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi tôi.

"Cá nhỏ tỉnh rồi!”

“Ôi, nhìn kìa, cá nhỏ của chúng ta thực sự đã tỉnh rồi!!” Đó là giọng nói của mẹ tôi, người mẹ đã từ lâu tôi không được nhìn thấy.

"Con có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Thân thể còn đau không?"

Mẹ ơi!

Mẹ đã ở bên cạnh tôi, sợ rằng tôi cảm thấy khó chịu ở đâu đó.

“Mẹ ơi!” Tôi ôm chặt mẹ và khóc nức nở.

"Mẹ ơi, đau quá, con thấy khó chịu quá.”

"Con bị nhốt trong một nơi rất tối, con rất sợ sẽ không bao giờ gặp lại mẹ, gặp lại mọi người nữa.”

Khoảnh khắc nhìn thấy mẹ, những nỗi bất bình tích tụ trong lòng tôi không thể kiềm chế được nữa mà tuôn trào.

Vô số ngày đêm, tôi âm thầm nhớ cha, mẹ, anh trai và Cố Hi.

Tôi trơ mắt nhìn Bạch Gia Nghi lạnh lùng đoạn tuyệt quan hệ với họ, nhìn mẹ khóc hết nước mắt trong vòng tay của cha tôi, còn cô ta thì lại thầm cười và mắng họ ngu ngốc khi không nhận ra đây không phải là con gái mình.

Nhưng cô ta vẫn sợ họ nhận ra mình nên đã xô đổ những bữa ăn do mẹ chuẩn bị, chê bai đồ trang sức và quần áo mẹ mua, làm tổn thương tình thương của mẹ ở mọi thứ.

Cuối cùng, tôi nhìn cô ta chiếm lấy toàn bộ tài sản của Giang gia và trang sức mẹ mua cho tôi rồi lao vào vòng tay Lâm Thần Hạo.

Nhà tôi tan nát như thể vừa trải qua một trận bão.

Với cô ta, đó chỉ là gánh nặng.

Nhưng với tôi, là tất cả cuộc sống.

"Ngoan nào, đừng khóc, không sao đâu.”

“Cá nhỏ của mẹ ngoan nhất, không sao nữa rồi.”

“Mẹ ở đây, mẹ biết Cá Nhỏ đã phải chịu đựng rất nhiều, Cá Nhỏ của mẹ không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được.”

“Nhưng bây giờ con không thể khóc được, con vẫn còn rất yếu.”

"Vừa mới phẫu thuật xong, con cần nghỉ ngơi thật tốt."

Mẹ xoa nhẹ đầu tôi, bố đứng bên cạnh lau nước mắt cho tôi.

Giang Lương vừa ra ngoài nghe điện thoại liền quay lại với hộp cơm trưa trên tay.

“Ăn nhanh đi, bác sĩ nói những thứ này có thể ăn được, đều là thực phẩm bổ sung dinh dưỡng.”

“Anh sẽ tin những gì em đã nói.”

Lúc này trông anh vẫn có chút lúng túng và nghi ngờ.

Không sao cả, tôi là Giang Chỉ Du, bố mẹ tôi và anh trai đều sẽ biết và yêu thương tôi như trước.

Sau khi tôi liên tục tra hỏi, Giang Lương cuối cùng cũng nói với tôi:

“Chú Cố rất tức giận, không chịu nói cho chúng ta biết Cố Hi ở đâu, Cố đại ca cũng không muốn gặp chúng ta nữa.”

Giang Lương lúc này sắc mặt có chút xấu hổ, có lẽ là trực tiếp bị người ta đuổi.

5.

Chẳng có gì lạ khi chú Cố ​​và những người khác không muốn tôi gặp lại Cố Hi.

Nhưng tình thế hiện tại của Cố Hi không thể trì hoãn nữa, tôi không muốn anh ấy lại bị tổn thương.

Tôi luôn lo sợ rằng anh ấy sẽ làm điều gì đó không thể cứu vãn được.

Tôi tỉnh dậy sau cơn ác mộng, tất cả những gì tôi thấy là anh ấy khóc và hỏi tôi tại sao tôi lại bỏ anh ấy lại một mình. Tại sao lại đối xử với anh ấy tàn nhẫn như vậy. Tại sao lại giẫm lên anh ấy để quen những người đàn ông khác.

Bạch Gia Nghi từng nắm tay Lâm Thần Hạo tới trước mặt Cố Hi, thậm chí còn hôn hắn ta trước mặt anh, cố tình đả k1ch tình yêu của Cố Hi và biến anh thành kẻ vô dụng.

Tất cả nguyên nhân thay lòng đổi dạ đều quy tội cho Cố Hi.

Khi cô ta nhìn thấy Cố Hi nói chuyện với một cô gái, sẽ lập tức cho rằng Cố Hi đã lừa dối cô ta mà không cần suy nghĩ, hết lần này đến lần khác tranh cãi với anh ấy, hết lần này đến lần khác bị oan ức, hết lần này đến lần khác bị đè nén cảm xúc.

Ả ta còn miêu tả tình yêu của Cố Hi là một thứ tình cảm bi3n thái, khiến người ta nghẹt thở, khiến ả muốn trốn thoát, mọi chuyện đều là lỗi của Cố Hi, mà ả, chỉ là một nạn nhân vô tội.

Vậy mà, ả lại dám dùng công việc của tôi, tiền và tài nguyên của Cố Hi để tiếp cận Lâm Thần Hạo.

Cố Hi giống như cành cây phủ đầy tuyết vào mùa đông, cuối cùng cũng không thể chịu đựng được điều kiện khắc nghiệt mà sụp đổ hoàn toàn.

Anh có rất nhiều nghi ngờ, nhưng anh chưa bao giờ nghi ngờ người anh yêu đứng trước mặt.

"Còn có Lâm Thần Hạo kia, vừa gọi điện cho anh."

Giang Lương cau mày, có chút xấu hổ.

“Đừng để ý đến hắn ta, em đã nói hết những gì cần nói với hắn, hiện tại em cũng không còn tâm trí để ý tới chuyện của hắn ta nữa.”

"Chỉ cần nói với hắn rằng em, Giang Chỉ Du, nhất định sẽ ly hôn với hắn ta, hơn nữa cũng đã phá thai, mọi việc còn lại giao cho luật sư xử lý."

Tôi chỉnh sửa một đoạn văn dài và gửi cho Lâm Thần Hạo, anh ta đã nhận được.

Anh ta vẫn cho rằng tôi bị tâm thần phân liệt, liên hệ với bác sĩ và nói rằng ông ấy đã sẵn sàng điều trị cho tôi.

Cho đến khi hắn xông vào bệnh viện nhìn tôi nằm trên giường bệnh với cái bụng phẳng lì.

Đôi mắt dần đỏ hoe, không hiểu tại sao tôi lại làm như vậy.

"Tiểu Nghi, anh đã làm gì sai, xin hãy nói cho anh biết."

Hắn ôm đầu đau đớn, rơi nước mắt.

"Tại sao em phải p.há b.ỏ đứa con của chúng ta chứ?”

“Chẳng phải chúng ta đã đặt tên cho con, mua quần áo và chuẩn bị phòng rồi sao?”

"Tại sao chứ?"

Nhìn hắn suy sụp, tôi không có cảm xúc gì cả, thậm chí còn ước gì hắn phải chịu đựng thêm một chút.

Vô số ngày đêm, khi tôi tỉnh dậy, nhìn hắn và người đàn bà trong thân xác tôi hôn nhau, bàn tay hắn ta di chuyển đến những nơi khác nhau, những thứ bẩn thỉu và xấu xí ra vào cơ thể tôi.

Trong ngôi nhà mà tôi cùng Cố Hi mua, dấu vết tội lỗi ghê tởm lây dính khắp nơi hết lần này đến lần khác, in trên chiếc giường lớn được trang trí cẩn thận của chúng tôi.

Tôi gầm lên rồi gục xuống, và tôi ghét bản thân mình tại sao lại phải thức dậy vào đúng lúc này.

Tôi muốn thoát ra khỏi cái lồ ng bao chặt lấy mình này nhưng lại chỉ có thể đứng nhìn, và lắng nghe.

Xem hai người này làm những việc mà Cố Hi và tôi đều không thể làm được.

Tôi từ chối nói chuyện với hắn. Sau đó nhờ anh trai đuổi hắn ta đi.

Tôi bị hắn tấn công bởi những cuộc điện thoại và tin nhắn, cuối cùng tôi không chịu nổi sự quấy rầy đã đổi điện thoại và SIM, từ chối gặp mặt.

Tôi biết hắn ta là nạn nhân, nhưng tôi khó có thể không tức giận với hắn, nếu liên lạc với hắn thêm vài lần nữa, tôi sợ rằng mình sẽ không nhịn được mà cho hắn một nh.át d.ao ngay lập tức.

Tôi thậm chí còn không muốn nói chuyện, chỉ muốn tr.ả thù.

Nhìn hắn dần rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh.

Trong bảy năm này, tôi cảm nhận rõ ràng tâm lý của mình đã thay đổi.

Hận.

Tôi đã vô số lần mơ tưởng đến việc g.iết Bạch Gia Nghi và Lâm Thần Hào.

Rút x.ương, lóc th.ịt cho ch.ó, cho lợ. n ăn.

T.ách x.ương ra, đập vỡ tất cả và nghiền thành bột, tốt nhất là ở trước mặt chúng.

Nhưng, trên thực tế, tôi chỉ có thể cúi đầu xuống, che đậy vẻ mặt của Bạch Gia Nghi, từ từ bình tĩnh lại cơn tức giận trong lòng.

Cho đến khi tôi có cơ hội trở lại thành Giang Chỉ Du đó.

Chỉ là có một số thứ không thể quay trở về.

Sau khi Giang Lương rời đi, tôi một mình rời khỏi bệnh viện.

Tôi muốn đến nhà họ Cố, tôi muốn cầu xin họ cho tôi gặp Cố Hi.

Nếu họ không sẵn lòng, tôi sẽ quỳ ở đó cho đến khi họ sẵn lòng cho tôi biết.

Tôi không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn.

Sau khi mọi thứ bị đảo lộn, tôi chỉ biết nhặt lại những mảnh vỡ của mình, âm thầm chịu đựng, rồi lại nhặt những mảnh vỡ và cố gắng đưa mọi thứ trở lại đúng quỹ đạo.

"Đừng đến nữa, cô không cảm thấy mình đã gây tổn hại đủ lớn cho Hi Hi sao?"

Dì Cố vốn hiền lành giờ đây sắc mặt lạnh lùng, nhìn tôi như thể muốn ăn thịt tôi, kẻ đã làm tổn thương đứa con nhỏ của bà, khiến bà bị chia cắt m.áu t.hịt, ngày qua ngày lo lắng mất con.

Dì Cố vốn là người đoan trang tao nhã, giờ đây nhìn già hơn rất nhiều, đôi mắt hơi đỏ, vừa rồi có lẽ đang khóc.

Anh tôi nói rằng dì Cố gần như bị m.ù vì khóc quá nhiều.

"Làm ơn, hãy để con gặp anh ấy. Con có thể giải thích cho dì những gì đã xảy ra trước đây."

Một cơn gió thổi qua khiến tôi hơi rùng mình, toàn thân cảm thấy lạnh và môi hơi khô.

“Không có gì phải giải thích. Khi chúng tôi nài nỉ cô đi xem Hi Hi, cô đã nói cô có bạn trai mới, muốn tránh sự nghi ngờ.”

"Bây giờ cô đã kết hôn, tất nhiên chúng tôi không thể để cô, một người phụ nữ đã có chồng, gặp Hi Hi, chúng tôi phải tránh sự nghi ngờ.”

Dì Cố nói xong liền bảo quản gia đóng cửa lại đuổi tôi đi.

Tôi đứng ở cửa nhìn dì Cố rời đi rồi quỳ xuống.

“Con biết dì sẽ không tin nhưng những gì xảy ra trong thời gian qua thực sự không phải con.”

"Cầu xin dì cho con một cơ hội, con sẽ quỳ ở đây, khi nào gì bớt tức giận, hãy cho con một cơ hội để giải thích.”

Cánh cửa từ từ đóng lại, bóng dáng của dì Cố biến mất.

Dưới đầu gối gạch đá lạnh lẽo, tiết trời đầu thu dần dần mát mẻ.

Cố Hi lúc ngủ cũng có cảm giác như vậy sao?

Sau khi Bạch Gia Nghi tổn thương Cố Hi vô cớ cần nữa, anh ấy chỉ dịu dàng buồn bã nói:

“Không sao cả, anh tin là em vẫn còn yêu anh.”

“Trừ khi anh quỳ xuống trước mặt tôi.”

Cố Hi sắc mặt tái nhợt, ngơ ngác, quỳ xuống trước mặt mọi người.

Nhưng những gì anh được nhận lại chỉ là hàng loạt những lời chế giễu.

"Anh thật sự quỳ xuống à, tôi chỉ đùa giỡn anh thôi haha!”

“Sao trên đời lại có người như anh ta chứ, thật là bi3n thái, cái thứ tình yêu quái quỷ gì vậy chứ hahaha!”

Cố Hi nghe xong lời này, liền lắc lư, giống như chiếc lá sắp bị gió thổi bay.

Anh ngoan cố không chịu buông tay, tin chắc rằng mình có thể khiến “trái tim” nhỏ bé của người mình yêu thay đổi.

Không phải tôi, không phải là Giang Chỉ Du, là Bạch Gia Nghi.

Đáng tiếc lúc đó tôi bị cô ta áp bức, không thể thoát ra nói cho anh biết.

Than ôi, những bằng chứng tôi thấy chỉ là bề nổi của tảng băng trôi.

Trước khi tôi kịp nhận ra thì Cố Hi của tôi đã bị sỉ nhục, tổn thương nặng nề.

"Cô Giang, cô Giang đang chảy m.áu."

Tôi thấy Quản gia Điền đang hét về phía tôi.

Tôi cúi xuống nhìn với vẻ phấn khích, thấy có thứ gì đó màu đỏ đang lan ra trên quần áo của tôi.

Dần thấm ướt cả một mảng lớn.

"Cô đang làm gì thế!”

Một chiếc áo khoác đen hiện ra trong tầm mắt tôi, chính là Cố đại ca.

So với lúc trước, hắn trông hung hãn hơn.

“Lại diễn kịch gì ở đây nữa? Muốn c.hết đến thế sao?”

“Nếu em c.hết, mọi người sẽ cho em gặp anh ấy sao?”

Cố đại ca bế tôi lên, tôi nắm lấy quần áo hắn, háo hức hỏi: "Em có thể gặp Hi Hi không?"

Hắn phớt lờ tôi, chỉ quấn áo khoác quanh tôi rồi đi về phía nhà họ Cố.

Trong nhà.

"Chú Điền, gọi điện thoại cho Giang gia, giục bọn họ nhanh chóng đi đón người.”

Thật lâu sau đó.

“Còn nữa, gọi bác sĩ đi.”

Tôi không chịu bỏ cuộc, những gì hắn vừa nói rõ ràng là một dấu hiệu nhẹ nhõm.

Tôi siết chặt tay, kéo mạnh hơn.

"Đừng kéo nữa. Nếu cô kéo tôi lần nữa, tôi sẽ nghẹt ch.ết.”

Dì Cố bị tiếng động ở tầng dưới đánh thức nên đi xuống: "Có chuyện gì vậy?"

Cố đại ca đưa tôi vào phòng khách rồi đắp chăn cho tôi.

“Mẹ, mẹ cứ để cô ấy quỳ ở cửa, mẹ không sợ cô ấy c.hết sao?”

Cố đại ca không khỏi xoa xoa lông mày, lại vừa vặn nhìn thấy bàn tay chính mình dính đầy m.áu.

Sắc mặt dì Cố đột nhiên tái nhợt: “Mẹ, mẹ không biết, để mẹ gọi điện thoại cho nhà họ Giang, bảo họ đến đón nó.”

Tôi cảm thấy phần dưới cơ thể tê cứng, xen lẫn đau đớn, trán đổ mồ hôi lạnh.

"Chuyện gì vậy? Tại sao lại chảy m.áu?”

"Giang Chỉ Du, tỉnh lại đi, Giang Chỉ Du!"

Tôi thực sự quá đau đớn và ngất đi.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều trước khi mất đi ý thức.

Những cơn gió đầu thu thật kinh khủng, tôi mặc quần áo dày mà vẫn không nhịn được mà ngất đi.

Kế hoạch ban đầu của tôi là đến đây và quỳ gối cho đến khi thực hiện được dường như đã bị gián đoạn.

Tôi không biết khi nào tôi mới có thể gặp được Hi Hi.

Con cá nhỏ rời suối sắp c.hết rồi.

6.

Trước khi tôi mở mắt ra, tôi đã ngửi thấy mùi thuốc sát trùng.

Tôi đã quen rồi,

Có vẻ như tôi lại vào bệnh viện lần nữa.

Nhưng tại sao lại có những tiếng khóc bị kìm nén?

Tôi cố mở mắt ra.

Tôi thấy hình bóng của Hi Hi, tôi lập tức lao về phía anh ấy, ôm lấy anh ấy.

Tôi nhéo vào phần thịt trên eo anh, mềm mại và ấm áp.

Thật sự là Cố Hi sao, tôi suy nghĩ hồi lâu, ôm Hi Hi rất lâu, sợ anh sẽ c.hết.

Nước mắt chảy dài trên mặt,

"Cố Hi, anh còn sống là tốt rồi.”

"Anh có biết không, em rất sợ sẽ không thể gặp lại anh nữa”

"Em yêu anh, yêu anh rất nhiều, cho dù anh có không tin thì em cũng phải nói với anh rằng em yêu anh.”

Bị giam cầm, cô ta đến, bắt nạt anh.

"Con khốn đó, em sẽ g.iết cô ta."

Tôi khóc đến không thở được, tầm nhìn hoàn toàn mơ hồ, tôi cố lau nước mắt, muốn nhìn kỹ Cố Hi nhưng nước mắt lại rơi xuống.

Từ ba đến hai mươi ba tuổi, Cố Hi đã có mặt trong suốt cuộc đời tôi.

Tuổi thanh xuân tưởng chừng sẽ kéo dài mãi mãi nhưng lại nhanh chóng tan vỡ, chính mình thì bị xé thành từng mảnh.

Mảnh vỡ rơi vụn khắp nơi.

Một tên trộm đáng khinh và kinh tởm.

Ý muốn g.iết người lại trỗi dậy.

"Anh biết, anh biết, Giang Lương đã nói cho anh biết, anh tin Tiểu Du.”

"Cá con nhất định sẽ không ác ý với anh như vậy.”

“Hôm nay là ngày vui, anh không ngờ lại có chuyện này xảy ra, cá con của anh đã bị tổn thương rất nhiều đúng không?

"Nếu như anh sớm phát hiện, có thể sớm đuổi đi kẻ xấu, cứu cá con của chúng ta."

Mặt anh xanh xao, trên eo không còn nhiều thịt, tôi thậm chí còn sờ được cả xương sườn của anh.

Điều tương tự cũng xảy ra với khuôn mặt của anh ấy, rất gầy.

Dưới mắt có quầng thâm nặng nề không thể che đậy được.

Ngay cả khi trang điểm, nó vẫn rất rõ ràng.

Hi Hi trở nên hư và bắt đầu nói dối tôi, nhưng tôi đã nhìn ra ngay.

Những vết s.ẹo ở cổ tay, cổ quấn băng gạc.

Anh ấy không thể che giấu nó.

Chàng trai trong sáng và dịu dàng mà tôi yêu đã bị hành hạ đến mức này, giống như một bông hoa sắp tàn vào mùa thu, với sức sống yếu ớt.

Tôi đã tưởng mình là hoàng tử đội nắng tới cứu anh.

Nhưng sự thật là hoàng tử của tôi đã từng bước ra khỏi bóng tối c.hết chóc với ánh trăng khắp người.

Hãy nắm lấy tay tôi và dẫn tôi ra khỏi đầm lầy cùng cực.

“Anh sụt cân rồi.” Nước mắt vẫn rơi.

Hi Hi nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi,

"Vậy thì chúng ta cùng ăn nhé, hãy ăn thật nhiều thật nhiều nhé?”

"Bây giờ em không thể khóc được.”

"Em phải chăm sóc cơ thể của mình thật tốt. Nếu cơ thể em khỏe mạnh, chúng ta sẽ có thể làm tốt hơn trong tương lai.”

"Anh biết rằng Tiểu Vũ của anh rất dũng cảm, rất mạnh mẽ”

Anh hôn lên trán tôi nhưng tôi lại càng thấy tủi nhục hơn.

Liền lao vào vòng tay anh và tiếp tục khóc.

Cố Hi chỉ im lặng vỗ lưng tôi, giống như khi tôi còn nhỏ.

Anh ấy đến giúp tôi đánh thắng lũ trẻ hàng xóm, rồi an ủi tôi đang trốn trong vòng tay anh ấy bất chấp sấm sét và nắng mưa.

May mắn thay, mọi thứ có thể bắt đầu lại.

Tôi đã ngụp lặn rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy dòng suối của riêng mình.

Dì Cố cũng đến gặp tôi, ánh mắt phức tạp nhưng không nói gì.

Đúng, tôi sẽ không tin vào một điều kỳ quặc như vậy nếu tôi chưa từng trải qua.

Nhưng tôi không có bằng chứng xác thực nào để chứng minh điều đó.

Linh hồn của người phụ nữ đó đã bị hất ra khỏi cơ thể tôi và c.hết.

Cô ta là bằng chứng duy nhất trên thế giới này.

Và ánh sáng đó đột nhiên xuất hiện và giúp đỡ tôi từ hư không.