Thương Ngôn lấy lại tinh thần nhìn cô bé, “Tiểu Nhã, em có cầm theo điện thoại của chị không?”Tiểu Nhã đột ngột bị cô hỏi phản ứng lại có hơi chậm, “Em vẫn luôn mang theo điện thoại của chị bên người.” Nói xong cô bé liền lấy điện thoại từ trong túi áo ra.Thương Ngôn vội vàng cầm lấy, nhắc nhở cô bé “Ở đây chờ chị, chị sẽ trở lại ngay thôi.” Dứt lời Thương Ngôn nhanh chóng chạy tới chỗ Tần Mục.Anh ngẩng đầu nhìn cô, “Có chuyện gì sao?”“Tôi nghĩ rằng …” Thương Ngôn cúi đầu nhìn anh, vừa mới mở miệng đột nhiên ý thức được tư thế nhìn anh từ trên cao xuống không phù hợp lắm.
Cô liền điều chỉnh ngồi xổm xuống ngước lên nhìn anh cũng không ổn.
Nó có hơi kỳ quái.“Thầy Tần, thầy đợi tôi chút.” Nói xong, cô nhìn xung quanh, đưa tay lấy một chiếc ghế di chuyển tới chỗ này.Tần Mục nhìn cô vội vã làm xong chuỗi này động tác, bên môi nhiễm lên ý cười, ngữ khí cũng trở nên thân cận hơn: “Có việc?”Bởi vì khẩn trương cùng kích động, Thương Ngôn nắm chặt di động trên tay, cô có chút hơi run.
So sánh cô cùng với mấy em gái lần đầu tiên xin chữ ký thần tượng không có khác lắm, khẩn trương, hưng phấn, đặc biệt vui vẻ.“Tôi muốn nói là chúng ta cùng nhau đóng phim.
Sắp tới còn cùng với nhau hẳn một đoạn đường dài.
Cho nên tôi muốn kết bạn wechat với thầy để dễ dàng trao đổi kịch bản.
Thầy thấy thế nào?”Thật ra diễn viên và đạo diễn, biên kịch cũng có một nhóm chung.
Cô có thể từ nhóm này mà tìm ra tài khoản kết bạn với anh.
Nhưng cô lại cảm thấy tự bản thân mình mở miệng xin kết bạn với anh khác với bản thân mình đơn phương độc mã gửi lời kết bạn.Tần Mục nhìn ánh mắt to tròn sáng lấp lánh của cô, đột nhiên nghĩ tới khi còn nhỏ anh có một con mèo con bên cạnh nhà anh.
Nó thường xuyên nhảy lên nhảy xuống tạo nên tiếng ồn ào khó chịu.
Chỉ khi anh lấy cá cho nó ăn, nó mới có thể nhu thuận một lát.
Sau đó nhìn vào mắt anh, giống như cô ở hiện tại vậy.Môi anh khẽ mím lại, nhất thời chưa lên tiếng.Thương Ngôn nhìn anh một hồi, thấy anh không có phản ứng.
Có lẽ anh không lên tiếng có nghĩa là anh không muốn rồi.Lòng cô nhất thời tan nát.
Là cô vội vã quá rồi, cô muốn thể hiện sự chân thành của mình bằng cách bản thân tự mình ngỏ ý muốn kết bạn với anh.
Nhưng giờ bị anh từ chối thì đột nhiên cảm thấy xấu hổ.“Nếu thầy không muốn thì thôi vậy.” Cô chuẩn bị đem cõi lòng buồn bã đứng lên thì anh lại cất lời.“Em muốn tôi gửi lời kết bạn cho em? Hay là em gửi cho tôi?”“Để tôi, để tôi gửi lời kết bạn cho thầy đi.” Cô khắc chế tinh thần kích động của mình, nhanh chóng mở điện thoại ra hấp tấp nhận ID của anh vào rồi gửi lên kết bạn.
Sau đó lẳng lặng chờ đợi.Qua tầm mười giây, Tần Mục vẫn không thấy có thông báo điện thoại.“Có phải sóng ở nơi này không được tốt phải không thầy Tần?”“Có lẽ vậy.” Tần Mục dáng vẻ nghiêm trang nhìn cô rồi nói tiếp: “Bất quá hình như ban nãy em hấp tấp quá nên nhấn sang nút khác thì phải.” Thương Ngôn: “…”Có cần mất mặt thế không?Hai người tiếp tục cùng nhau thử kết bạn lại, mãi mới thành công.
Tần Mục nhìn vào biệt danh của cô trên wechat rồi mỉm cười ‘Thương Ngôn cô gái siêu cấp vô địch xinh đẹp’.
Sau đó ý cười của anh càng sâu nhìn phần giới thiệu của cô: Nhân danh ánh trăng, tôi sẽ tiêu diệt mấy người.Quan sát nét mặt của anh rồi nhìn vào thứ hiện lên trên màn hình điện thoại kia.
Cô tiếp tục mất mặt, nửa đêm hôm qua cô tự nhiên lên cơn đổi phần giới thiệu.
Giờ lại bị nam thần nhìn thấy, cô rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.“Dòng giới thiệu đó của tôi là muốn cho mọi người đọc xong sẽ cảm thấy vui vẻ thôi.
Thầy đừng nghĩ rằng …” Tôi bị dở hơi, nửa câu còn lại cô nuốt trở về, mặt đỏ bừng lên.Sau đó cô lén lút nhấn vào xem tài khoản Wechat của anh, thật may là anh không có đăng hình ảnh thân thiết, ân ái với cô gái nào.“Mọi người chuẩn bị vào vị trí để quay cảnh hai nào!” Nhân viên phụ trách âm thanh cầm loa nói lớn, rồi lại chạy tới nhỏ giọng với Thương Ngôn, lịch sự nhắc nhở: “Chị Thương, sắp bắt đầu cảnh quay của chị rồi.”“Vâng, tôi tới ngay.” Thương Ngôn đứng lên đi vào vị trí chỉ định quay cảnh riêng của mình.Tần Mục tạm thời không có cảnh quay, anh ngồi nghỉ trên ghế thì Lâm Tín cầm một đĩa hoa quả đi tới.
Cậu ta nhìn thấy Tần Mục vừa xem di động vừa cười khiến cậu ta không khỏi tò mò.
Đem hoa quả đặt bên cạnh anh xong, Lâm Tín hiếu kỳ ngó đầu lại hỏi: “Anh Mục, anh xem cái gì mà vui vẻ vậy? Cho em xem với!”“Không có gì.” Tần Mục từ chối cậu ta một cách tàn nhẫn, tắt điện thoại đi rồi đặt nó ở trên bàn.Lâm Tín: “…” Tôi thật ủy khuất mà.------oOo------.