Đặc biệt từ khi tiến vào giới giải trí, anh luôn nhớ tới quãnh thời gian tình yêu vườn trường đó.“Tương Miểu, anh điên rồi.
Buông tay tôi ra.” Tâm trạng cô khó chịu, giận dữ nhìn anh ta, “Anh bây giờ là muốn phóng viên chụp được hình sao? Để người đại diện của anh một lần nữa lên tiếng nói tôi nhớ nhung không quên bạn trai cũ.”“Anh …” Lời nói của Tương Miểu vừa mới phát ra đã bị thanh âm trầm thấp từ phía sau đánh gãy.“Nếu cậu không buông tay, tôi sẽ báo cảnh sát.”Anh ta sốt ruột quay lại, muốn xem người xen vào chuyện của mình là ai.
Tới khi nhận ra Tần Mục thì ngẩn người.Thừa dịp anh ta bất ngờ, Thương Ngôn vùng khỏi sự kìm cặp của bàn tay Tương Miểu.
Bước nhanh tới phía Tần Mục, cảm kích nhìn anh, “Thầy Tần, sao anh lại ra đây?” “Tôi ra hút điếu thuốc.”Tần Mục trấn an cô, lập tức nhìn về phía Tương Miểu, ánh mắt hơi nheo lại.
Trong ánh mắt tràn đầy sự khinh thường, “Dù tôi không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì nhưng hành vi của anh thô lỗ quá rồi.”Bị anh trực tiếp vạch trần hành động lỗ mạn, Tương Miểu cảm thấy rất mất mặt.
Tần Mục là người có tiếng nói trong giới, anh ta không muốn đối đầu với anh, chỉ dám nói, “Tôi cùng Ngôn Ngôn có chút hiểu lầm nên khi gặp mặt cô ấy tôi muốn giải thích mọi chuyện.” “Thật không?” Tần Mục trầm mặc nhướn mày, mở miệng, “Tôi nhớ không nhầm thì người đại diện của cậu đang xin một xuất diễn trong《 Nhất Mộng Trường An 》của đạo diễn Hằng.
Thật khéo, bộ phim đó người đầu tư nhiều nhất là tôi.”《 Nhất Mộng Trường An 》được đạo diễn Hằng chuẩn bị tận ba năm mới khởi quay.
Ông kết hợp giữa đề tài lịch sử và khoa học viễn tưởng.
Trước giới báo chí tuyên bố muốn đem bộ phim này ra nước ngoài tranh cử.Vì thế mà người đại diện của Tương Miểu muốn xin cho anh ta một vai diễn trong bộ phim.
Giờ phút này nghe anh nói như vậy, Tương Miểu biết bản thân không nên gây sự với anh.
Nhân lực của anh ta không đủ để đấu lại Tần Mục.Anh ta đành phải rời đi, “Xem ra hôm nay không thích hợp để giải thích rồi, nếu có dịp gặp lại tôi sẽ nói chuyện với Ngôn Ngôn sau.”“Chờ một chút.” Thương Ngôn gọi anh ta lại.Tương Miểu ngạc nhiên nhìn cô, trong ánh mắt dấu lên sự mong chờ.
Nhưng lời nói tiếp theo như gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt, dập tắt hy vọng của anh ta.“Lần sau đừng mở miệng gọi tôi là Ngôn Ngôn, nghe anh nói tôi chỉ cảm thấy khó chịu.” “Còn nữa, tôi hy vọng vĩnh viễn không gặp lại anh.
Nếu về sau gặp lại đừng làm như quen tôi, anh còn dây dưa tôi sẽ khởi tố anh.”“Hiện tại khả năng tìm kiếm thông tin của dân cư mạng rất tốt.
Chuyện năm đấy bị đào lại tôi nghĩ chân tướng sẽ bị vạch trần, đến khi đó một lời giải thích của anh không thay đổi được hướng dư luận đâu.”Thương Ngôn ngẩng đầu lên, xinh đẹp kiêu ngạo như con khổng tước.
Đợi tới khi Tương Miểu rời đi cô liền thay đổi sắc mặt nhìn chằm chằm Tần Mục, “Thầy Tần, ban nãy anh thật giống tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết.”Nói xong, cô tận lực đè thấp thanh âm, bắt chước sắc mặt âm trầm của anh, đem lời nói vừa rồi nói lại.Tần Mục bất đắc dĩ nhìn cô tự biên tự diễn trước mặt mình.
Ánh mắt anh lướt quả cổ tay hằn đỏ của cô, giọng nói dịu dàng mang theo phần tiếc thương, “Còn đau không?”“Hả?” Cô nhất thời sửng sốt, rất nhanh biết được anh đang hỏi vệt đỏ trên tay mình.
Cô đưa tay lên thành thật đáp, “Không có đau, vốn dĩ da tôi thuộc dạng mẫn cảm chỉ cần dùng sức đôi chút sẽ lưu lại dấu vết.
Cho nên dù trông đỏ ửng nhưng thực chất không có đau.”Tần Mục gật đầu, “Vậy mau trở về thôi.”“Vâng.” Đi theo anh vài bước, Thương Ngôn mới nhớ ra mục đích anh ra ngoài này, dừng bước, hỏi: “Thầy Tần, không phải anh muốn ra ngoài hút thuốc sao?”Tần Mục: “…”“Không hút nữa, chúng ta trở về thôi.”“Thầy Tần anh không phải lo cho tôi.
Tương Miểu chắc chắn không dám dây dưa nữa đâu.
Tôi tự trở về phòng bao cũng được.”Tần Mục cự tuyệt đề nghị của cô, “Hiện tại không còn sớm, vẫn nên trở về thì hơn.” Anh ra ngoài không có mang bật lửa, bảo anh hút thuốc là muốn anh hút khí trời à?------oOo------.