Hỏi xong, Trần Hiểu Đanđãcảm thấy cái vấn đề này rất mơ hồ, lấy qua hệ của Lam Thiên Tình với phó đoàn trưởngthìthế nàokhôngđược ah.... Vì vậy lập tức lấy hơi:
"n, cậuđiđi, tôisẽnóivới đội trưởng kiểm tra phòng. Chú ý an toàn! Bảo Tiểu Nhu nghỉ ngơithậttốt."
"Ừ, tôi hiểu rồi. Cám ơn a."
"Chuyệnnhỏ."
nóixong, Lam Thiên Tình cầm điện thoại di động liền từ trong phòng ngủ sờ soạngđira ngoài,đilên đại sảnh lầumộtnhìntrênbảng đen vàtrênbàn làm việc xem tên của bốn giám thị trực ban đêm nay.
cônhẹnhàng liếc mắt nhìn phía cửađãbị khóa,khôngđược ra.
Mấy giám thị trực ban sợ hết hồn nhìncôgáimặc áo ngủ màu trắng hoa tím, tóc xõa vai, bỗng dưng từtrênlầu nhảy xuống .
"Này đồng chí ! hơn nửa đêm mà saokhôngngủ mà chạy đến đây làm gì?"
Lam Thiên Tình cười cười: "Ui da, bụng của tôi bị đau nên muốn đến trạm xá của trường học, có thể mở cửa giúp tôikhông?"
Lập tứcmộttiếng cự tuyệt: "khôngđược! Đây là bộ đội đặc chủng, ngày mai còn có nhiệm vụ huấn luyện rồi,cônhanhđivềđi, nếukhôngchúng tôi phải ghi tên củacôrồi !"
Lam Thiên Tình bĩu môi,khôngcam lòng tiến tới cửa kính phía trước, nhìn chung quanh bóng đêm phía ngoài cửamộtchút.
"Tôinóiđồng chí nhanhđivềđi! Nếukhôngchúng tôi phải ghi têncôvào sổ đấy!"
Lam Thiên Tình mắt điếc tai ngơ, sau đó ghé mắt hỏi:
"Tối nay vị thủ trưởng kia trực?"
Lời vừanóira, hai vị giám thị trực bankhôngcó ý tốt nhìncôcười cười, ánh mắt cũng thay đổi.
"Này đồng chí, tối nay phó đoàn trưởng ở trong đoàn, đồng chí cũng là vì danh sách diễn tập nên kiếm chuyện tìm phó đoàn trưởng chứ gì? Đoàn trưởngnóirồi, danh sách lần này toàn bộ đều do phó đoàn trưởng quyết định, cho nên, hắc hắc, tối nay phó đoàn trưởngsẽrất bận rộn."
Lam Thiên Tình hai giám thị trực ban cười hắc ám,khôngkhỏi trợn mắt cau mày: "nóirõmộtchút!"
"Được rồi được rồi,cômau về ngủđi! Chỉ cócômặc quần áo ngủ dài như thếthìlàm sao so được với người lúc nãy mặc bộ đồkhôngthể ngắn hơn được nữa. Người ta trực tiếp mặc đồ vô cùng sexyđigõ cửa phó đoàn trưởngđãsắpmộtgiờ, đến bây giờ cũng vẫn chưađira. Nếu muốncôhãy đợi đên ngày maiđi, dù sao vẫn còn nửa tháng, danh sách kia tổng cộng ba mươi người, nếucôcó đủ kiên nhẫn, chắc chắnsẽcó ngươimộtphần."
Người đó vừanóixong,mộtngười khác cũngnói: "Đúng là, hãy nghĩ lạiđi, chỉ dựa hết vào gương mặt cũngkhôngđược,côbưng bít kín như vậy bên trongmộtchút cũngkhôngnhìn thấythìngười ta nghiệm hàng thế nào? Nhanhđivềđi! Sáng sớm ngày mai hãy quay lại!"
Bốn giám thịnóixong lại nhìn nhau cười.
Lam Thiên Tình đứng tại chỗ, hai quyền cầmthậtchặt, thế nào nghe thế nào khó chịu.
côkhônglựa chọn chạy tới phòng ngủ Kiều Âu, mà chợt xoay người sải bước chạy lêntrênlầu. Bốn giám thị trực ban còn tưởng rằngcônhục chí nên về phòngđingủ rồi. Ai ngờ, chỉ chốc lát sau, Lam Thiên Tình cầm trong taymộtgậy gỗ rất to, vẫn mặc đồ ngủđidép dựa quay lại,khôngnóihai lời, vung gậy múa tít.
"A!"
"Ngươi làm gì đấy! Đánh người á!"
Haicôbékhôngngờ Lam Thiên Tình ngoan thủ,mộttrênđùi,mộtngang hông cũng bị đập, đau nhe răng trợn mắt kêu lên, còn lại hai ngườikhôngbị đánh tới, tuy nhiên cũng trốn sangmộtbên.
Họ cũng có công phu, lính đặc nhiệm nữ đều làanhtài có chọn lọc nhưng cũngkhôngai có ý muốn hỗ trợ bởi vì chỉ cần giúpmộttay, lập tứcsẽbị dính vào đánh nhau.
Trường quân đội có qui định cấm chỉ đánh nhau gây chuyện.
Có thể thi đậu quân giáo, đều là rấtkhôngdễ dàng, nhất là trường quân đội Thúy Bình Sơn, đây là trường quân đội hoàng gia, vì vậy muốn lăn lộn lâu dài ở đây, bo bo giữ mình là biện pháp tốt nhất.
"côcó bệnh! Mìnhkhôngvào được,thìlại trách chúng ta! A! Đừng đánh!"
Trong lúc nhất thời, hỗn loạn tiếng mắng chửi, tiếng cầu xin tha thứ còn có tiếng kêu rên. Các nữ sinh ở hai tầng ký túc xá cũngsẽnghe thấy, nhưngkhôngcómộtngười nào dám ra mở cửa phòng,khôngcómộtngười ra xem.
âmthanh này vừa nghe chính là có nhómđangđánh nhau nên mọi ngườikhôngmuốn tham dự.
Lam Thiên Tình rất tức giận, giống nhưmộtcon sư tử cáiđangnổi giận, cũngkhôngquản đối phương là nữ hay nam, dùng hết hơi sức toàn thân, nhằm đúng eo, bắp chân, đầu gối là những chỗ dễ bị đau nhấttrêncơ thể đối phương mà hung hăng đập. Mặc dù biết qui định trường quân độikhôngcho phép đánh nhau, nhưng mấy người này dám làm ô uế thanh danh của người đàn ông củacônêncôsẽkhôngbỏ qua!
Kiều Âu là ai ? Đó là ông xã củacônha! Đừngnóimộtngười mặc sexy đưa đến cửa, thậm chí cả chục người như thếthìanhấy cũngsẽkhôngliếc mắt nhìn.
Nếu là đối với ông xã của mình mà chút lòng tin này cũngkhôngcóthìcôcòn gả choanhấy làm cái gì?!
Thế nhưng mấy người phụ nữ này lại cứ chếch mồm chó hôi thốinóicôthành dạng phụ nữ dựa vào bán nhan sắc để tiến thân còn chưa tính, cònnóiKiều Âu thành người tình công cộng chỉ cần phụ nữ mặc hở hang đưa tới cửathìKiều Âusẽrất đói khátkhôngcự tuyệt.
Lam Thiên Tình tức giận! Tại sao lạinóixấu ông xã củacônhư vậy?. Tất cả tức giận dồn vào các đòn côn mạnh mẽ.
Tiếng kêu rên,mộtngười trong đó bị đánhkhôngcó đường sống,mộtngười khác vội vàng ôm lấy eo Lam Thiên Tình, nâng cùi chỏ đập lêntrênđầucô. Lam Thiên Tìnhkhôngnhìn thấy tình huống sau lưng mình, chỉ cảm thấy có chútkhôngổn, vội cầm cây gậy đập về phía sau lưng.
Lam Thiên Tình ghé mắt, Cung Ngọc Gia mặc thường phục xuấthiệntrong tầm mắt của cáccô, nhìn dáng dấp như mới vội vã chạy tới.
“Đoàn trường!”
“Đoàn trường!”
Mấy người tất cả đều đứng yên ngay ngắn, chỉ có Lam Thiên Tình vẫn còn giơ cao cây gậy, ngơ ngác nhìn Cung Ngọc Gia.
Sắc mặt Cung Ngọc Gia nặng nề nhìn cây gậytrêntay Lam Thiên Tình, sau đóđitừng bướcmộttới, mỗimộtbước đều rất nặng nề. Lam Thiên Tình lo lắng bất động, Cung Ngọc Gia lấy cây gậy trong taycôxuống.
Lạnh bạc quét mắt nhìn vẻ mặt mọi ngườimộtvòng, sau đó ánh mắt Cung Ngọc Gia lại nhìn đến khuôn mặtnhỏnhắn của Lam Thiên Tình.
“Đaukhông?”
Lam Thiên Tình sững sờ, bị đánh cũngkhôngphải làcô, hay là người nàyđangnóimát?
Nhíu mày, Lam Thiên Tìnhkhôngnóilời nào.cônhớ Ngũ Họa Nhu từngnóivớicô, lúc nhìn thấy thủ trưởng mặc đồ thường phụcthìcó thể hoàn toàn làm nhưkhôngnhìn thấy. Cúi đầu liếc mắt nhìn áo ngủ hoatrênngười,âmthầm tự cảm thấy may mắn, sau đó vẫn cúi đầu thấp xuốngkhôngnóilời nào.
Cung Ngọc Gia nghiêng nghiêng đầu, đem bộ dạng lúc này của Lam Thiên Tình sau khi khi dễ người còn hơi chút xỏ lákhôngmuốn phản ứng vớianhthu hết vào mắt, bên khóe miệng thanh cạn có chút cưng chiều mà dung túng khẽ cười, nháy mắt mấy cái: “Tại saokhôngở trong phòng ngủ, bây giờđãmấy giờ rồi?”
âmthanhkhôngcó chútâmthầm dịu dàng nhưng cũng tuyệt đốikhôngcó bất kỳ sắc tháikhôngvui nào.
Con ngươi Lam Thiên Tìnhđivòng vo gần nửa vòng trong hốc mắt, lạnh nhạtnói: “Có chút việc muốnđira ngoàimộtchút. Nhưngkhôngđược ra.”
Cung Ngọc Gia cười yếu ớt: “Em có thể tìm tôi mà. Trực đài có điện thoại nhà rieeg của tôi, có thể gọi điện thoại nội bộ đến văn phòng làm việc của tôi. Trực ban cũng có ghi số điện thoại của tôitrênbảng.”
Nụ cười yếu ớt của Cung Ngọc Gia khiến bốncôlính trực ban choáng vángkhôngbiết đây có phải là ngài đoàn trưởng đại nhân nghiêm nghị haykhông?
Lam Thiên Tình cũng cảm thấy ánh mắt chung quanh khác thường, cắn cắn môi, ngẩng đầu lên: “Tôi lại cảm giác buồn ngủ rồi.”
Nếu ra cửa phiền toái như vậythìkhôngbằng trở về túc xá ngủ, gọi điện thoại cho Kiều Âu và Tư Đằng hỏi xem tìm thấy Ngũ Họa Nhu chưa. Nháy mắt nhìn bộ dạng Cung Ngọc Giakhôngđáp lời lại khiếncômơ hồ có chút e sợ lặp lại: “Tôi muốnđingủ.”
Cậy vào việc mình mặc đồ ngủ nên cũngkhônggọi Cung Ngọc Gia là thủ trưởng.
Ánh mắt Cung Ngọc Gia chớp chớp, lưu luyến nhìn dọc cổ áo Lam Thiên Tìnhmộtlúc lâu, ngay sau đó nháy mắt: “Khụ khụ. Hơn nửa đêm, quân quy quân kỷ là thứ đểcôđùa giỡn?khôngchịu ngủ, chạy đến đây cònnóimuốnđira ngoài,côcó biết đêmkhôngvề ngủ là muốn chịu kỷ luậtkhông?”
Đột nhiên Cung Ngọc Gia nghiêm nghị khiến Lam Thiên Tình ngẩn người, ngay sau đó Cung Ngọc Gia lại nghiêng người sang: “Tới phòng tôi! Chép phạt quân quy quân kỷ mấy lần!”
Này bốn người trực ban hiển nhiênkhôngsuy nghĩ nhiều nhưng Lam Thiên Tình lạithậtsuy nghĩ nhiều. Hơn nữa, lần trước nhìn thấyanhta vừa kéo quần vừa chạy từ phòng Bùi Thanh Đình ra nêncôxoay đầuđi, giọng rất kiên định: “khôngđi!”
cônam quả nữ, công phu sức lực của đàn ông cái gì cũng lớn hơncô, ngộ nhỡ xảy ra chuyệnthìlàm thế nào? Hơn nữa, coi nhưanhtathậtsẽkhôngtáy máy tay chân đối với mình nhưng ngộ nhỡ Kiều Âu biết nửa đêmcômặc đồ ngủ vào phòng của Cung Ngọc Giathìphải giải thích như thế nào? Coi như Kiều Âu ngoài miệngnóitin tưởngcônhưng trong lòng cũng có vướng mắt.
Cung Ngọc Gia sững sờ,khôngngờ Lam Thiên Tìnhsẽở trước mặt người khác chống đối mình. Nhưngcôkhôngmặc quân trang cũng làmộtcái cớ choanh.
Nếu như ở trong trường quânsựkhôngmặc quân trang, coi nhưmộtnammộtnữ có ôm hôn nóng bỏngthìdù cho có mang theo mũ bạch sắt gào thét duy trì trật tự cũngsẽkhônghỏi tớimộtcâu.
Chỉ là trong tình huống bình thường ở bộ đội, trừ lúc ngủthìcó ai làsẽkhôngmặc quân trang?
Cung Ngọc Gia sờ lỗ mũimộtcái, lạnh giọng: “Học viên Lam Thiên Tình, nếu như bây giờkhôngcùng tôi về phòng,cônhất địnhsẽhối hận.”
“khôngđi!”
Tùy tiệnanhtanóithế nào, có phải hối hận cũngsẽkhôngđi!
Chuyếnđihơn nửa đêm này, coi như chuyện gì cũngkhôngcó, nhưng khi lan truyềnthậtcó thể cái gì cũngnóikhôngrõ. Hơn nữa tại chỗ bốn trực ban trời ơi, đều là miệng cấpmộtbát quái hạ tiện, cái nàykhôngphải quárõràng đẩy mình thành trung tâm bát quái hay sao?
Lam Thiên Tình cũng sưng mặt lên, cái này mấu chốt, còn có cái gì quan trọng hơn so với trong sạch và danh dự? Hơn nữa,côcòn có người chống lưng, có Kiều Nhất Phàmthìcôsợ người nào!
Vẻ mặt lạnh lẽo khinh thường, xen lẫn giọng dứt khoát quả quyết của Lam Thiên Tình nhưmộtgáo nước lạnh trực tiếp dội thẳng vào Cung Ngọc Gia.
Nháy mắt mấy cái, hít sâumộthơi: “Mới vừa rồi, từ phòng làm việc tới đây tôi có nghemộtcái tin.”
nóitới chỗ này, Cung Ngọc Gia dừng mọt chút, Lam Thiên Tình biếthắncố ý thừa nước đục thả câu, cũngkhôngđể ý tới. Cung Ngọc Gia tự biếtkhôngcó gì vui, liền tiếp lời của mình mở miệngnói:
“Chỗ bên hồđangmới xây phòng ăn thứ nhất, phần lớn dân công xây dựng cũng ở tại bên hồ. Tuynóilà cho bộ đội xây nhà, nhưng là dân công tư cách cũng liềnmộtchút như vậy.trênđường đến đây tôi nghenói, cómộtnữ học viên buổi tốiđingang qua, bị ba dân công uống say mèm kéođi. Khụ khụ, kết quảkhôngphải rất tốt, có thểnói, tương đối thảm.”
“Cái gì?!”
Lam Thiên Tình bị dọa sợ đến trợn to hai mắt,khôngnháy mắt nhìn Cung Ngọc Gia.
Ngũ Họa Nhu cho đến bây giờ vẫnkhôngcó tin tức, vừa lúc hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ?
Bị dọa sợ đến há to mồm, Lam Thiên Tình lập tức nhào tới kéo cánh tay Cung Ngọc Gia giương mắt nhìnhắn:
“côbé kia tên gọi là gì, đội nào? !”
Lam Thiên Tình rất muốn hỏimộtcâu có phải Ngũ Học Nhu haykhôngnhưng lời đến khóe miệng lạikhôngdámnóitiếp rồi.
“Chuyện này có chút phức tạp, đến phòng tôisẽtừ từnóichocôbiết.”
Lam Thiên Tình vội vàng rút tay mìnhđangkhoác lêntrêncổ tay Cung Ngọc Gia về, cảnh giác nhìnanhta, nghĩ thầm,anhtasẽphải cố kỵ nhà họ Đoàn,sẽkhônglàm gìcônhưngkhôngthểnóichính xác chuyệnmộtngười đàn ông bị tìnhyêumù quáng có thể làm ra chuyện gì.
Hơn nữa, làm saoanhta biết mìnhsẽcảm thấy hứng thú đối với tin tức như thế?
Chẳng lẽcôbé kiađãxác định là Ngũ Họa Nhu, cho nên thấycôvội vãđira ngoài nênanhta liền đoán được?
“Cậu!.” Lam Thiên Tình cau mày,nhẹnhàng gọimộttiếng, tính nhắc chởanhtacôđãlà người phụ nữ của Kiều Âu.
Nhưng Cung Ngọc Gia cũng chẳng hề để ý, nhíu hai hàng lông mày: “khôngđithìthôi, tôi cũng chẳng muốn quản.”
nóixong,thậtlà dứt khoát quyết xoay người sang chỗ khác, sải bướcđivề phía phòng của mình.
Lam Thiên Tình đuổi theo, cũngkhôngmuốnđivào, chỉ muốn hỏirõràngcôbé kia có phải Ngũ Họa Nhu haykhông, nhưng ngay lúc này, Cung Ngọc Gia chợt khoát tay nắm cánh tay củacôlôiđi.