Kiều Lộ không thể phản ứng kịp trước sự biến đổi này, nhất thời ngây
ngốc ngồi ở trên bệ cửa sổ, khuôn mặt ngoại trừ bị sưng đỏ ra, còn có vẻ mơ màng.
"Rầm rầm rầm! Tình Tình! Mở cửa!"
Kiều Âu đứng ở bên ngoài ra sức gõ cửa rồi la lên, nhưng Lam Thiên Tình vẫn không có hành động gì.
"Kiều Âu! Anh nghe em nói! Nếu hôm nay em gái anh thật sự nhảy xuống, em - Lam Thiên Tình sẽ nhảy xuống cùng với cô ấy! Anh câm miệng cho em!
Không gây gổ! An tĩnh lại! Bằng không bây giờ em sẽ kéo cô ta cùng nhảy
xuống dưới!"
Con bà nó, anh gào thét cái gì? Kêu có mấy câu mà cổ họng Lam Thiên Tình đã thấy đau rồi.
"Đánh! Mẹ kiếp! Cô nổi giận với anh trai tôi cái gì chứ?Tôi chà mẹ nó chú của cô!" (*Chà mẹ nói ý là nói con mẹ nó)
Gió thổi nhè nhẹ ngoài cửa sổ khiến mạch suy nghĩ của Kiều Lộ dần dần
được phục hồi, không quen nhìn bộ dáng chân cao khí ngang (*Ý là khi đi
chân nâng cao, cực kì oai phong) của Lam Thiên Tình đối với Kiều Âu,
nhíu mày bắt đầu mắng. Mà lúc này tâm trạng của Lam Thiên Tình cực kì
kém, nghe Kiều Lộ mở miệng nói những câu thô tực, nhịn không được cũng
bùng cháy lên nói tục:
"Chà mẹ nó cái gì mà chà mẹ nó! Tôi không có chú! Mà kể cả tôi có chú, cô có công cụ sao? ! Cô dám chà mẹ nó sao? !"
Ngoài cửa, cuộc đối thoại của hai cô truyền vào trong lỗ tai của mọi
người, Kiều Âu nâng trán, lòng Kiều Nhất Phàm buồn bực, Bùi Tề Tuyên
nhẫn nhịn không dám bật cười, nhưng cũng khó nén nổi chút lo lắng hiện
lên giữa trán.
Kiều Lộ sửng sốt, không nghĩ Lam Thiên Tình cũng sẽ nói "Chà mẹ nó", nhất thời không vừa ý nói:
"Tôi chà mẹ nó cả nhà cô! Dù bà đây không cầm công cụ thì vẫn có thể chà mẹ nó được !"
Lam Thiên Tình nháy mắt mấy cái, trêu tức nói:
"Ngoài cửa còn có hai cái, cô chà mẹ nó đi, cô không sợ loạn luân à, gia môn bất hạnh!"
"Tôi chà mẹ nó chú của cô!"
Kiều Lộ cực kì tức giận, lại nói ra câu cửa miệng kia, mà rõ ràng Lam
Thiên Tình cũng không suy nghĩ dong dài nữa, trực tiếp nói một câu hoàn
toàn có thể giết người ngay lập tức:
"Tôi chà mẹ nó anh trai cô!"
". . . . . ."
Kiều Lộ lờ mờ rồi. Thở dài ra một hơi, Lam Thiên Tình trực tiếp đi đến
bên cạnh cái tủ lạnh ở đằng trước lấy một lon nước ngọt, mở ra ngửa cổ
uống một ngụm, sau đó kinh ngạc nhìn cô ta:
"Ồ, cô không muốn nhảy cửa sổ nữa à?Sao còn chưa nhảy? Can chỉ có sấm mà không mưa (*Ý là nói được mà không làm được), tôi nhìn cô mà thấy khinh thường!"
Nói xong, Lam Thiên Tình cũng không thèm nhìn cô ta một cái, thân mình
trực tiếp dựa vào ghế sofa mềm mại, tự nhiên hưởng thụ lon nước ngọt ướp lạnh, lành lạnh lại còn có chút ngọt ngào.
"Kiều Lộ, nói thẳng ra cô lớn hơn tôi hai tuổi, sao lại ngốc như vậy?
Nếu cô thật sự nhảy xuống, Tư Đằng và Ngũ Họa Nhu cầu còn không được,
tôi cũng cầu còn không được, cô có chết thì cùng lắm người nhà cô cảm
thấy rất đau lòng là xong chuyện, nên những người còn sống, hay là muốn
tiếp tục sống, ai cũng sẽ không thể vĩnh viễn đắm chìm trong nỗi nhớ hay nỗi xót thương đối với cô được. Rất nhanh cô cũng sẽ bị người ta lãng
quên, sau đó, sẽ có người ngủ cùng người đàn ông cô yêu nhất, ăn các món ăn mà cô yêu thích nhất, mặc những bộ váy xinh đẹp nhất của cô, thậm
chí, cuối cùng, mọi người sẽ quên mất sự tồn tại của cô trên thế giới
này, ai cũng sẽ quên. Cô thấy đáng sao?"
Lam Thiên Tình lười biếng nói xong, nhìn về phía cô ta với ánh mắt ngả
ngớn và lạnh nhạt, giống như ứơc gì bây giờ cô ta nhảy xuống luôn đi.
Thời gian lẳng lặng trôi đi, tuy rằng Kiều Lộ chỉ nhất thời kích động,
nhưng thật sự cũng không định đi tìm cái chết, có điều cô ta chỉ không
nghĩ đến việc Lam Thiên Tình sẽ khóa trái cửa, khiến Kiều Âu không thể
vào cứu mình được.
Cô ta nghĩ, tuy rằng Lam Thiên Tình rất đáng ghét, nhưng nói ra những
lời như vậy không phải là không có lý, mình vừa chết, người thân đau khổ kẻ thù vui mừng, thật sự không đáng giá. Nhưng mà bây giờ muốn từ chỗ
này đi ra ngoài, hình như rất mất mặt rồi.
Rối rắm một lúc, cô ta cắn răng nói:
"Tôi có thể không nhảy, nhưng cô phải đồng ý chia tay anh trai tôi!Còn có Ngũ Họa Nhu, cũng phải rời khỏi Tư Đằng!"
Lam Thiên Tình nghe vậy, cười nhạo một tiếng, trả lời qua loa:
"Cô muốn nhảy thì cứ nhảy đi!"
Ý của cô là, dù Kiều Lộ sống hay chết cô cũng không quan tâm, lại càng
không bao giờ lấy tình yêu của chính mình và Ngũ Họa Nhu ra làm điều
kiện trao đổi.
Kiều Lộ chăm chú hồi tưởng lại dáng vẻ của Lam Thiên Tình khi tát mình,
ngẫm lại bây giờ thái độ của Lam Thiên Tình dửng dưng lạnh nhạt, nghĩ
rằng, sợ rằng tiểu hồ ly tinh này thật sự ước gì mình nhanh chóng nhảy
xuống.
Vì thế sau một hồi suy nghĩ, cô ta rụt cổ lại, kiềm chế cánh tay cẳng
chân, hơi mất mặt từ trên cửa sổ chậm rãi trèo xuống dưới, lúc trèo
xuống xong, cô ta còn không phục nói:
"Khụ khụ, vì tôi không muốn cô chiếm đựơc lợi thế, cho nên mới quyết định không nhảy xuống dưới nữa!"
Mặt Lam Thiên Tình không biểu cảm, cũng không nhìn cô ta. Đợi đến khi cô ta đi tới cửa, bên tai truyền đến tiếng mở khóa, khóe miệng Lam Thiên
Tình dần dần cong lên.
Khi cửa được mở ra, Kiều Âu lập tức kéo Kiều Lộ ra ngoài, vô cùng đau đớn nhìn cô ta:
"Cái con bé này! Giả vờ mất tích thì thôi đi, cánh của em đã mọc cứng
cáp rồi à, còn chạy tới trường quân đội kiếm chuyện, đã lớn chừng này
rồi còn đòi tự tử, em cũng có năng lực đấy!"
"Anh à!"
Kiều Lộ làm nũng, đôi mắt đáng thương chớp chớp, Kiều Âu muốn giáo huấn cô ta vài câu, thấy vậy đành nuốt xuống.
Nhưng mà Kiều Nhất Phàm không bởi vậy mà mềm lòng, ông tiến lên định
vung tay cho cô ta một cái tát, lại được Kiều Âu bảo vệ trong ngực, nên
một cái tát này bị đánh hụt rồi.
"Ba, Lộ Lộ biết sai rồi, ba tha cho nó lần này đi!"
Kiều Nhất Phàm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ông nhìn Kiều Lộ:
"Chính vì anh trai và mẹ quá nuông chiều con, nên con nhìn xem bộ dáng của con bây giờ giống cái gì!"
Trong lòng Bùi Tề Tuyên biết ông ấy đang khách sáo, nhưng là nghĩ đến
việc Lam Thiên Tình bị Kiều Lộ gọi là tiểu hồ ly tinh, lại bị Kiều Lộ
đánh cho một cái bạt tai, sự tức giận trong lòng nuốt không trôi.
"Hừ! Rốt cục thì vẫn là người thân, cứ che chở cho nhau như vậy!"
Nói tới đây, bỗng nhiên Lam Thiên Tình chậm rãi từ trong phòng làm việc
đi ra ngoài, cô đi đến trước mặt mọi người, nâng mí mắt nhẹ nhàng nhìn
hình ảnh Kiều Âu đang che chở, ôm Kiều Lộ vào trong ngực, nghĩ đến hôm
nay anh dùng đủ loại ngôn ngữ để chỉ trích cô, không hiểu sao lại cảm
thấy rất vô lực.
"Tình Tình ~!"
Kiều Âu miệng gọi cô, nhưng lại đang ôm em gái, anh sợ Kiều Nhất Phàm cố chấp không bỏ qua, vừa nãy còn muốn đánh Kiều Lộ, cho nên không dám
buông lỏng sự cảnh giác.
Mà Lam Thiên Tình cũng chỉ cười nhạo một tiếng, cũng chưa nói gì, trên
mặt bị Kiều Lộ đánh hơi đau rát, không có ai quan tâm, hỏi han cô một
cậu. Rõ ràng là Kiều Lộ làm sai, nhưng mới vừa rồi, Kiều Âu lại rống to
nói cái gì mà, Tình Tình, em đừng náo loạn nữa.
Quá buồn cười rồi.
Lam Thiên Tình chậm rãi từ trong đám người đi lướt qua, Bùi Tề Tuyên và Kiều Nhất Phàm đồng thời mở miệng:
Nói xong, Ngũ Họa Nhu cũng từ trong lòng Tư Đằng chui ra, kéo tay Lam Thiên Tình, nhìn gương mặt cô, vành mắt đỏ lên nói:
"Thật xin lỗi, Tình Tình, cái tát này là cậu nhận thay cho tớ."
Lam Thiên Tình sờ sờ mặt mình, ngược lại còn an ủi cô:
"Đồ ngốc, chúng ta là bạn tốt mà!"
Kiều Âu nhìn bóng dáng cô đơn của Lam Thiên Tình, trong lòng tê rần,
vươn một bàn tay ra vỗ vỗ Tư Đằng, ý bảo Tư Đằng đón lấy Kiều Lộ, để anh đi tìm Lam Thiên Tình, nhưng ánh mắt lạnh nhạt của Tư Đằng đảo qua
người Kiều Lộ, lạnh như băng, anh giống như cái cọc gỗ, hoàn toàn không
đón lấy cô ta.
Kiều Âu kinh ngạc một lát, lại nhìn Kiều Nhất Phàm hình như không còn
tức giận nữa, muốn đẩy em gái đang nép trong ngực mình ra, đuổi theo Lam Thiên Tình, nhưng em gái lại ôm chặt lấy anh, nhỏ giọng nói: Sợ, sợ.
Lúc Kiều Lộ phạm sai lầm, có người bảo vệ, có người trách cứ, làm nổi
bật lên vịêc Lam Thiên Tình không có người hỏi thăm, cảm giác lạnh như
băng này có chút đáng sợ, thậm chí Lam Thiên Tình còn sinh ra một loại
ảo giác, sự nuông chiều của Kiều Âu đối với cô, thật sự đã từng tồn tại
sao?
Kiều Nhất Phàm nhìn ra trong ánh mắt đứa nhỏ này có sương mù, thở dài, đuổi theo nhỏ giọng nói:
“Tình Tình, con trở về phòng ngủ rửa mặt chải đầu đi, lát nữa ba đưa con ra ngoài một chuyến, có chút việc.”
Lam Thiên Tình gật đầu, cực kỳ biết điều khiến cho người ta phải thương tiếc.
Bùi Tề Tuyên tiến lên, hơi đột ngột túm lấy bả vai Lam Thiên Tình, cúi
đầu nhìn cô, ánh mắt này, trìu mến và hiền lành như vậy, rất giống như
đang nói với con gái của ông.
Ông nhẹ nhàng mở miệng:
“Tình Tình, lát nữa chú mang cháu đến chỗ này, cháu thay bộ quần áo bình thường giản dị một chút, lên phòng rửa mặt đi rồi xuống đây, chúng ta
chờ cháu ở chỗ này.Cụ thể như thế nào, lát nữa lại nói. Được chứ?”.
Lam Thiên Tình kinh ngạc ngẩng đầu đến, nghe Bùi Tề Tuyên nói giống như
các bậc cha mẹ đang dặn dò con cái của mình, trong mắt thoáng hiện lên
vẻ kinh ngạc, nhiệt độ trong phòng đặc biệt giảm xuống, trong lòng cô
dâng lên cảm giác lo lắng. Lại nghe thấy câu nói cuối cùng của ông “Được chứ!”, dịu dàng như vậy, giống như thật sự tôn trọng ý kiến của cô,
thật sự để ý đến tâm trạng của cô.
Lam Thiên Tình lẳng lặng nhìn ông, nhớ tới, hình như ông là ba của Bùi Thanh Đình.
“A…”
Vốn định nói là “Được ạ”, bởi vì người này là ba của Bùi Thanh Đình, mà biến thành một tiếng “A”.
Bùi Tề Tuyên cũng không nổi giận, ngược lại khi nghe thấy cô lên tiếng
trả lời, nhếch cánh môi tạo nên một đường cong, thậm chí Lam Thiên Tình
còn thấy ông có phong độ hiên ngang, chắc là khi còn trẻ tuổi, ông là
người cực kì anh tuấn.
Lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Ngũ Họa Nhu, cùng nhau trở về phòng ngủ, Lam
Thiên Tình vô lực nằm xuống giường, cảm giác cô độc trước nay chưa từng
có bỗng kéo đến.
Cô nghĩ, nếu cô cũng có người thân, từ nhỏ đến lớn sẽ được mọi người yêu thương, che chở, có phải cũng sẽ giống như Kiều Lộ vậy, trưởng thành
một cái là có thể coi trời bằng vung, tùy ý làm bậy hay không?
Về mặt đối nhân xử thế, biểu hiện của Kiều Lộ càng ngây thơ, càng đơn
thuần, lại càng chứng minh ngay từ nhỏ cô ta đã được bảo vệ, che chở như thế nào.
Mà cô thì sao?So với Kiều Lộ, cô còn nhỏ hơn cô ta hai tuổi, nhưng thoạt nhìn qua cũng thấy cô hiểu chuyện hơn, biết điều hơn cô ta.
Nếu có thể, cô thà không phải là một đứa biết điều, để đổi lấy chút bướng bỉnh.
Cô, thật sự rất hâm mộ Kiều Lộ.
Sau hai mươi phút, Lam Thiên Tình mặc một chiếc váy dài màu tuyết trắng, man theo một cái túi nhỏ xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người. Cô rửa
sạch khuôn mặt nhỏ nhắn, xoa một chút kem, không dùng son phấn, lại tươi mát giống như bông hoa bách hợp trong ngày hè nóng bức, cực kì thanh
khiết, rất đẹp
Lúc này Kiều Lộ đã bị Cung Ngọc Gia đuổi về biệt thự nhà họ Kiều, mà Tư
Đằng, lúc Lam Thiên Tình thay quần áo đi ra khỏi phòng ngủ xong, liền
chui vào phòng ngủ của các cô, chăm sóc Ngũ Họa Nhu.
Lúc này cùng nhau đứng đợi dưới ký túc xá, chỉ có Kiều Nhất Phàm, Kiều Âu và Bùi Tề Tuyên.
Kiều Nhất Phàm lái xe, không đợi mọi người mở miệng, Lam Thiên Tình trực tiếp mở cửa ngồi ở ghế lái phụ. Bởi vì, cô thật sự không nghĩ sẽ ngồi
cùng một chỗ với Kiều Âu.
Dọc theo đường đi, mọi người đều có tâm sự riêng.
Lúc đầu, Bùi Tề Tuyên và Kiều Nhất Phàm đã bàn bạc lí do thoái thác thật tốt, giải thích sơ sơ một chút:
Kiều Nhất Phàm có một người đồng đội, trong một cuộc tập trận quân sự đã cứu mạng Kiều Nhất Phàm, người bạn đó không may mắn nên đã hy snh rồi.
Hôm nay là ngày giỗ của người bạn đó, Kiều Nhất Phàm muốn đi thăm, cũng
muốn đưa Kiều Âu và Tình Tình cùng đi, để gửi lòng tiếc thương đến người đồng chí đó.
Lam Thiên Tình không nói gì, đầu luôn ngoái ra bên ngoài.
Ánh sáng ấm áp tươi đẹp xuyên thấu qua cửa kính phác họa ra năm tháng
yên tĩnh đầy dịu dàng, cũng làm nổi bật năm dấu vân tay còn chưa biến
mất trên mặt cô.
Trong lòng Kiều Âu dâng lên cảm giác đau đớn.
Anh ngồi ở ghế sau, phía ngoài cùng là bên trái của cửa sổ, tầm mắt luôn luôn không rời khỏi Lam Thiên Tình, nhìn chỗ sâu nhất trong đôi mắt của Lam Thiên Tình, xẹt qua vẻ ưu thương, anh hơi hồn bay phách lạc.
Lấy điện thoại cầm tay ra gửi tin nhắn cho cô, rất kỳ quái, trong xe
không nghe thấy tiếng chuông báo có tin nhắn cùng với tiếng điện thoại
rung. Bóng dáng Lam Thiên Tình ngồi vững vàng, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ
như trước, không có phản ứng gì.
Nỗi bất an trong lòng Kiều Âu càng ngày càng lớn, anh thửu bấm gọi cho
cô, sau đó đeo tai nghe vào, quả nhiên, con bé này tắt điện thoại rồi.
Hít sâu một hơi, Kiều Âu xiết chặt nắm tay nghĩ rằng, tám phần là bản thân gặp rắc rối rồi.
Thật vất vả xe mới dừng lại, đi tới công viên tưởng niệm, Kiều Nhất Phàm mở cốp xe lấy ra bó hoa bách hợp trắng noãn, đặt vào lòng bàn tay Lam
Thiên Tình, nhìn cô ôm hoa bách hợp đi ở dưới ánh chiều tà, ông và Bùi
Tề Tuyên đều sững sờ, say mê.
Kiều Nhất Phàm ở trong này, hơn nữa nơi này là công viên tưởng niệm,
khuôn mặt mọi người đều hơi nghiêm túc đến không thể giải thích được,
Kiều Âu không dám làm càn, chỉ có thể đứng chờ ở nơi này rồi sau khi rời khỏi đây, tìm cơ hội ở chung với con thỏ nhỏ, dỗ dành cô.
Thậm chí, anh còn nghĩ, chỉ cần cô đồng ý liếc nhìn anh một cái, là anh
vui lắm rồi, anh sẽ không để ý, đứng làm rối gỗ cho cô đấm đá tùy
thích.Ngay cả Kiều Lộ có tính tình bướng bỉnh anh còn nhịn được nhiều
năm như vậy, hơn nữa so với Kiều Lộ, Lam Thiên Tình lại là người cực kỳ
hiểu chuyện.
Mọi người đi đến bia mộ, Lam Thiên Tình thở dài, theo thói quen quỳ
xuống, đặt bó hoa bách hợp trong tay lên bia mộ ở trước mắt.
Cô nhìn ba chữ “Đoàn Hề Viện” ghi trên bia mộ, ngẫn người một lúc lâu,
giờ phút này cô cũng không biết, tro cốt đang nằm dưới đầu gối của cô,
chính làmẹ đẻ cua cô. Chỉ là, bỗng nhiên cô cảm thấy rất cô đơn, nghĩ
lại ngày hôm nay gặp đủ loại chuyện, trong lòng cảm thấy cực kỳ tủi
thân.
Không muốn rơi nước mắt, lại ức chế không nổi mà khóc thành tiếng.
Cô biết mình thất lễ, vội vàng lau đi những giọt nước mắt, Bùi Tề Tuyên
lại đi tới, ngồi xổm xuống ôm thân thể mềm mại của cô vào trong ngực,
nhẹ nhàng ôm đồng thời nhẹ giọng nói:
“Đứa nhỏ, nếu cảm thấy tủi thân thì cứ khóc đi, đừng giấu ở trong lòng,
chú cũng chỉ là đứa nhỏ mới lớn, thân thể nho nhỏ này làm sao lại mang
theo nhiều ủy khuất như vậy? Khóc ra đi, chú không cười cháu đâu.”
Vòng tay ôm ấp này rõ ràng rất xa lạ, nhưng vào giờ phút này , đối với Lam Thiên Tình mà nói, nó cực kỳ quan trọng.
Cô tựa trên đầu vai Bùi Tề Tuyên, không biết đã khóc bao lâu, khóc đến
nỗi trái tim mọi người đều muốn vỡ nát ra, cuối cùng, khóc đến nỗi bản
thân mình lẫn lọn, giọng nói khàn khàn, không tự chủ được nói một câu:
“Cháu, cháu rất muốn có người thân, nghĩ, rất muốn nếm thửu mùi vị có người thân.”
“Tình Tình ~”
Bỗng nhiên Kiều Âu ý thức được cái gì, chỉ cảm thấy hôm nay bản thân
mình thật sự đáng chết! Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, hận không thể biến
thành hòn đá gánh vác trọng lực dưới chan cô, giúp cô chia sẻ bớt cảm
giác tủi thân và thương tâm.
Kiều Nhất Phàm ngượng ngập cười:
“Tình Tình, sự việc ngày hôm nay, là Lộ Lộ có lỗi, tý nữa ba se bắt nó
xin lỗi con! Về sau chúng ta chính là người nhà của con, dù có xảy ra
chuyện gì, chúng ta đều sẽ ở bên cạnh con.”
Lam Thiên Tình nghe những lời này, chỉ cảm thấy cực kỳ giả tạo
Hoặc là bọn họ thật tâm muốn cho cô một gia đình.
Nhưng mà, hôm nay, sau khi vở kịch kết thúc, mặc kệ là Kiều Âu hay là
Kiều Nhất Phàm, không quan tâm đến trước kia họ đối xử với cô như thế
nào, bọn họ đều vây quanh Kiều Lộ, muốn trách cứ Kiều Âu, đó là bởi vì
quá quan tâm nên mới bị loạn, ngay cả khi Kiều Nhất Phàm muốn đánh cô
ta, cũng bởi vì ôm hi vọng nhưng lại phải thất vọng.
Mà còn đối với Lam Thiên Tình thì sao?
Cô hiểu rõ, không phải là người thân thì không bao giờ là người thân.
Càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt Lam Thiên Tình không ngừng chảy xuống, giữa lúc hoảng hốt, cô rất muốn hỏi một câu:
“Vì sao ba mẹ cháu lại không cần cháu? Vì sao muốn đưa cháu đến Cô Nhi
Viện? Cháu khỏe mạnh như vậy, nghe lời như vậy, ngay cả việc nuôi dưỡng
trong nhà không tốt hay do không có điều kiện, vất vả thế nào, cháu cũng có thể chịu được, cháu có chỗ nào không tốt, vì sao bọn họ không cần
cháu? Vì sao người khác đều có người thân còn cháu thì không?Cháu cũng
rất muốn có một gia đình, cũng muốn kiêu căng tùy hứng giống như Kiều
Lộ, vì sao cháu không thể?Vì sao cháu luôn phải nghe lời, luôn phải biết điều, vì sao mọi người đều cảm thấy rằng so với những người khác cháu
biết điều hơn nhiều? Rõ ràng cháu đang còn nhỏ, rõ ràng Kiều Lộ còn lớn
hơn cháu hai tuổi mà!”
Lên án xong, ngay tại trước bia mộ Đoạn Hề Viện, nước mắt của cô không
ngừng tuôn rơi, khóc đến nỗi ba người đàn ông đều luống cuống tay chân,
đau lòng tự trách.
Bùi Tề Tuyên vỗ nhẹ lên lung của cô, nước mắt nước mũi của cô dính đầy
trên áo sơ mi của ông, đợi thật lâu, cô khóc đến mệt, tiếng khóc nghẹn
ngào dần dần nhỏ đi, mọi người mới giật mình, cô đang ngủ.
Đợi đến khi Lam Thiên Tình tỉnh lại, cô đã yên tĩnh nằm ở trong xe,
trong xe mở điều hòa với độ ấm thích hợp, cô ngồi ở vị trí lái phụ, lung ghế dựa bị người khác để nằm ngang, mà trong xe, ngoại trừ Kiều Âu đang ngồi ở đằng sau tay lái, không còn người khác.
Cô nháy mắt mấy cái, có thể do khóc quá lâu, lúc mí mắt và hốc mắt cùng hoạt động, có hơi đau đớn.
“Tình Tình ~”
Kiều Âu không nhớ rõ tự bản thân đã ngắm nhìn cô bao lâu, thấy cô tỉnh, lập tức giả vờ ngớ ngẩn.
Lam Thiên Tình nhìn anh, đầu tiên là hơi nhíu mày, đồng tử thoáng hiện
lên cái gì đó, sau đó trở thành lạnh nhạt, lạnh nhạt đến nỗi dù Kiều Âu
có gan, cô đối với anh đã không còn loại tình cảm ảo giác nào nữa.
“Tình Tình ~”
Kiều Âu không hiểu có hơi hoảng loạn, lập tức tiến lên giữ chặt bàn tay
nhỏ bé của cô, lại bị cô né tránh. Linh cảm có chuyện không tốt sắp xảy
ra, dần dần going như mạng nhên bủa vây trong lòng Kiều Âu.
Lúc này, ngoài cửa sổ xe truyền đến từng tiếng đập cửa, Kiều Âu hạ cửa kính xuống, Kiều Nhất Phàm nhàn nhạt nói:
“Tình Tình đã thức dậy chưa? Mọi người hầu như đã đến đông đủ, muốn ăn cơm rồi”.
“Vâng, đã biết, sẽ đến.”
Kiều Âu đáp, quay cửa xe lên, nhìn, cợt nhả nói:
“Tình Tình, có muốn anh trai ôm em đi ăn cơm không?”
Lam Thiên Tình lắc đầu:
“Kiều Âu, em nói rồi, anh không phải là anh trai của em. Anh đối tốt với em, không bằng một phần mười anh đối với em gái anh.”
Kiều Âu nhíu mày, trong lòng biết cô đang tức giận, vì thế tiếp tục mặt dày mày dạn nói tiếp:
“Vợ à ~”
Lúc Lam Thiên Tình nghe thấy hai chữ này, cái mũi đau xót, hít sâu một
hơi, nhịn xuống nội tâm rung động, cô hất mặt làm bộ nghiêm trang nhìn
anh:
“Kiều Âu, về sau đừng nhắc đến hai chữ này nữa. Em không phải em gái của anh, cũng không muốn làm người tình của anh, lại càng không nghĩ sẽ làm vợ của anh. Mời anh thu lại tất cả những lời ngon tiếng ngọt này đi,
nếu anh không thể cho em thứ tình cảm như trong lời anh nói, thì đừng dễ dàng nói ra những lời này. Ở trong lòng anh, anh chưa từng thực sự coi
em quan trọng như người thân trong gia đình.”
“Tình Tình ~”
“Kiều Âu, cái này trả lại cho anh, em đã dùng một phần để chi tiêu, về
sau sẽ trả lại cho anh, Kiều Âu, về sau chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt
nhé!Là những người bạn bình thường đúng nghĩa!”
Lam Thiên Tình nói xong, cũng không quản xem sắc mặt Kiều Âu là trắng
hay đen, lấy di động của mình ra còn có tờ chi phiếu, thẻ tín dụng, thẻ
hội viên, trực tiếp nhét vào trong lòng Kiều Âu.
Trong lúc Kiều Âu hoảng sợ lung túng, cô nhanh chóng mở cửa xe:
“Kiều Âu, chúng ta xong rồi!”
“Rầm ~!”
Một tiếng, Lam Thiên Tình giận dữ đóng cửa xe lại, vừa mới đi được một
bước, đã thấy Bùi Tề Tuyên đứng ở cửa khách vẫy tay với cô, ý bảo cô đi
theo hướng này.