Trong bệnh viện trường quân đội, Lam Thiên Tình nằm trên giường nghỉ ngơi chốc lát đã tỉnh.
Lại nói, nơi này cô đã tới nhiều lần, nhiều tới nỗi cô y tá truyền nước
biển cho cô cũng quen luôn rồi. Cô ngượng ngùng chớp mắt mấy cái, nghĩ
thầm, lần này lại mất mặt rồi.
Kiều Âu lo lắng nhìn cô, mặc dù nói tố chất thân thể cô kém hơn so với
những nữ binh khác nhưng đã hơn mười ngày nay Lam Thiên Tình cũng không
xỉu nữa, hôm nay chỉ là leo núi thôi, trước đó cô cũng đã miễn cưỡng
vượt qua được vách tường cao ba mươi mét, không đồ leo cũng không sao.
Làm sao hôm nay đột nhiên lại hôn mê?
“Tình Tình, rốt cuộc em có chỗ nào không thoải mái, nhất định em phải nói cho anh biết, được không?”.
Lam Thiên Tình suy nghĩ một chút, nhìn bộ dạng gấp gáp của Kiều Âu, trong lòng vừa ngọt lại vừa cảm động:
“Anh, em không sao, chỉ là buồn ngủ quá. Hì hì”.
“Buồn ngủ?”.
Kiều Âu suy nghĩ, chẳng lẽ tối qua mình còn chưa kịp nói ngủ ngon với cô ấy? Đáng chết! Tối qua xã giao về ký túc xá cũng đã nửa đêm, anh nghĩ
Lam Thiên Tình nhất định đã ngủ rồi vậy nên không gửi tin nhắn cho cô,
không ngờ cô bé lại thành thật như vậy, lại có thể đợi anh cả đêm?
“Tình Tình, là anh không tốt, sau này dù muộn thế nào anh nhất định cũng nói ngủ ngon với em”.
Lam Thiên Tình thấy anh hiểu lầm, vội vàng giải thích:
“Không, không phải vậy, là do hôm qua em nói chuyện với Ngũ Họa Nhu cả
đêm, đều nói về Tư Đằng, cho nên không có tinh thần, anh đừng lo lắng,
em ngủ một giấc là tốt rồi”.
Ánh mắt Kiều Âu tối đi, không nói nữa.
Anh kéo bàn tay nhỏ bé của cô, suy nghĩ, không thì để cô ngủ ở đây một giấc thật ngon.
Nhưng Lam Thiên Tình chợt không muốn ngủ nữa, cô chớp đôi mắt to, chung
quy vẫn có cảm giác mình thật vô dụng, tuy nói với những hạng mục huấn
luyện cường độ cao, tỷ lệ làm đào binh của cô đã nhỏ hơn rất nhiều nhưng cô vẫn hy vọng có thể cùng những chiến hữu khác, trở thành một lính đặc chủng.
Giống như ở trường học, cho dù là thi cái gì cũng đều đứng đầu.
Đến bây giờ trong lòng cô vẫn không thể tiếp nhận mức chênh lệch giữa
lòng sông với mặt biển, từ người đứng đầu đến kẻ xếp cuối, từ người được người khác sùng bái trở thành người đứng cuối toàn đoàn.
“Anh, anh nói cho em một số quy tắc đeo vật nặng việt dã, và các công
việc hạng mục cần chú ý đi, em không dám lấy hạng nhất nhưng mỗi lần
huấn luyện viên nhìn em ánh mắt cũng rất nhức đầu dù không nói gì. Em
như vậy, không hợp cách trong quân huấn, có phải sẽ không lấy được học
phần không?”.
Lời này của Lam Thiên Tình đúng, biểu hiện trong quân huấn có liên quan
chặt chẽ đến học phần của các học sinh năm nhất. Học sinh mới liên đội
nữ binh, năm đầu phải học 24 học phần, mà quân huấn này chiếm đến 3 học
phần.
Với tình huống trước mắt của Lam Thiên Tình, sợ là tối đa cũng chỉ qua được một học phần.
Mặc dù Kiều Nhất Phàm có lòng nhường nhưng trong trường học quân đội,
ngay cả Kiều Âu năm đó cũng không được hưởng bất kỳ ưu đãi nào, huống
chi là Lam Thiên Tình?
Nhưng mà may là sau đó còn các khóa học lý luận, cô bé này học thuộc
nhanh chóng, thời gian cũng không tệ, có thể lấy điểm học phần ở đây,
còn quân huấn đưa vào phần học bổ túc đi.
Nghĩ tới đây, Kiều Âu buông lỏng trong lòng, an ủi cô:
“Chuyện học phần em đừng lo lắng, có câu nói rất hay, thân thể là tiền
vốn cách mạng, thân thể em không được chăm sóc tốt, làm sao có thể lấy
đủ học phần. Trước tiên em cứ nghỉ ngơi thật tốt đi”.
Kiều Âu nói xong, chợt nhớ tới:
“Đúng rồi, ba tới, ba có nhìn thấy em té xỉu”.
Mắt Lam Thiên Tình chợt lóe sáng:
“Ba? A, đúng rồi, lúc em té xỉu, rõ ràng người ôm em là đoàn trưởng Cung, sao thế?”.
Không nói cái này thì thôi, vừa nhắc đến Kiều Âu đã tức giận:
“Em còn nói à, nếu không phải vì anh ta thì em cũng không té xỉu”.
Khi đó Cung Ngọc Gia cứu Lam Thiên Tình, Kiều Âu cũng đang chạy vội về
phía Lam Thiên Tình, chỉ là khoảng cách quá xa, không thể cản được,
nhưng Lam Thiên Tình đứng thẳng lại ngồi xổm xuống, đứng thẳng lại ngồi
xổm xuống, hai lần như thế Kiều Âu đều thấy trong mắt. Đối với người
không có sức liên tục té xỉu mà nói, khí áp biến hóa, nhất định sẽ tạo
thành thất ý ngắn ngủi, cũng chính là sẽ bị hôn mê, làm sao Cung Ngọc
Gia có thể không biết điều đó?
“Anh, anh đừng nói lung tung, là do em không nghỉ ngơi tốt, đoàn trưởng Cung đã cứu em, không liên quan đến anh ta”.
Kiều Âu nghe vậy cũng nuốt xuống cơn tức, không nói gì nữa. Tóm lại,
trong lòng biết Cung Ngọc Gia có ý tứ với thỏ con, anh để ý một chút là
được. Hơn nữa trong lòng thỏ con cũng chỉ có mình anh, anh sợ cái gì?
Anh thấy cô ngồi dậy, vội vàng đỡ, thuận tiện đặt gối đầu làm đệm sau lưng cô, sau đó vẻ mặt dịu dàng như nước hỏi:
“Buổi trưa em muốn ăn cái gì, có cần Tư Đằng về nấu ít canh dinh dưỡng hoặc cháo thuốc không?”.
Lam Thiên Tình lắc đầu một cái:
“Ăn ở phòng đi”.
“Được”.
Anh không cưỡng được cô, mặc dù đau lòng nhưng anh vẫn quyết định tôn trọng lựa chọn của Lam Thiên Tình.
Anh nghĩ, dù sao buổi tối vẫn còn cơ hội gặp một lần, ăn ở phòng thì ăn ở phòng, anh cứ để Tư Đằng làm canh rồi tối mang đến cho cô uống là được.
Nhưng mà, một vấn đề khác khiến anh suy nghĩ, chính là Ngũ Họa Nhu.
Anh vốn nghĩ, Ngũ Họa Nhu là bạn tốt của Lam Thiên Tình, vừa là bạn gái
đầu của Tư Đằng, sau này mọi người sẽ gần gũi hơn, nhưng lại quên rằng
thân thiết hơn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của Lam Thiên Tình. Ngũ Họa Nhu và Tư Đằng vừa mới bắt đầu, đương nhiên sẽ rất tò mò về Tư Đằng, lôi
kéo Lam Thiên Tình nói chuyện cả đêm, cũng là chuyện hợp lý nhưng chuyện này lại ảnh hưởng lớn đến học tập và sức khỏe của Lam Thiên Tình.
"Khụ."
Kiều Âu chợt ho hai tiếng, thử dò xét, cẩn thận hỏi:
"Tình Tình, em xem, em có muốn em đổi phòng ngủ, hay đổi phòng ngủ cho Ngũ Họa Nhu không?"
Lam Thiên Tình vừa nghe, cực kỳ hoảng sợ:
"Anh! Vất vả lắm người ta mới có bạn tốt! Anh làm như vậy em sẽ buồn!
Sau này em chú ý hơn là được, sẽ không nói chuyện cả đêm với cô ấy nữa!"
Mặc dù chỉ là thử dò xét nhưng phản ứng kích động của Lam Thiên Tình đã
nói cho Kiều Âu biết, điều anh muốn không thể thực hiện được. Anh lập
tức không nói gì nữa, cầm một bàn tay nhỏ của cô, tinh tế thưởng thức.
Lúc này, Tư Đằng tới, trong tay cầm một chai sữa tươi Kiều Âu dặn mua.
Kiều Âu nhận chai sữa tươi đưa cho Lam Thiên Tình, sau đó phiền não liếc mắt nhìn Tư Đằng một cái, chuyển tức giận từ Ngũ Họa Nhu sang Tư Đằng:
"Cậu mau chóng viết một phần báo cáo tự giới thiệu, phải viết cặn kẽ,
viết từ lúc cậu bắt đầu có trí nhớ, bao gồm ba vòng, thị lực, thể trọng, yêu thích, còn có, mặc bao nhiêu quần áo, giày dép cũng phải viết cho
tôi! Viết càng nhiều càng tốt, giao cho tôi trước khi trời tối!"
Kiều Âu dặn xong thầm nghĩ, tối nay Ngũ Họa Nhu sẽ cầm đèn pin nhìn chằm chằm phần tự giới thiệu của Tư Đằng, sẽ không quấn lấy Lam Thiên Tình
nữa, nhưng mà anh lại nghĩ, báo cáo thì chỉ một buổi tối sẽ xem xong
rồi, sau này phải làm sao đây?
Ánh mắt ân cần nhu hòa nhìn Lam Thiên Tình, Kiều Âu lại liếc mắt như vẻ mặt kinh ngạc của Tư Đằng, nói:
"Viết xong phần báo cáo này, xế chiều mỗi ngày cậu phải nộp một bản nhật ký tới đây, không được ít hơn 800 chữ!"
Vừa nói xong Kiều Âu lại tính toán, 800 chữ có đủ nhìn không?
"Phụt!"
Lam Thiên Tình không nhịn được nữa, suýt nữa thì phun sữa tươi trong miệng ra ngoài.
Đối mặt với ánh mắt vô tội và kinh ngạc của Tư Đằng, Lam Thiên Tình nhẹ giọng nhắc nhở:
"Thật ra thì, tối hôm qua Tiểu Nhu kéo em nói chuyện về anh cả đêm."
Tư Đằng chợt hiểu ra! Quả nhiên, hồng nhan họa thủy! Tai họa của anh đều do phụ nữ gây ra. Nhưng mà nhớ lại Lam Thiên Tình nói, cô ấy kéo Lam
Thiên Tình nói chuyện về anh cả đêm, khụ, trái tim đóng băng hơn hai
mươi năm của anh, lập tức có cảm giác ấm áp chưa từng có.
Trong lúc cười nói, Kiều Nhất Phàm đi vào phòng bệnh.
Lam Thiên Tình nhìn thấy Kiều Nhất Phàm, vẻ mặt cứng lại trong nháy mắt, cô biết giữa cô và Kiều Âu không có quan hệ gì, nhưng mà lần trước cô
đã nói, 16 năm trước không cần cô, phản ứng của Kiều Nhất Phàm lại là
cam chịu.
Điều này vẫn là bí mật chôn sâu trong lòng Lam Thiên Tình.
Cô không phải đứa ngốc, Cung Bách Hợp hao tổn tâm cơ như vậy để chia rẽ
cô và Kiều Âu, không thể nào vì nguyên nhân cô giống như người phụ nữ mà Kiều Nhất Phàm đã từng yêu.
Lam thiên Tình cũng là con gái, sau khi trải qua cảm giác với Kiều Âu,
cô hiểu được, đổi lại là cô, trừ khi cô bé đó là con gái của tình địch,
nếu không cô sẽ không làm chuyện đến bước đường cùng là làm giả báo cáo
DNA.
Nhưng mà, rõ ràng Kiều Nhất Phàm có điều gì không muốn cho Kiều Âu biết.
Vì vậy Lam Thiên Tình cũng giả bộ ngốc, cô nghĩ, một ngày nào đó chuyện
cũng sẽ được phơi bày, cô nhất định sẽ có cơ hội tìm hiểu. Cô có dự cảm, điều này nhất định có liên quan đến thân thế của mình!
Mà Kiều Âu nhìn ánh mắt Lam Thiên Tình đối với cha mình, lộ ra chút
trách cứ, nghi vấn trong lòng càng lúc càng lớn. Nhưng anh bận tâm đến
cảm xúc Lam Thiên Tình, sợ trước khi điều tra rõ mà suy đoán lung tung
sẽ một lần nữa tạo thành tổn thương cho tình yêu của anh và Lam Thiên
Tình, vì vậy Kiểu Âu lựa chọn tạm thời không nói.
Hai người yên lặng theo dõi diễn biến, mặt không biến sắc đợi Kiều Nhất Phàm tới gần.
Kiều Nhất Phàm nhìn Lam Thiên Tình, hỏi chút chuyện về cuộc sống và học
tập của cô, bộ dạng rất nghiêm túc ghi trong lòng, cũng khiến Tư Đằng
nổi lên nghi ngờ.
Lam Thiên Tình nói với Kiều Nhất Phàm, cô biết hiện tại cô không phải
rất tốt, cô cũng không muốn một bước lên trời, như vậy không thực tế, cô chỉ muốn tuần tự tiến lên, nhìn mình ngày càng tiến bộ. Một ngày nào
đó, cô cũng sẽ là một ngọn lửa nhỏ khiến bọn họ kiêu ngạo.
Kiều Nhất Phàm nghe lời nói dõng dạc của cô, trong ánh mắt có thưởng
thức và than thở nhưng ông vẫn không bỏ được nhìn cô chịu khổ.
Lúc xoay người ra khỏi phòng, ông kéo Kiều Âu ra cửa nói.
"Chuyện thay thế trung đội trưởng, tạm thời sẽ không truy cứu, nếu thái
độ Tình Tình kiên quyết như vậy ba cũng không nói gì nhưng mà con phải
nhìn chằm chằm con bé, nếu Tình Tình có gì sơ suất, phát sinh chuyện
nguy hiểm như hôm nay thì con cũng đừng vào cửa nhà họ Kiều!"
Nhìn bóng dáng vững vàng cao lớn của Kiều Nhất Phàm rời đi, Kiều Âu đứng nguyên tại chỗ, trong lòng nghi ngờ vô cùng.
Cha của mình, mình biết hơn hai mươi năm, làm gì từng để ý đến một cô bé nào như thế? Ngay cả em gái anh là Kiều Lộ, nghỉ hè muốn về nhà cũng bị ông cưỡng chế sống ngoài tỉnh, đi làm thêm kiếm đủ học phí kỳ sau mới
được.
Nhưng mà đối với Lam Thiên Tình, từ sau khi Kiều Nhất phàm nìn thấy cô,
sự quan tâm và yêu mến của ông với cô, dường như luôn rất kỳ cục.
Kiều Âu chợt nhớ tới Cung Bách Hợp, người phụ nữ luôn kiêu ngạo là thiên kim hào môn, có thể để bà bỏ tự ái làm giả một phần DNA, chỉ vì muốn
chia rẽ anh và Lam Thiên Tình hành động như vậy cũng khiến Kiều Âu cực
kỳ khó hiểu.
Chớp mắt mấy cái, trong lòng anh dường như có dự cảm, có phải có liên quan đến thân thế của thỏ con không?
-----------
Buổi trưa, Lam Thiên Tình vừa cùng Kiều Âu và Tư Đằng đi tới dưới sân ký túc xá, Ngũ Họa Nhu vội vàng đuổi theo, không thèm nhìn ánh mắt đầy
địch ý của Kiều Âu, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình nói xin
lỗi.
"Tình Tình, đều là do tớ không tốt, tối qua tớ quá hưng phấn nên quên
mất sức khỏe cậu vốn không tốt, không nên lôi kéo cậu thức đêm. Tình
Tình, cậu tha thứ cho tớ nhé? Tớ sai rồi, thật sự biết sai rồi."
Ngũ Họa Nhu thiện lương cũng rất chân thành, cô đã đứng ở đây rất lâu
rồi, sắp phải xếp hàng đi dùng cơm tập thể mà Lam Thiên Tình vẫn chưa
về, trong lòng cô cảm thấy không yên.
Nhìn thấy Lam Thiên Tình rất tốt đứng trước mắt, cô vừa nói xin lỗi vừa
khóc vừa cười, lộ ra bản tính thuần khiết của cô vô cùng tinh tế. Kiều
Âu nhìn ánh mắt đau lòng của Tư Đằng, cũng không chỉ trích gì cô.
"Báo cáo và cả nhật ký, đừng quên! Sau khi viết xong giao trực tiếp cho Ngũ tiểu thư!"
"Khụ."
Tư Đằng lúng túng ho vài tiếng, nhìn bộ dạng Ngũ Họa Nhu rơi nước mắt,
cảm giác trong lòng như bị cái gì kéo, có phần không được tự nhiên.
Lam Thiên Tình than thở:
"Ngốc à, chúng ta là bạn tốt, sao tớ có thể giận cậu được, không phải
bây giờ tớ không sao sao, ngoan, về chuẩn bị dẫn đội đi ăn cơm rồi tớ
lên, buổi trưa hai đứa mình cùng nhau thịt thịt!"
Nếu nói cùng nhau thịt thịt, đó chính là hai cô cùng giành thịt trên bàn ăn, đây chính là trò chơi kích thích của hai cô gái. Nhưng nghe vào
trong tai Kiều Âu và Tư Đằng, lại cảm thấy có gì đó mập mờ.
"Ừ! Cùng nhau thịt thịt, cùng nhau thịt thịt!"
Ngũ Họa Nhu thấy Lam Thiên Tình tha thứ cho cô, vui vẻ gật đầu. Nhưng
lúc này Kiều Âu nhìn Tư Đằng một cái, sau đó hai người trăm miệng một
lời nói:
"Buổi trưa bốn người chúng ta cùng nhau ăn!"
Kiều Âu kéo Lam Thiên Tình muốn rời đi nhưng Ngũ Họa Nhu lại lưu luyến
không chịu buông bàn tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình, dường như còn đang
đắm chìm trong tình bạn vĩ đại. Ánh mắt Kiều Âu lạnh lùng nhìn Tư Đằng
một cái, Tư Đằng hiểu ý, tiền lên kéo bàn tay của Ngũ Họa Nhu, đi về
hướng khác:
"Đi thôi, chúng ta đến tiệm cơm trước, gọi món ăn trước, nói chuyện rồi hai người sẽ tới."
Ngũ Họa Nhu sửng sốt đây là lần đầu tiên Tư Đằng chủ động dắt tay cô
trước mặt là ký túc xá cao tầng, cô mặc bộ quần áo quân huấn mang quân
hàm tiểu binh,Tư Đằng mặc bộ quân phục xanh nhạt, trên vai là quân hàm
thiếu tá!
Như vậy, quá khoa trương rồi!
Tư Đằng dương như không phản ứng kịp, vẫn kéo cô đi về phía trước, thậm
chí Ngũ họa Nhu còn nghe được trong ký túc xá có tiếng cười nhỏ.
Cô đỏ mặt, cẩn thận nói:
"Thủ trưởng! Như vậy không tốt lắm, mọi người đang nhìn!"
Tư Đằng học dáng vẻ bình tĩnh của Kiều Âu, cười cười:
"Bây giờ là nghỉ trưa, anh dắt cô gái của mình đi ăn cơm, các cô ấy quản làm sao?"
"..............."
Ngũ Họa Nhu không nói gì, trong lòng nổi lên ngàn tầng sóng nhiệt. Gương mặt phấn hồng mềm mại đáng yêu cá tính tùy tiện chợt trở nên mềm mại,
để mặc cho anh dắt đi, sau đó, cả người như chim nhỏ dựa vào lồng ngực
Tư Đằng.
Cô hít sâu, khi ở bên cạnh Tư Đằng, những mệt mỏi buổi sáng leo núi như biến mất không còn.
Cô vui mừng, cô kích động, cô không nhịn được mà nghĩ, nếu như buổi trưa mà tốt, có lẽ buổi chiều huấn luyện bắn súng lục đau khổ nhất, cô cũng
sẽ hoàn thành với tâm tình nhẹ nhóm khoái trá.
Cô vô tâm ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua, rơi vào đôi môi mỏng mím chặt của Tư Đằng.