Từ khi hẹn hò với Sở Trung Thiên, tâm trạng Hương Tranh vui vẻ lên
trông thấy, mắt long lanh hơn, má hồng hơn, hay cười hơn. Cho dù
thường ngày Sở Trung Thiên có biện đủ loại lý do để o ép cô nhưng
cô biết đó chỉ là phương pháp “yêu cho roi cho vọt” của anh mà
thôi, anh thực sự là một người chu đáo, biết yêu thương. Ví dụ như,
khi biết thời tiết hanh khô, da tay cô thường bị nứt nẻ, đi công
tác ở Hồng Kông, anh mua về cho cô một lọ kem dưỡng da tay của
JOKGLNG. Hay mỗi khi cô đến tháng, anh đều mua cho cô một bình nước
đường đỏ nóng uống để giảm đau. Rồi biết cô dị ứng với cua biển,
anh không bao giờ mua cua biển nữa, dù anh rất thích món đó.
Hương Tranh dần dần nhận ra những ưu điểm của Sở Trung Thiên. Cô
cũng quen dần với việc đón nhận sự chăm sóc của Sở Trung Thiên,
quên đi ban đầu cô đến với anh là vì muốn trêu tức Sở Tu Phàm,
người đã từ chối cô. Cô dần dần thích ánh nhìn của anh, vòng tay
của anh và cả con người anh nữa.
Thời gian hai người hiểu lầm nhau đã qua, cứ thế họ đã “sống chung”
với nhau được hơn nửa năm. Trong hơn nửa năm này, ngoài hai lần vô
tình chạm mặt Diệp Luyến Hoàn khiến hai người có chút không thoải
mái ra thì giữa họ hoàn toàn là bầu không khí vui vẻ, hạnh phúc.
Hương Tranh đang bắt đầu tin rằng hai người sẽ mãi mãi sống trong
hạnh phúc như thế thì bỗng một ngày hạnh phúc vỡ tan.
Ngày hôm ấy, khi Sở Trung Thiên đang ở trong phòng làm việc đọc tài
liệu chuẩn bị cho chuyến công tác sắp tới, Hương Tranh đang ngồi bó
gối trên sofa nghiên cứu nào là Con đường trở thành thục nữ, nào là
Nghi lễ giao tiếp trong và ngoài nước để phục vụ cho kỳ thi tuần
sau thì chuông cửa reo.
Ai lại tới vào giờ này? Là chú Triệu hay Diệp Luyến Hoàn?
Đứng đợi ngoài cửa lúc này không phải chú Triệu cũng chẳng phải
Diệp Luyến Hoàn mà là một phu nhân thanh lịch, khí chất quý phái,
khoác một chiếc áo lông hiệu HONKJVC, trông tựa như bông sen nở
trên núi tuyết.
Đứng trước một phu nhân cao quý như vậy, Hương Tranh không khỏi bối
rối. Cô cứ đứng ngây người nhìn vị phu nhân kia, hoàn toàn không
biết phải làm gì tiếp theo.
Phu nhân đó nhìn thấy Hương Tranh cũng có chút bất ngờ nhưng bà lấy
lại tự chủ rất nhanh, lại gần Hương Tranh thân thiện nói: “Chào
cháu! Sở Trung Thiên có nhà không? Bác là mẹ nó”.
Trời đất! Mẹ của Sở Trung Thiên đến ư?
Hương Tranh giật mình, một lúc sau mới líu ríu mở cửa, nhút nhát
nói: “Bá mẫu! Mời bác vào nhà. Sở Trung Thiên đang ở trong phòng
làm việc, để cháu gọi anh ấy ạ”.
Hương Tranh mời Sở phu nhân ngồi đợi ở sofa. Sau khi bưng trà ra
mời bà, cô mới tới gõ cửa phòng làm việc của Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên đang ngồi trên ghế kê gần cửa sổ nghiên cứu tài
liệu, nghe thấy tiếng gõ cửa, anh đoán chắc là Hương Tranh, ngẩng
lên nhìn. Chợt thấy sắc mặt cô có gì khang khác, vội bỏ tập tài
liệu xuống, lo lắng hỏi: “Hương Tranh, xảy ra chuyện gì à?”.
Hương Tranh bước tới trước mặt Sở Trung Thiên, quay lại nhìn về
phía phòng khách, thì thầm nói: “Mẹ anh đến. Bác đang đợi anh ngoài
phòng khách”.
“Mẹ anh đến? Để anh ra xem sao.”
Sở Trung Thiên có chút bất ngờ, anh vội vàng đứng lên, đi ra phòng
khách. Hương Tranh vội vàng kéo anh lại. Sở Trung Thiên không hiểu,
quay lại hỏi: “Sao thế?”.
“Là... là... em...” Hương Tranh cúi đầu, ngón tay đan vào nhau ấp
úng: “Hai mẹ con anh nói chuyện. Em là người ngoài không nên tham
gia vào...”.
Sở Trung Thiên bật cười, theo thói quen anh đưa tay vuốt mái tóc
dài của Hương Tranh, sau đó kéo tay cô cùng đi: “Nói vớ vẩn gì thế?
Em là người yêu của anh, làm sao lại là người ngoài được. Chúng ta
cùng đi, không nên bỏ lỡ cơ hội giới thiệu em với mẹ”.
Nói rồi, Sở Trung Thiên dắt tay Hương Tranh ra phòng khách.
Sở phu nhân ngồi yên lặng trên sofa chờ đợi, nghe tiếng bước chân
liền ngẩng lên nhìn, trán bà khẽ nhăn lại khi thấy hai người tay
trong tay đi ra.
Hương Tranh không nhìn thấy vẻ nhăn trán thoáng qua ấy của Sở phu
nhân, cô e lệ cúi đầu, hai má đỏ bừng, tay chân lóng ngóng không
biết đặt vào đâu.
“Mau lại đây, mẹ anh không phải sư tử, không ăn thịt người đâu.” Sở
Trung Thiên vui vẻ trấn an Hương Tranh, nhanh chóng kéo cô lại gần
chiếc sofa, miệng hồ hởi hỏi thăm mẹ: “Mẹ à! Lâu rồi con không gặp
mẹ. Mẹ khỏe không? Mẹ có bận không ạ? Sao mãi hôm nay mới tới chỗ
con?”.
“Mẹ khỏe! Gần đây xảy ra chút chuyện nên mẹ hơi bận. Hai đứa đừng
đứng mãi thế mau ngồi xuống đi, ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện.”
Sở phu nhân vui vẻ nói, đặt chén trà đang cầm trên tay xuống bàn.
Đợi hai người yên vị, Sở phu nhân âu yếm nhìn con trai ngồi bên
cạnh, rồi lại nhìn sang cô gái lạ mặt đang ngượng ngùng đan tay vào
nhau phía bên kia, nhắc nhở con: “Thiên nhi, không định giới thiệu
bạn con với mẹ à?”.
“Dạ. Cô ấy là Hương Tranh, người yêu con.”
Rồi quay sang Hương Tranh, anh nói tiếp: “Hương Tranh. Đây là mẹ
anh”.
Hương Tranh ngượng ngùng nhìn Sở phu nhân, đặt hai tay lên đầu gối,
khẽ rung, cúi thấp đầu. Cô nuốt nước bọt để khỏi lắp bắp, sau đó
mới lễ phép chào Sở phu nhân: “Sở bá mẫu, cháu là Hương
Tranh”.
Sở phu nhân mỉm cười gật đầu: “Chào cháu”, và nhận xét: “Hương tiểu
thư có vẻ là một cô gái nhút nhát nhỉ?”.
Sở Trung Thiên nghiêng người nhìn Hương Tranh, bất kể ánh mắt đe
dọa của cô, nhất định lột tả cái bộ mặt giả danh thục nữ của cô.
“Hương Tranh mà là cô gái nhút nhát ư? Bình thường cô ấy hiếu động
lắm, hôm nay vì có chút chưa quen thôi ạ!”
Nghe xong, Hương Tranh tức tối ra mặt, cũng bất chấp nguy cơ Sở phu
nhân có thể nhìn thấy, cô trợn mắt khẽ mắng Sở Trung Thiên qua kẽ
răng: “Tiểu tử thối! Nói thế là có ý gì? Sao dám nói trước mặt Sở
phu nhân là tôi giả dạng thục nữ?”.
Sở Trung Thiên cố ý làm bộ quan sát Hương Tranh một lượt, sau đó
giả vờ bối rối và hỏi đầy ngạc nhiên: “Hey! Em có điểm nào của thục
nữ? Đâu? Đâu? Sao anh không nhìn ra?”.
“Sở Trung Thiên, anh muốn chết à?” Hương Tranh nghiến răng mắng
lại, đưa tay nhéo thật mạnh vào đùi Sở Trung Thiên. Sở Trung Thiên
đau điếng, nói không nên lời.
Hai người cứ đùa giỡn, Sở phu nhân không để ý, lông mày bà càng lúc
càng cau lại, thực sự mới nhìn qua Hương Tranh, bà đã thấy thất
vọng.
Từ lúc cô gái này ra mở cửa, bà đã đoán được bảy, tám phần. Con
trai bà không phải người tùy tiện dẫn con gái về nhà, một cô gái ở
đây tất nhiên không thể nào là bạn bè bình thường được. Chỉ là cô
gái này khí chất bình thường, phong thái bình thường, ăn mặc cũng
bình thường, duy chỉ có nụ cười là tươi sáng. Còn lại, cô không
khác gì những cô gái con nhà bình dân khác. Nhưng rõ ràng con trai
Sở Trung Thiên của bà đã hứa với bà sẽ tìm một cô bạn gái mới tốt
hơn Diệp Luyến Hoàn cơ mà. Sao cô gái bà đang được diện kiến đây,
bất kể là hình thức, cách cư xử lẫn hoàn cảnh gia đình, đều có vẻ
không bằng Diệp Luyến Hoàn vậy? Tại sao Sở Trung Thiên lại chọn cô
gái này?
Phòng khách bắt đầu chìm vào yên lặng, do hai người kia chợt nhận
ra họ đang làm kinh động đến người thứ ba, Sở Trung Thiên quay sang
nhìn mẹ. Chợt anh phát hiện mẹ anh có vẻ đang có tâm sự gì, mắt
nhìn đăm đăm ra phía cửa sổ.
“Mẹ, mẹ à...” Sở Trung Thiên gọi liền mấy tiếng vẫn không thấy mẹ
quay lại, liền đưa bàn tay huơ huơ trước mặt Sở phu nhân: “Mẹ, mẹ
đang nghĩ gì thế?”.
Sở phu nhân chớp chớp mắt, giật mình thức tỉnh. Mặc kệ đôi trẻ đang
nhìn bà đầy kinh ngạc, bà nhấc chén trà nhấp một ngụm rồi mới nói
với Hương Tranh: “Nhìn Hương tiểu thư rất quen, cháu là thiên kim
của nhà nào?”.
Hả? Thiên kim? Hương Tranh phản ứng không kịp. Sở Trung Thiên phải
vội đỡ lời: “Mẹ mới gặp Hương Tranh lần đầu, đừng hỏi mấy câu này.
Chúng ta mau đi ăn cơm thôi”.
“Mẹ không đói, mẹ muốn nói chuyện với Hương tiểu thư.”
Sở phu nhân đặt tách trà xuống bàn, hai tay đặt trong lòng, tiếp
tục hỏi Hương Tranh: “Không biết Hương tiểu thư học đại học ở trong
nước hay nước ngoài?”.
Đại học? Hương Tranh lúng túng, sau đó trả lời thật: “Cháu không
học đại học”.
“Không học đại học?” Sở phu nhân kinh ngạc hỏi lại, nụ cười tắt
hẳn, đưa ánh mắt khó hiểu sang nhìn Sở Trung Thiên. Khi nhìn lại
Hương Tranh, tuy sắc mặt không đổi, bà vẫn mỉm cười nhưng có phần
gượng gạo: “Không biết phụ thân tiểu thư là chủ tịch tập đoàn
nào?”.
Chủ tịch? Hương Tranh cười như mếu.
Câu hỏi này, đừng nói Hương Tranh, đến cả Sở Trung Thiên cũng không
thể ngờ tới. Để phá tan bầu không khí căng thẳng, Sở Trung Thiên
vội vàng nắm tay mẹ, giả bộ đứa bé làm nũng: “Mẹ, con đói bụng lắm
rồi. Ta đi ăn cơm đã”.
“Xem con kìa, lớn từng này rồi mà còn làm nũng mẹ”, Sở phu nhân nhẹ
nhàng trách con trai.
“y dà! Mẹ, con đói chết mất, ăn cơm đã, có chuyện gì để ăn xong nói
đi mẹ.”
“Lát nữa chúng ta hãy ăn. Thiên nhi, mẹ có chuyện cần nói với con.”
Tuy Sở phu nhân nói với Sở Trung Thiên nhưng ánh mắt lại nhìn sang
Hương Tranh.
Hương Tranh không phải là ngốc, lập tức đứng dậy, lễ phép cáo lui:
“Sở bá mẫu, hai người nói chuyện, cháu đi siêu thị mua ít đồ
ạ!”.
Sở phu nhân gật đầu, cười xã giao.
Sở Trung Thiên thấy mẹ không vui cũng không dám nói gì, chỉ dám
nhìn Hương Tranh như muốn nói: “Đừng lo, việc còn có anh”.
Sau khi Hương Tranh ra khỏi nhà, Sở Trung Thiên mới thôi nhìn về
phía cửa, quay lại nhìn mẹ.
“Mẹ, sao vừa xong mẹ lại hỏi Hương Tranh những câu ấy?” Sở Trung
Thiên tỏ vẻ không hài lòng.
Sở phu nhân không trả lời câu hỏi của con trai mà giận dữ trách cứ:
“Thiên nhi! Trước đây chẳng phải con đã hứa với mẹ sẽ tìm một cô
bạn gái tốt hơn Diệp Luyến Hoàn hay sao? Cô gái này có chỗ nào hơn
Diệp Luyến Hoàn?”.
Sở Trung Thiên cau mày, nhìn mẹ tỏ ý không đồng tình. Nhưng Sở phu
nhân là mẹ anh, cho dù có chút bất mãn, anh cũng không thể bất
kính. Hít một hơi thật sâu, Sở Trung Thiên tìm cách bày tỏ tâm tư
của mình với mẹ: “Mẹ, trong lòng con, Hương Tranh tốt hơn Diệp
Luyến Hoàn rất nhiều, chí ít cô ấy cũng không phản bội con”.
“Thiên nhi, mẹ biết con không thể tha thứ cho lỗi lầm của Diệp
Luyến Hoàn. Nhưng Thiên nhi, con đã hứa với mẹ nếu không tìm được
cô gái tốt hơn Diệp Luyến Hoàn, con sẽ quay lại với Diệp Luyến
Hoàn, con quên rồi sao?” Sở phu nhân nắm tay Sở Trung Thiên, kiên
nhẫn nhắc lại, nói đến câu cuối cùng, ngữ khí có phần căng
thẳng.
“Mẹ, con không hiểu. Con không hiểu vì sao mẹ cứ ép con quay lại
với Diệp Luyến Hoàn?” Sở Trung Thiên nhăn trán, lên giọng: “Diệp
Luyến Hoàn, ngoài việc gia đình có điều kiện hơn Hương Tranh, cô ta
còn có gì hơn Hương Tranh chứ?”.
Sở phu nhân trừng mắt nhìn Sở Trung Thiên rất lâu, không nói câu
nào, sau đó quay mặt nhìn ra cửa sổ vẻ nghĩ ngợi. Một lúc sau,
dường như bà mới bình tĩnh trở lại, nhìn thẳng vào Sở Trung Thiên,
cất giọng nghiêm trang: “Mẹ nói con yêu Diệp Luyến Hoàn là muốn bảo
vệ con. Việc này... bắt nguồn từ cha con”.
“Cha con?” Sở Trung Thiên kinh ngạc kêu lên: “Chẳng phải là cha đã
mất rồi hay sao?”.
“Đúng, ông ấy mất rồi.” Sở phu nhân đau đớn nhắm mắt lại, cố ngăn
nước mắt rơi xuống. “Nhưng con có biết vì sao cha con chết
không?”
“Mẹ giấu con điều gì sao?” Nhìn mẹ càng nói càng bi thương, Sở
Trung Thiên cảm thấy có lỗi. Lẽ nào, đằng sau cái chết của cha anh
còn có điều gì chưa rõ ràng?
Sở phu nhân lắc đầu, không trả lời câu hỏi của con mà lại hỏi tiếp:
“Con có biết tập đoàn Sở thị không?”.
“Biết ạ!” Sở Trung Thiên không ngần ngại gật đầu. Sở thị là tập
đoàn thuộc top năm trăm doanh nghiệp lớn nhất trên thế giới.
“Vậy con có biết vị chủ tịch thứ tư của tập đoàn Sở thị là ông nội
con không?” Sở phu nhân thở dài vẻ mệt mỏi.
Những lời Sở phu nhân vừa nói như quả bom tấn giáng xuống đầu Sở
Trung Thiên. Anh hỗn loạn không nói nên lời. Anh bối rối nhìn mẹ,
trong lòng như dậy sóng. Thời gian như ngưng đọng, rất lâu sau anh
mới lên tiếng: “Mẹ, mẹ đang đùa phải không?”.
Sở phu nhân buồn bã lắc đầu, hít một hơi dài, bà bắt đầu kể câu
chuyện quá khứ đau lòng bấy lâu bà giấu kín.
Chuyện là Sở gia vốn là một gia tộc ít người, đã mây thế hệ độc tử,
độc tôn. Đến đời ông Sở Trung Thiên, ông đã bốn mươi tuổi mà hai
ông bà chưa sinh hạ được một mụn con. Sở gia rất giàu có, không thể
thất truyền. Ông bà nội Sở Trung Thiên bèn tìm đến cô nhi viện xin
một đứa trẻ bị cha mẹ bị bỏ rơi về làm con nuôi. Ông ta là Sở Nhân
Vũ, Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Sở thị hiện nay. Ông bà nội
Sở Trung Thiên nhận Sở Nhân Vũ làm con, định bụng sẽ cho ông ta
thừa kế Sở thị. Thật không ngờ, hai năm sau, bà lại sinh hạ được
cha của Sở Trung Thiên. Cha của Sở Trung Thiên mới thật sự là người
nối dõi Sở gia, vì vậy quyền thừa kế đương nhiên thuộc về ông. Sở
Nhân Vũ không cam tâm chịu mất quyền thừa kế, hơn hai mươi năm
trước, sau khi ông nội Sở Trung Thiên qua đời, Sở Nhân Vũ đã tìm
cách hại chết cha Sở Trung Thiên để giành quyền thừa kế.
Sau đó, Sở Nhân Vũ còn bỉ ổi yêu cầu Sở phu nhân cải hôn lấy hắn.
Sở phu nhân không chịu. Tức giận, Sở Nhân Vũ sai người mang hai mẹ
con Sở Trung Thiên cho vào thùng thả trôi sông. May mắn, cha của
Tiêu Nhiễm Ninh đã cứu được hai mẹ con ra và đưa họ chạy trốn. Ba
người cứ thế chạy, chạy đi rất xa, cuối cùng định cư tại Thiên Nhan
này. Để kiếm sống, Sở phu nhân tiếp tục truyền thống gia đình, mở
tiệm kinh doanh đồ trang sức. Cha Tiêu Nhiễm Ninh cùng tham gia.
Nhờ may mắn và tài năng của hai người, sau hai mươi năm, cửa hiệu
nhỏ đã trở thành công ty khá lớn.
Sau này, khi hai mẹ con đã ổn định cuộc sống, tuy rất hận Sở Nhân
Vũ nhưng Sở phu nhân cũng biết hai mẹ con bà chưa đủ mạnh để chống
lại hắn. Nếu cứ cố báo thù thì sẽ chỉ rước họa vào thân. Thêm nữa,
Sở phu nhân cũng biết, chồng bà không bao giờ muốn “oan oan tương
báo”. Bà đành gác lại mối thù ấy. Nhưng bà không ngờ: “Cây muốn
lặng mà gió chẳng đừng”. Mẹ con bà không kết tội Sở Nhân Vũ thì
chính hắn lại không muốn tha cho hai người. Sở Nhân Vũ lòng lang dạ
sói ấy khi biết mẹ Sở Trung Thiên còn sống, lập tức truy tìm tung
tích. Gần đây, bà mới biết tin Sở Nhân Vũ vẫn cho lần theo tung
tích mẹ con bà. Từ đó đến nay, bà ăn không ngon ngủ không yên, đêm
ngày lo lắng.
Sở Trung Thiên nghe xong câu chuyện, cảm xúc rất phức tạp, vừa ngạc
nhiên, vừa đau xót, vừa căm giận. Sống qua hai mươi ba năm, chưa
bao giờ anh nghĩ mình có thân phận đặc biệt như vậy, anh cũng chưa
từng nghĩ rằng cha mình bị hại chết thảm đến thế. Trong tâm trạng
hỗn loạn, anh càng thấy có lỗi với mẹ. Mẹ anh đã hơn bốn mươi tuổi
rồi, chỉ được hưởng hạnh phúc ngắn ngủi, anh không thể nào khiến mẹ
khổ thêm nữa. Nghĩ vậy, Sở Trung Thiên ngẩng lên hỏi: “Mẹ, bây giờ
chúng ta phải làm thế nào?”.
“Lập tức chia tay Hương Tranh, sau đó kết duyên với Diệp Luyến
Hoàn.”
Lời của Sở phu nhân như gáo nước lạnh giội xuống đầu Sở Trung
Thiên.
“Vì sao nhất định phải làm như vậy? Không có cách nào khác ư?” Sở
Trung Thiên đầy hy vọng, nhìn Sở phu nhân vẻ chờ đợi.
Sở phu nhân lắc đầu, dập tắt nốt chút hy vọng cuốỉ cùng của Sở
Trung Thiên.
“Tài lực và nhân lực của Sở Nhân Vũ đều rất lớn, thế lực tương
đương có thể đối kháng với Sở Nhân Vũ lúc này chỉ có Diệp gia. Chỉ
có liên minh cùng Diệp gia, chúng ta mới có thể đối phó với Sở Nhân
Vũ, tìm ra con đường sống. Đó là lý do vì sao mẹ muốn con yêu Diệp
Luyến Hoàn. Mẹ không chê Hương Tranh điều gì, chỉ là tình thế bắt
buộc, chúng ta không còn cách nào khác. Thêm nữa, nêu con yêu Hương
Tranh, con chỉ làm hại con bé thôi. Con hiểu câu: “Nhổ cỏ nhổ tận
gốc” rồi chứ? Sở Nhân Vũ sẽ không bỏ qua bất cứ ai có quan hệ với
chúng ta. Thiên nhi, con hãy hiểu cho nỗi khổ tâm của mẹ.”
Sở Trung Thiên biết mẹ nói không sai, lúc này anh còn chưa bảo vệ
được bản thân mình, giữ Hương Tranh ở lại là hại chết cô ấy. Nhưng
anh cũng không cam tâm, lẽ nào cả đời anh phải gắn với Diệp Luyến
Hoàn? Sở Trung Thiên gục đầu xuống gối đau đớn.
Nhìn thấy con trai đau khổ như vậy, Sở phu nhân cũng đứt từng khúc
ruột. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bà nhất định không ép con trai
bà làm việc đau lòng này. Chỉ vì hiện tại, mũi tên đã bay đi rồi,
không lấy lại được nữa. Ngoài việc chia sẻ nỗi đau với con trai, bà
còn có thể làm gì được nữa. Sở phu nhân thở dài, buồn rầu vỗ vai
con trai, an ủi: “Thiên nhi, con cứ suy nghĩ cho kỹ. Mẹ đợi tin tốt
của con”.
Nói xong, Sở phu nhân không chịu đựng được việc ngồi nhìn con trai
mình đau khổ vì thất vọng lẳng lặng ra về.
Sở Trung Thiên vẫn gục đầu trên gối không hề hay biết mẹ ra về. Đầu
anh rất đau, suy nghĩ rối loạn khi nghĩ tới Hương Tranh. Nếu tiếp
tục lôi Hương Tranh vào chuyện này sẽ khiến cô gặp nguy hiểm. Người
Sở gia tìm đến đây, bản thân anh còn chưa lo được, làm sao bảo vệ
được Hương Tranh? Anh không thể để Hương Tranh dính vào chuyện này.
Sở Nhân Vũ khi xưa đã không nể tình huynh đệ mà ra tay sát hại cha
anh, chứng tỏ ông ta là người có tâm địa ác độc. Nếu ông ta phát
hiện ra Hương Tranh là người yêu của anh, nhất định sẽ bắt cô đi để
uy hiếp anh.
Anh phải làm sao đây? Anh phải làm sao để bảo vệ Hương Tranh? Lẽ
nào chỉ còn có cách chia tay nhau như lời mẹ anh nói?
Nghĩ đến đây, đầu Sở Trung Thiên như muốn nổ tung. Anh nhăn mày,
hai tay vò đầu, mạnh đến nỗi rụng cả tóc mà không hề hay biết. Sở
Trung Thiên nghĩ nhiều đến mức vô thức. Anh không hề biết ngoài
trời đã tối. Thậm chí, cả việc có người mở cửa nhà đi vào, anh cũng
không để ý.
“Sao yên lặng thế này? Sở Trung Thiên và Sở bá mẫu không có ở đây
sao?”
“Tách” một tiếng, đèn trong phòng bật sáng.
Hương Tranh xách hai túi thực phẩm định vào bếp. Lúc ngang qua
phòng khách, cô vô tình nhìn thấy Sở Trung Thiên ngồi trên sofa,
hai tay bó gốỉ, đầu gục xuống. Cô dừng lại, ngạc nhiên hỏi: “Trong
phòng tối như vậy, sao anh không bật đèn lên? Em cứ tưởng không có
ai. À phải rồi, em mua nhiều đồ ăn lắm, mẹ anh đâu rồi?”.
Sở Trung Thiên nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi mới ngẩng đầu lên nhìn
Hương Tranh, đôi môi hé mở, định nói lời chia tay. Tuy nhiên, khi
anh gặp ánh mắt chờ đợi của cô, bao nhiêu những lời định nói đều bị
chặn lại trong cổ. Bất luận là đã suy nghĩ kỹ và đi đến quyết định
cuối cùng, nhưng Hương Tranh đang vui vẻ đứng trước mặt anh như
vậy, làm sao anh có thể nói ra những lời tàn nhẫn kia.
“Trung Thiên, sao anh không nói gì?”
“Mẹ về rồi!” Cuối cùng, Sở Trung Thiên cũng nói khẽ.
“Hả? Sao anh không giữ bác ở lại? Em mua rất nhiều đồ ăn, định thể
hiện một phen. Tiếc là bác lại đi rồi.” Hương Tranh là mẫu thiếu nữ
vô tâm, cô còn chưa quan sát thấy Sở Trung Thiên có điều gì
bất
thường, tự lấy làm tiếc nuối thế. Chưa kể Hương Tranh còn là người
rất lạc quan, có việc gì cô cũng rất nhanh lấy lại tinh thần, thế
nên ít giây sau đã thấy cô vui vẻ nói tiếp: “Xem chừng như vậy lại
tiện cho anh. Em đi nấu cơm, anh cứ ngồi đây xem ti vi. Khi nào
xong em sẽ gọi”. Nói rồi, cô vui vẻ mang đồ đi vào bếp.
“Hương Tranh!” Nhìn thấy Hương Tranh biến mất ở cửa bếp, Sở Trung
Thiên vô thức gọi lại.
“Sao?” Hương Tranh quay người nhìn Sở Trung Thiên một cách đầy nghi
hoặc.
Bắt gặp ánh mắt chờ đợi của Hương Tranh, Sở Trung Thiên lại thấy
không đủ dũng khí để nói ra. Anh hiểu, đây là việc không dừng được
nữa, anh buộc phải nói rõ với Hương Tranh. Nhưng cho dù là vậy, anh
vẫn thấy tiếc nuối, không cam tâm. Anh không dám tưởng tượng vẻ mặt
đau khổ và thất vọng của Hương Tranh khi nghe anh nói ra những lời
tuyệt tình ấy. Chỉ nghĩ tới việc phải nhìn thấy cô khóc thôi, anh
đã thấy cổ họng mình nghẹn lại, ruột gan đau như cắt, không cất lên
lời. Bao nhiêu những trăn trở ấy khiến Sở Trung Thiên đành nói
tránh: “Không có gì. Em phải vất vả rồi”.
Hương Tranh chớp mắt vì ngạc nhiên. Cô có linh cảm Sở Trung Thiên
đang giấu cô chuyện gì. Nhưng nghĩ mãi mà không ra. Cuối cùng cô
cũng chỉ biết vừa đi vào bếp vừa lẩm bẩm: “Hôm nay Sở Trung Thiên
thật lạ”.
Sau khi Hương Tranh quay lại bếp, Sở Trung Thiên lại ôm đầu suy
nghĩ.
Thời gian lặng lẽ trôi, ngoài trời, trăng đã lên.
Trong nhà bếp, Hương Tranh tắt bếp ga, một tiếng “bụp” khẽ vang
lên, ngọn lửa xanh bé dần rồi tắt hẳn. Cô hồi hộp mở nắp vung ra,
ngay lập tức một làn hơi nóng bốc lên nghi ngút. Mùi thơm của món
ăn tỏa ra, Hương Tranh hít hà rồi gật gù vẻ hài lòng. Một lúc sau,
bàn ăn đã được dọn, một bữa tối thịnh soạn với rất nhiều món ăn
được chế biến cầu kỳ.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, các món ăn càng thêm phần hấp dẫn. Nghĩ
đến hình ảnh Sở Trung Thiên tham lam thử hết món này đến món khác
mà trái tim Hương Tranh ngập tràn hạnh phúc. Nhìn lại bàn ăn một
lần nữa, Hương Tranh tự cảm thấy hài lòng. Món nào cũng tươi ngon,
hấp dẫn, màu sắc bắt mắt, bày biện khéo léo, thật là hoàn hảo. Lại
còn mùi thơm nữa, mới chỉ ngửi thôi đã chảy nước miếng rồi. Bàn ăn
hôm nay coi như đã đạt hai tiêu chuẩn “hương” và “sắc”, còn mùi vị
không biết như thế nào? Hương Tranh băn khoăn như vậy, tiện tay lấy
luôn một ít canh vào bát nếm thử. Thật ngon ngọt. Lúc đó, cô mới
yên tâm hướng về phía phòng khách gọi to: “Sở Trung Thiên, ăn cơm
thôi!”.
Hương Tranh đợi Sở Trung Thiên bước vào. Nhưng mãi mà không thấy
động tĩnh gì, kể cả một âm thanh nhỏ nhất. Mọi khi cứ nhắc tới ăn
cơm là Sở Trung Thiên có mặt ngay, hôm nay anh ta làm sao thế không
biết? Hương Tranh nhẫn nại uống canh chờ đợi.
Phòng khách vẫn không có động tĩnh gì. Hương Tranh lắng tai nghe
ngóng những âm thanh cô mong chờ, nhưng mãi không thấy, tai cô chỉ
nghe thấy tiếng “tích tắc” của kim đồng hổ treo trên tường. Sự yên
tĩnh đến kỳ lạ ấy, Hương Tranh đã thấy lần thứ hai trong ngày,
chẳng lẽ không có người ngoài phòng khách.
Lẽ nào Sở Trung Thiên đi đâu đó rồi? Hương Tranh nghi ngờ, đặt bát
canh trên tay xuống, vội vàng đi ra. Khi thấy Sở Trung Thiên vẫn
còn ngồi trên sofa, Hương Tranh mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô
nhận ra Sở Trung Thiên không nhìn cô, đầu anh vẫn gục trên gối bất
động.
“Anh làm sao vậy?”
Hương Tranh cau mày, nhăn trán, cuối cùng không nén được tò mò, cô
gọi: “Sở Trung Thiên, anh bị làm sao thế?”. Rồi cô lặng lẽ chờ đợi
anh đáp, nhưng sao anh vẫn ngồi yên bất động, chẳng nói chẳng
rằng.
Lẽ nào anh ấy bị ốm? Sự phỏng đoán này khiến Hương Tranh lo lắng.
Cô bước tới bên cạnh anh, định sờ trán xem anh có bị sốt không,
nhưng cô vừa cất bước, anh đã ngẩng đầu lên. Khuôn mặt anh nhợt
nhạt, không thần sắc, phong thái tự tin lẫn cái nhìn sâu thẳm đều
biến mất.
Làm sao lại ra thế này? Hương Tranh còn nhớ trước khi cô rời khỏi
nhà, anh còn vui tươi lắm cơ mà. Sao mới có một lúc mà anh đã thành
ra như vậy? Lẽ nào anh mới trúng bệnh?
Hương tranh đưa tay sờ lên trán Sở Trung Thiên, không ngờ anh lại
nghiêng đầu, tránh bàn tay cô.
Hương Tranh mải nhìn anh, quên cả cánh tay còn đang lơ lửng trong
không khí, chưa buông xuống hẳn của mình.
Sở Trung Thiên không nhìn thấy vẻ bối rối đến hoảng loạn của Hương
Tranh. Anh vẫn ôm đầu lặng im, đắn đo, suy nghĩ.
'Trung Thiên...” Hương Tranh có chút hoảng loạn, bàn tay run run
đặt lên vai Sở Trung Thiên, lo lắng hỏi: “Anh bị ốm à?”.
Sở Trung Thiên vẫn không ngẩng lên, giọng nói của anh như bị ai đó
bóp nghẹt: “Hương Tranh, chúng ta chia tay đi”.
“Hả?”
Trong giây lát, Hương Tranh cảm thấy trái tim mình như ngừng đập.
Cô ngây người nhìn anh, không biết phải phản ứng như thế nào?
Rất lâu sau, cô mới run run, mâp máy môi: “Trung Thiên, anh... anh
đang đùa đúng không? Hôm nay... hôm nay là ngày Cá tháng Tư
à?.
Cô nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ chờ đợi. Cô cứ nghĩ chỉ lát nữa thôi
anh sẽ ngẩng lên nhìn cô, mỉm cười âu yêín và nói: “Em yêu, anh đùa
em chút thôi”.
Nhưng sự thật khác xa với tưởng tượng.
Anh không ngẩng lên nhìn cô, cũng không dịu dàng cười với cô mà chỉ
lạnh lùng nói: “Anh xin lỗi”.
Giọng anh lạnh lùng, không có vẻ gì là đang nói đùa, nhanh chóng
dập tắt hy vọng trong lòng Hương Tranh. Những lời nói vô tình ấy
như ngàn vạn mũi dao đâm nát trái tim bé nhỏ của cô. Nhưng cô vẫn
không muốn tin. Mới lúc trước, anh ấy còn vui vẻ như vậy, sao bây
giờ có thể thay đổi nhanh chóng thế này. Nhất định đã xảy ra chuyện
gì rồi. Nhất định là thế. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi
như vậy có thể xảy ra chuyện gì được chứ?
Hương Tranh lo lắng suy nghĩ, nụ cười kiểu cách của Sở phu nhân
thoáng qua trong đầu Hương Tranh.
Lẽ nào là Sở phu nhân? Đúng rồi! Lúc đó chỉ có Sở phu nhân và Trung
Thiên ở nhà. Chuyện này nhất định liên quan đến Sở phu nhân.
Nghĩ vậy, Hương Tranh vội vàng nắm tay Sở Trung Thiên, lo lắng hỏi:
“Trung Thiên, Sở bá mẫu nói gì với anh à? Bác không thích em à?
Không sao đâu, anh đừng lo, em có thể thay đổi. Anh nói cho em
nghe, bác không thích em ở điểm gì, em sẽ sửa đổi”.
“Không liên quan đến mẹ anh... Anh... chỉ là anh mệt mỏi vì mối
quan hệ của chúng ta.” Cuối cùng, anh cũng ngẩng lên, khuôn mặt
xanh xao, mắt đỏ ngầu. Chưa bao giờ đôi mắt màu hổ phách này lại
nhìn cô vô tình đến thế.
“Em không tin. Tại sao đột nhiên lại thành ra thế này? Em không
tin.”
Hương Tranh nói một cách kiên quyết, hai tay giữ chặt lấy cánh tay
Trung Thiên như một đứa trẻ ôm lấy món đồ chơi nó yêu thích, nhất
quyết không buông.
Sở Trung Thiên khẽ thở dài, gỡ tay Hương Tranh ra khỏi tay
mình.
“Hương Tranh, anh muốn giữ lại ấn tượng tốt về em. Đừng làm anh
ghét em.”
Hương Tranh buông thõng hai tay, mặt càng lúc càng trắng bệch.
Trong lòng cô cuộn lên từng cơn đau dữ dội khiến cô phải nhắm chặt
mắt lại. Đến lúc này, cô đã tin là anh nói thật. Cho dù cô không
biết vì sao đột nhiên anh đòi chia tay, nhưng cô biết những lời anh
vừa nói là sự thật.
Sở Trung Thiên làm mặt lạnh nhìn Hương Tranh đau khổ trước mặt,
lòng anh cũng đang bị những cơn đau vò xé. Nhưng anh không dám mềm
lòng. Nếu lúc này anh yếu mềm giữ Hương Tranh ở lại, hậu quả có thể
khôn lường. Anh không có quyền lôi cô vào chuyện này, anh không thể
nào vì sự ích kỉ của mình mà làm hại tới cô. Có thể những gì anh
làm hôm nay sẽ khiến cô cho anh là kẻ bội bạc, nhưng hiện tại nó là
điều tốt nhất anh có thể dành cho cô, đến một ngày cô sẽ
hiểu.
Sở Trung Thiên lặng lẽ nhắm mắt, cố che giấu nỗi buồn đau đang dâng
lên trong mắt. Một lúc sau, anh mở mắt nhìn lên, ánh mắt trống
rỗng, vô hồn, rồi anh đứng dậy, đi vào phòng mình lấy ra thứ gì
đó.
“Đây là hợp đồng thuê bạn gái. Em cầm lấy đi.” Sở Trung Thiên đặt
tờ giấy lên bàn, trước mặt Hương Tranh. Hóa ra anh đi lấy hợp
đồng.
Hương Tranh từ từ mở mắt, đờ đẫn nhìn bản hợp đồng để trên bàn. Một
lúc lâu sau, cô mới run rẩy cầm nó lên, buồn bã quay người bước về
phòng mình. Lát sau, cô bước ra, trên tay xách một túi du lịch nhỏ,
trong đó đựng mấy bộ quần áo cô mang từ nhà đến, còn lại tất cả
quần áo hàng hiệu mà Sở Trung Thiên mua cho cô, cô đều để lại. Giờ
đã chia tay nhau, nhìn thấy chúng chỉ thêm đau lòng, cô nghĩ
vậy.
Cô cất bước, đôi chận nặng trịch. Bước qua Sở Trung Thiên, cô lặng
lẽ ra cửa. Cánh cửa đã ở trước mặt. Cô dừng bước, cứ đứng như thế
cuối cùng, không thể chịu đựng thêm được nữa, cô quay người lại
nhìn về phía phòng khách. Sở Trung Thiên vẫn lặng yên trên sofa,
nhắm nghiền mắt, không một lần nhìn cô. Hương Tranh đau khổ cúi
đầu, môi mấp máy định nói gì đó. Nhưng rồi cô ngừng lại, không nói
gì, chỉ buồn bã nhìn anh thật lâu, một tay nắm chặt túi xách, một
tay mở cửa.
Cánh cửa sau lưng cô đã khép lại, khép lại thế giới của anh và
cô.
Hương Tranh xách theo túi hành lý lặng lẽ đi trên đường, đầu óc
choáng váng, ánh mắt vô hồn, dường như linh hồn đã rời bỏ cơ thể
cô. Cô quên hết mọi thứ, cũng không để ý đến xung quanh, chỉ có đôi
chân vẫn đều đặn bước đi. Rất nhiều những chiếc taxi chầm chậm đi
qua cô như có ý chờ cô vẫy lại, nhưng cô không chú ý. Lúc này, cô
cũng không biết nên đi bộ hay đi xe nữa.
Một chiếc xe phun nước từ phía sau chạy lại, chỉ còn cách cô một
đoạn ngắn, nhưng cô không hề hay biết. Mặc cho người tài xế bấm còi
liên hồi, cô vẫn không nghe thấy, cứ lầm lũi bước đi. Hương Tranh
đi từ lúc thành phố mới lên đèn cho đến khi sao mọc đầy trời. Trên
đường, cô đã gặp bao nhiêu người, họ chỉ trỏ, mắng cô, cô chỉ mơ hồ
cảm nhận được.
Cô thật sự không biết mình bị làm sao nữa, chỉ là cảm thấy rất chua
xót, toàn thân đau đớn, cứ như có hàng ngàn, hàng vạn người đang
cầm dao cắt xé người cô. Thế nhưng nỗi đau ấy dường như còn dễ chịu
hơn những cơn đau trong lòng cứ quặn lên từng hồi. Hai mắt cô nhòe
đi, nước mắt thi nhau tuôn rơi.
Trước đây, cô thường nghe mọi người nói yêu càng ngọt ngào, chia
tay càng đau khổ. Khi ấy, cô không hiểu được, còn cho rằng những
người đó đang nghiêm trọng hóa vấn đề. Nhưng lúc này cô đã hiểu,
cảm giác đau đớn này có chết cũng không quên được.
Cô và anh, hai người đã yêu nhau hơn nửa năm, làm sao anh có thể
nhẫn tâm đến thế, nói chia tay là chia tay luôn được?
Đầu cô trống rỗng, lòng đau như cắt. Lúc này cô chỉ muốn khóc một
trận cho bao nhiêu đau thương dồn nén trong lòng được theo tiếng
khóc mà bung ra hết. Nhưng sao cô không khóc được, tiếng khóc cứ bị
nghẹn lại. Cô chỉ còn biết tiếp tục bước đi. Mỗi khi bước một bước,
cô lại cảm thấy cô xa anh thêm một bước.
Không biết đường phố đã trở nên yên tĩnh từ bao giờ, đèn cao áp hai
bên đường đã tắt. Chỉ còn mấy con thiêu thân bay tới đám biển hiệu
quảng cáo nhấp nháy thay cho bóng đèn. Hương Tranh vẫn cứ bước đi,
cô cũng chẳng biết mình đang đi đâu, chỉ biết là không thể dừng
lại. Bởi vì nếu dừng bước, cô sẽ lại nghĩ tới anh, trái tim lại
nhói đau không thể chịu nổi.
Đêm đã chuyển dẩn sang ngày. Trên bầu trời, những ngôi sao mờ nhạt
dần. Hương Tranh rẽ vào một con đường nhỏ rồi đột nhiên cô thấy
mình dừng lại trước cổng nhà.
Đã mấy tháng không về, ngôi nhà vẫn như trong trí nhớ của cô. vẫn
biển số nhà là hình mặt cười màu vàng, vẫn cánh cổng hợp kim lấp
lánh. Cảnh vật vẫn như cũ, chỉ có cảm xúc của con người là thay
đổi. Sáu tháng trước, khi bước ra từ đây, cô chỉ nghĩ tới chuyện
làm sao moi được nhiều tiền của Sở Trung Thiên mang về cho chị gái.
Sáu tháng sau, lúc quay trở về, cô đã quên mất nụ cười, trái tim rỉ
máu.
Đột nhiên cô cảm thấy mệt mỏi. Trong tích tắc, cô có cảm giác rằng
mọi chuyện thật giả lẫn lộn. Thậm chí, cô bắt đầu hoài nghi, có
phải là cô đang nằm mơ không nữa. Có lẽ ngủ một lát cô sẽ thấy khá
hơn, mọi phiền não trước mắt sẽ biến mất. Biết đâu sau khi tỉnh
dậy, cô sẽ thấy Sở Trung Thiên đứng trước mặt cô, mỉm cười âu
yếm.
Hương Tranh khẽ mỉm cười, trượt tấm thân dọc theo tường rồi ngồi
xuống đất, đặt tay trên đầu gối, nhắm mắt lại.
Trời càng lúc càng sáng. Mặt trời nhô lên đỏ rực, chân trời phía
đông rực rỡ ánh bình minh.
Người cực kỳ đúng giờ là Hương Đình đã thức dậy. Theo thói quen, cô
bước ra sân đón luồng không khí trong lành của buổi sáng. Đột
nhiên, cô mơ hồ cảm thấy có gì đó khang khác. Qua khe hở của cánh
cổng, cô thấy hình như bên ngoài có người.
Không phải là một tên biến thái đang rình mò nhà cô đấy chứ?
Hương Đình suy đoán thế. Cô chạy vào nhà cầm theo cái chổi rồi mới
khẽ khàng mở cổng. Cổng vừa mở ra, thấy người ngồi đó là một cô
gái, Hương Đình vội vã vứt cái chổi, chạy về phía trước.
“Hương Tranh! Hương Tranh, em tỉnh lại đi. Sao em lại ngủ ngoài
này? Sao về nhà mà không vào? Em không có chìa khóa à? Ngủ ngoài
này nguy hiểm lắm.” Hương Đình ngồi xuống, vừa hỏi vừa lay mạnh hai
vai Hương Tranh vẫn đang ngủ.
Hương Tranh bị Hương Đình lay lắc một hồi cũng từ từ mở mắt. Sau
khi nhìn rõ người bên cạnh, cô mới khẽ thốt lên: “Chị.”
Giọng Hương Tranh khàn khàn, yếu ớt khiến Hương Đình sửng sốt. Cô
vội vàng dìu Hương Tranh đứng lên, lo lắng hỏi: “Hương Tranh. Em
làm sao thế? Chẳng phải em và Sở Trung Thiên đang hạnh phúc bên
nhau hay sao? Sao tự nhiên em lại về nhà?”.
Từ trong mắt của Hương Tranh, hai hàng nước mắt ứa ra. Cô lắc lắc
đầu không nói gì, sau đó thều thào: “Chị, em lạnh...”.
Hương Đình vội vàng ôm chặt lấy em. Đến khi thấy Hương Tranh không
phải bị cảm lạnh cô mới tạm yên tâm hỏi tiếp chuyện đã xảy ra:
“Hương Tranh. Có chuyện gì xảy ra với em à? Sao mặt mày tái nhợt,
người lạnh toát thế này? Sở Trung Thiên bắt nạt em phải không? Nói
cho chị biết, chị sẽ giúp em”.
Hương Tranh khẽ lắc đầu, dựa hẳn người vào Hương Đình, nói ngắt
quãng: “Chị... em... mệt lắm, em muốn... vào nhà, em... muốn...
ngủ…”.
Hương Đình kinh ngạc, gồng người đỡ lấy Hương Tranh, miệng gọi to:
“Tranh! Tranh! Mau tỉnh lại!”.
Nhưng mặc cho Hương Đình lay gọi, Hương Tranh vẫn yên lặng nhắm
mắt.
Với sự giúp đỡ của hàng xóm, Hương Đình đưa được Hương Tranh vào
nhà, gọi bác sĩ tới khám cho Hương Tranh. Sau khi mọi việc đã tạm
ổn, Hương Đình mới gọi điện cho Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên vừa bắt máy, Hương Đình đã tức giận quát mắng: “Sở
Trung Thiên, cậu là đồ tồi. Cậu đã làm gì em gái tôi?”.
Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi vang lên tiếng Sở Trung Thiên:
Cô ấy về đến nhà rồi ạ? Cô ấy hiện nay đang...”.
“Việc này không khiến cậu quan tâm.” Hương Đình gay gắt ngắt lời Sở
Trung Thiên. “Cậu chỉ cần nói cho tôi biết, cậu đã làm gì
nó?”.
Đầu dây bên kia lại im lặng, lần này lâu hơn trước. Hương Đình hoài
nghi, có lẽ cậu ta đã bỏ máy, thì đột nhiên cô lại nghe thấy tiếng
Sở Trung Thiên: “Tôi và Hương Tranh chia tay rồi”.
“Cái gì?” Hương Đình kinh ngạc kêu lên, sau đó tức giận la mắng.
“Sở Trung Thiên. Cậu là đồ khốn. Em gái tôi yêu cậu như thế sao cậu
có thể đột ngột chia tay nó? Cậu không nghĩ đến hậu quả sao? Nếu
Hương Tranh nghĩ dại mà tự sát, cậu hối có kịp không?”
Sở Trung Thiên ở đầu dây bên kia nghe nói vậy, sau một hồi ngạc
nhiên thì chuyển sang lo lắng, vội hỏi dồn: “Hương Đình. Cô vừa nói
gì?”
“Cô nói Hương Tranh tự sát? Cô ấy có sao không? Cô ấy sao rồi? Hiện
giờ cô ấy như thế nào? Cô nói cho tôi biết đi. Cô mau nói đi”. Sở
Trung Thiên đã lo lắng tới mức những câu nói của anh thiếu hẳn tính
mạch lạc thường thấy.
Thấy Sở Trung Thiên lo lắng như vậy, Hương Đình vẫn không bớt giận.
Anh ta cố ý chia tay Hương Tranh, giờ còn làm bộ lo lắng cho ai xem
đây. Đúng là đồ “mèo khóc chuột”. Nghĩ vậy, Hương Đình khinh khi
trả lời: “Hương Tranh nhà tôi vẫn tốt, Sở thiếu gia không cần lo
lắng. Cậu yên tâm, Hương gia nhà tôi không giàu có được như Sở gia,
nhưng gia đình tôi sẽ chăm sóc Hương Tranh thật tốt. Nêu cậu còn
chút lương tâm, sau này đừng xuất hiện trước mặt nó nữa. Đúng vậy
đấy, sau này tốt nhất không nên gặp lại nữa”. Hương Đình nói vậy
rồi gác máy.
Sở Trung Thiên vẫn cầm điện thoại trên tay, trong lòng cay đắng.
Không ai biết, lúc nghe Hương Đình nói Hương Tranh có thể tự sát,
đầu óc anh đột nhiên trống rỗng, thậm chí trái tim anh như ngừng
đập. Đến khi biết Hương Tranh vẫn bình an vô sự, anh mới thở phào.
Anh không dám nghĩ, nếu Hương Tranh có chuyện, anh sẽ như thế
nào.
May mắn. May mắn thay. Chuyện xấu đã không xảy ra.
Sở Trung Thiên nhắm mắt, đá chân vào tường.
Hương Tranh! Đợi anh! Đợi mọi chuyện được giải quyết, anh sẽ tới
đón em ngay. Hãy đợi anh!