Chương 9
Vy Anh thoải mái vùi sâu vào chiếc chăn, giọng đầy ngái ngủ.
- Kẹo bông, muốn ăn.
Saoran đọc sách bên cạnh bỗng phì cười, dậy rồi à.
Đặt quyền sách lên bàn, Saoran ghé sát vào mặt Vy Anh, lay lay nhẹ.
- Vy Anh dậy đi nào.
- Ừm... đùi gà.
Rồi rất chóng tóm lấy tay Saoran lấy hết sức cắn mạnh, trông mặt ngủ đầy thỏa mãn.
- Ừm.... ừm... ịt à on( thịt gà ngon)
...Một lúc sau...
Vy Anh ngồi trên giường mặt đầy ăn năn, hối lỗi.
- Saoran, tớ xin lỗi. Cậu không giận chứ.
Lại cẩn thận liếc trộm cánh tay của Saoran in chục vết răng của mình, khuân mặt bỗng chốc đỏ bừng vì xấu hổ.
Saoran định nói không sao nhưng nhìn Vy Anh đang đầy ăn năn thế kia không kìm được rất muốn trêu.
- Ừ, tớ giận rồi.
Thấy Saoran nói vậy, Vy Anh bối rối, vội vàng nói.
- Tớ...tớ xin lỗi. Đừng giận...đừng giận mà. Cậu muốn gì nhất định sẽ làm cho cậu.
Saoran nhíu mày, lộ ra bộ mặt đầy lưu manh.
- Việc gì cũng được.
- Ừ, việc gì cũng được.
Saoran cười đầy gian xảo.
- Được. Thế hôn tớ một cái.
Nói rồi dần dần kéo maqjt càng gần Vy Anh hơn, giọng nói mang đầy quấn hút.
- Nào nào hôn tớ một cái tớ sẽ tha lỗi cho cậu.
--" Bốp "--
Vy Anh lạnh lùng đập thẳng cái gối vào mặt Saoran.
- Cậu nghĩ gì.
Rồi lao vào đánh Saoran tới tấp.
- Cho cậu chết, dám trêu tớ.