Cô Nàng Biên Kịch Yêu Thầm Tôi

Chương 45

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Viên Tư Ý giật mình sững người tại chỗ, âm thanh kinh ngạc của những người chung quanh đều bị cô ngăn lại bên ngoài, cô nhìn chằm chằm ngã rẽ kia, không động đậy.
Bốn người còn lại quan sát sắc mặt Viên Tư Ý, cứ cảm thấy có lẽ cô đã đoán được nhưng không biết vì nguyên nhân gì lại chưa nói ra đáp án, đành phải im lặng tôi nhìn anh anh nhìn tôi, nhưng ai cũng không dám lên tiếng nhắc nhở.
Ekip chương trình dù gì cũng sợ im lặng hơn khách mời, đành phải lên tiếng nhắc theo quy trình, "Ờm, cô Viên, nếu cô đoán được có thể nói ra đáp án."
Viên Tư Ý mấp máy môi, còn chưa phát ra âm thanh đã khép miệng.
Cô ngồi xuống, bày ra dáng vẻ phân tích và nghiên cứu lần nữa, nói với bốn người còn lại, "Tôi đoán được đại khái, chỉ có xác suất 80%, cần nói đáp án không?"
Hứa Lãng Nguyệt bị dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô khiến cho càng thêm tò mò đáp án, "Vậy cô đoán là ai?"
"Lý," Lúc phát ra âm tiết đầu tiên Viên Tư Ý ngừng lại một chút, cô chợt cảm thấy mắt chua xót, nhấp môi đ è xuống vị chua chát kia mới nói tiếp, "Lý Quân Nguyện."
Hứa Lãng Nguyệt gần như mở to mắt lập tức, "A?! Thật ư?"
Thích Sá cười hiền hòa, "Nếu những người khác đều không có đáp án, vậy để cô Tiểu Hứa công bố đáp án này đi."
Kỷ Diệp Hàng cũng gật đầu, "80% cũng là một tỷ lệ thắng không tệ."
Viên Tư Ý ngồi sát vào ghế dựa, sau lưng dán chặt vào lưng ghế, ngay cả ngón chân trong giày cũng căng thẳng đến cuộn lại, nhìn Hứa Lãng Nguyệt lớn tiếng báo ra đáp án của bản thân, sau đó nhìn đôi chân cùng giày cao gót màu đen xuất hiện ở vị trí ngã rẽ kia, cô gần như đã xác định ngay lập tức.
Không phải 80%, mà là 100%.
Người sau ngã rẽ chính là Lý Quân Nguyện.
Lý Quân Nguyện mặt không biểu cảm bước ra từng bước một, đứng ở vị trí ngã rẽ, đèn chiếu xuống chia gương mặt cô ấy thành hai nửa sáng tối rõ rệt, không khác gì ngày các cô gặp lần đầu.
Chỉ là ngày đó trong lòng Viên Tư Ý toàn bộ đều là "con gái ruột" Úc Ly cô không sinh ra, hôm nay nhìn lại quá khứ, cô cũng đã không thể trông thấy một ai khác.
Đó là Lý Quân Nguyện.
Trong lòng chỉ có một định nghĩa duy nhất như vậy.
Thế nhưng lúc này Lý Quân Nguyện không nhìn cô như bình thường, ánh mắt sắc bén của đối phương lướt một vòng xung quanh, cuối cùng nhẹ nhàng rơi trên mặt Viên Tư Ý, sau đó khóe môi gợn lên một nụ cười không quá sáng sủa, "Tôi bảo ai có thể đoán được tôi ở đây chứ."
"Thì ra là cô Viên."
Viên Tư Ý từng nghĩ khi các cô gặp lại sẽ trở nên khách sáo xa lạ, nhưng lại không ngờ thì ra sau khi thoát khỏi thân phận người yêu ở đoàn phim, Lý Quân Nguyện lại đối diện với cô như thế.
Cô chợt nhớ đến đối tượng gần nhất của Lý Quân Nguyện gặp lúc thử vai, thời điểm đó cô tưởng rằng đối phương chỉ ăn vạ giả vờ quen biết với Lý Quân Nguyện, giờ nghĩ lại, có lẽ khi bọn họ ở đoàn phim trước đây, Lý Quân Nguyện cũng đối xử rất dịu dàng với cô ta.
Viên Tư Ý cúi đầu nhìn tay mình, cái nắm tay cuối cùng ngày đóng máy ấy, rốt cuộc có phải một cơn ảo giác hay không?
Từ sau khi cô hỏi xong câu hỏi kia Lý Quân Nguyện đã hận không thể lao từ ngã rẽ ra túm lấy Viên Tư Ý hỏi cô rốt cuộc là tại sao, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn dằn lại, xuất hiện theo quy trình của ekip.
Cô ấy tức giận, nên mới bày ra thái độ sắc bén kia, nhưng đến khi cô ấy bắt gặp gương mặt hốc hác rõ ràng cùng biểu cảm có phần khổ sở của Viên Tư Ý, cô ấy lại có chút không nỡ.
Mà Viên Tư đang cúi đầu cũng không nhìn thấy sự nhu hòa chợt thoáng qua trên mặt Lý Quân Nguyện.
Bốn người còn lại trông hai người các cô có vẻ quen biết, hai mặt nhìn nhau ngồi đó không dám nói lời nào, cuối cùng lại do Vu Sơ Ánh mở lời trước, "Cô Lý, cô ngồi xuống trước đi."
Lý Quân Nguyện nhẹ liếc mắt một cái, ở đây chỉ còn lại một chỗ ngồi ngoài cùng, cô thuận thế ngồi xuống, ánh mắt lại vẫn dính lấy Viên Tư Ý, chỉ thỉnh thoảng khi những người khác nhắc tới bản thân mới liếc mắt nhìn đối phương một cái mang tính tượng trưng.
Tất cả khách mời đều đã có mặt, tiếp theo là thương lượng vấn đề kinh doanh. May mà ekip chương trình vẫn còn chút tính người đưa Thích Sá, chủ một chuỗi cà phê chất lượng cao tới cho họ, nên mọi người nhanh chóng căn cứ vào sở trường của bản thân để phân công cơ bản.
Viên Tư Ý phụ trách món ăn nhẹ, Hứa Lãng Nguyệt phụ trách món ngọt, Lý Quân Nguyện và Thích Sá cùng phụ trách sản phẩm đồ uống cà phê, còn lại Vu Sơ Ánh và Kỷ Diệp Hàng làm nhân viên phục vụ.
Mọi người đều có tính cách nhanh nhẹn, nhanh chóng phân công nhiệm vụ xong. Hai người phụ trách nấu ăn phải đi mua nguyên liệu nấu ăn tiến hành phân đoạn nếm thử đầu tiên tối nay, Lý Quân Nguyện vốn cũng muốn đi theo, tiếc rằng phải cùng Thích Sá phụ trách chuyện thực đơn đồ uống ở tiệm, chỉ có thể nhìn bốn người khác ra cửa.
Lý Quân Nguyện nhìn bóng dáng Viên Tư Ý di chuyển suốt đến khi lên xe cũng không quay đầu lại nhìn cô ấy một lần, cũng dỗi quay đầu đi, aaa! Tức chết rồi!
Thích Sá mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vẫn lựa chọn không quấy rầy Lý Quân Nguyện tâm tình không tốt, bản thân yên lặng viết một thực đơn đồ uống trước.
"Oa, khí thế cô Lý mạnh mẽ quá! Trông dọa người ghê." Đoàn người Viên Tư Ý bên này vừa mới lên xe, Hứa Lãng Nguyệt đã thở phào một hơi trên ghế phó lái, "Tư Ý có phải trước đây cô với cô ấy quen biết nhau không?"
"Ừm." Viên Tư Ý lại theo bản năng nói giúp Lý Quân Nguyện, "Con người cô ấy tốt lắm, rất chuyên nghiệp, chỉ là trông có hơi hung dữ thôi."
Vu Sơ Ánh ngồi ở ghế lái nhìn gương chiếu hậu, cứ cảm thấy hai người này có gì đó.
"A?" Hứa Lãng Nguyệt lại không nghĩ nhiều, một biên kịch một diễn viên quen biết nhau rất bình thường, chỉ là cô nàng nhớ lại biểu cảm của Lý Quân Nguyện không khỏi cảm thấy có hơi sợ, "Đó mà là có hơi hung dữ sao! Rất dọa người!"
"Vậy có thể là vì cô nói nhiều quá cô ấy nhìn cô không vừa mắt." Kỷ Diệp Hàng chợt nói.
"Kỷ Diệp Hàng anh nói gì thế!" Hứa Lãng Nguyệt ghét nhất là người khác nói cô nàng nói nhiều, "Tôi đây rõ ràng là hoạt bát cởi mở đấy!"
Đề tài cứ thế được chuyển đi, Viên Tư Ý còn nhẹ nhàng thở phào, nếu bọn họ truy hỏi là quen biết thế nào, là quan hệ gì, cô lại không biết nói dối, cũng chưa nghĩ ra phải diễn đạt câu trả lời thế nào.
Chẳng lẽ lại nói là bạn gái có thời hạn ở đoàn phim sao? Vậy cũng không khỏi quá buồn cười.
Một người bạn hợp tác bình thường? Nhưng trong lòng cô đã sớm không chỉ như thế.
Viên Tư Ý bình thường viết văn luôn luôn thuận lợi bỗng phát hiện, bản thân thế mà lại không tìm được một từ hình dung quan hệ giữa hai người.
Ánh mắt Lý Quân Nguyện nhìn cô đã không còn dịu dàng, trở nên giống sương mù vào sáng sớm mùa đông, lạnh đến không một tiếng động lại thấu tận xương cốt.
Khi còn bé những bạn học nữ chẳng hiểu sao lại bắt đầu cô lập cô, những ánh mắt trở nên lạnh lùng và né tránh, những chuyện này cô không để tâm lắm, bởi vì Lộ Ý luôn nói với cô, người với người không giống nhau, cô chỉ cần làm bản thân là được.
Từ bé đến lớn những người bạn bỗng nhiên xa cách cô mà đi, mỗi một người đều khiến cho Viên Tư ý càng hiểu rằng, có một số việc, có những sự xa cách, truy tìm nguồn gốc là không có ý nghĩa.
Cô vẫn luôn làm như thế, chỉ là hóa ra lúc bản thân thật lòng để tâm, loại xa cách này sẽ trở nên đau đớn hơn nhiều, thậm chí đau đến lúc này đây cô đã không còn lòng dạ nào đi làm thực nghiệm gì nữa, chỉ muốn rời khỏi.
"Tới rồi." Vu Sơ Ánh dừng xe ở cổng chợ, "Chúng ta chia làm hai nhóm nhé? Tí nữa tập hợp ở đây?"
Đoàn người xuống xe, Hứa Lãng Nguyệt kéo Vu Sơ Ánh đi mất, để lại Kỷ Diệp Hàng được phân công chịu trách nhiệm xách đồ giúp cô.
Viên Tư Ý quét mắt nhìn phân chia khu vực tổng thể của chợ, nhanh chóng tìm được nơi bán nguyên liệu nấu ăn. Cô cố ý chọn một hàng rau thủy canh để mua, lại mua một vài nguyên liệu nấu ăn cần dùng khác, cả quá trình Kỷ Diệp Hàng là một kế toán xứng chức đều phụ trách trả giá với người bán và yêu cầu phương thức cung cấp hàng hóa.
Hiệu suất hai người rất cao nhanh chóng mua xong quay lại cạnh xe, lúc này mới nhớ ra chìa khóa xe còn ở trên tay Vu Sơ Ánh, bọn họ căn bản không có cách nào vào xe.
Kỷ Diệp Hàng lại có dáng vẻ rất thoải mái, đặt đồ lên nóc xe rồi dựa vào cạnh xe, bắt chuyện với Viên Tư Ý, "Cô thấy giá cả vừa rồi thế nào?"
Lúc Viên Tư Ý tham gia gameshow lần này từng lập kế hoạch trình tự mục tiêu thực nghiệm, một bước trong đó chính là cần ở cùng mỗi người ít nhất một giờ trở lên.
Mà khi cảnh tượng này thật sự đến, cô phát hiện trong đầu bản thân nghĩ đền đều là giá cả nguyên liệu nấu ăn lúc trước nấu cơm giảm cân cho Lý Quân Nguyện, hơn nữa bản thân căn bản không muốn nói chuyện với Kỷ Diệp Hàng.
"Vẫn ổn." Viên Tư Ý bắt buộc bản thân nhập vai, tham gia thực nghiệm.
"Vậy được rồi, nếu không tí nữa về Thích Sá sẽ cằn nhằn tôi." Kỷ Diệp Hàng có vẻ thoải mái hơn chút, "Bình thường tôi cũng không nấu ăn, thật sự là không biết giá cả mấy thứ này, cũng may trước khi đến có tra chút tư liệu."
"Không phải anh cũng không biết rửa rau chứ?" Viên Tư Ý theo bản năng cười nói ra những lời này, ngay cả bản thân cũng ngây ngẩn cả người.
"Cũng?" Kỷ Diệp Hàng nói "Còn ai không biết rửa rau à?"
"Không phải." Khóe môi Viên Tư Ý nhanh chóng bằng phẳng lại, thậm chí còn có xu thế hạ xuống, "Tôi chỉ nhớ tới một người bạn thôi."
"À." Kỷ Diệp hàng không hỏi tiếp, "Thời buổi này người không biết rửa rau nấu ăn rất nhiều, làm việc bận rộn như vậy làm gì có thời gian, còn không bằng kiếm thêm ít tiền."
"Nhưng ăn cơm rất quan trọng." Viên Tư Ý nhìn chằm chằm mũi chân bản thân, "Người cùng ăn cơm, sẽ biến thành người quan trọng."
"Cũng không nhất định nhỉ." Kỷ Diệp hàng nói, "Cũng có thể chỉ là kẻ ăn chực."
Viên Tư Ý cười gượng, "Anh nói đúng."
Có lẽ cô đối với Viên Tư Ý mà nói chính là một tồn tại như vậy, một người cùng ăn ở đoàn phim, một kẻ ăn chực cảm tình trong thời kỳ đặc thù, dù gì cũng chỉ là một thứ thêm vào, cũng không phải thật.
______________
Lý Quân Nguyện: Giận quá đi, bạn gái mình chạy rồi
Viên Tư Ý: Đau lòng quá, chúng ta chia tay rồi
Mẹ ruột: Khà khà khà, đẹp quá
___________