Có Một Loại Bi Thương

Chương 45: 45 Vỏ Bọc Giả Tạo


Tuy thái độ của tôi tỏ ra khó chịu nhưng có một điều không thể bàn cãi là, mỗi lần gần anh, tôi lại được nâng niu hơn, mặt cũng hay ửng đỏ với những hành động gần gũi của cả hai, tôi thật… cũng không biết những biểu hiện của mình là thích hay là yêu hay là chỉ đại loại là cảm giác nào đó không nói thành lời.

Tuy tôi nói chuyện rất khó nghe nhưng anh lại chưa một lần làm tôi khó chịu, những lúc như thế tôi tự trách mình sao lại không thể ngọt ngào hơn với người trước mặt.

Đến khi ăn xong thì anh có lên phòng chúng tôi, tôi nghĩ chắc là anh lên phòng nghỉ lưng, trong bóng lưng anh, tôi thấy được vẻ rầu rĩ mệt mỏi và trông anh có vẻ gầy gò hơn rất nhiều với mấy năm trước.

Tôi trầm tư một hồi rồi cũng quyết tâm bắt tay chuẩn bị chút đồ ăn vặt cho anh tí nữa đem lên công ty có mà dùng, tôi loay hoay trong bếp, tự tay pha một bình trà bí đao hạt chia giúp anh giảm stress, gọt vài quả táo và 1 chùm nho ngọt bỏ vào hộp kèm thêm một ít đá để giữ độ lạnh mát cho trái cây.

Không quên chuẩn bị thêm vài cái bánh bông lan mà vú Hồng đã làm riêng cho tôi, nhưng tôi sẽ để dành cho anh, khi mọi việc đã hoàn tất, tôi nghe thấy tiếng bước chân đi xuống, trong đầu đoán chắc là anh rồi.


Nên lật đật nào là hộp bánh hộp trái cây rồi một bình trà bí đao, bỏ tất cả vào túi vãi rồi một tay xách ra.

Lúc anh chuẩn bị đi tới cửa còn đang ngó nghiêng xung quanh như tìm kiếm ai đó thì tôi lại ngón nghén đi từ đằng sau vỗ vai anh và nói giọng nhu mì:
- Tôi có chuẩn bị ít đồ ăn vặt cho anh, anh đem theo ăn đi nhá, trong đây còn có nước mát nữa đấy!
Trông anh có chút ngạc nhiên pha lẫn một chút gì đó vui sướng ra mặt, anh cầm lấy túi vải, giọng nói nhu hoà kèm theo ánh nhìn yêu chiều đối với tôi:
- Đây là cảm giác sắp có vợ sao? Tôi hơi bất ngờ đấy, cảm ơn cô chủ nhỏ.
Tôi không nói gì chỉ gật đầu rồi đứng nhìn anh lên xe vẫn vẫy tay bái bai với tôi, tôi chẳng thể hành động lại chỉ đứng đó nhìn và mỉm cười với anh thôi, chắc như vậy anh cũng đủ hiểu rồi nhỉ.

Đến khi chiếc xe lăn bánh và đi khuất, tôi mới bất chợt đặt bàn tay phải lên tim mình, trái tim tôi đang đập mạnh từng nhịp như thể không kiểm soát được! Tôi thầm nghĩ: "Tôi là có tình cảm với anh hay sao?"
Giỏ đồ mà Cảnh Phi đã làm vẫn được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của anh, tầm khoảng 14 giờ chiều cảm thấy hơi lạc miệng nên anh đã gỡ cái túi vải mà cô chuẩn bị cho mình ra xem, trái cây vẫn còn hơi lạnh và mát, cầm bình trà bí đao trên tay, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười hoàn mỹ.

Một lúc sao có tiếng gõ cửa rồi tự bước vào, người đó không ai khác là Chiêu Lâm, trên tay cô đang cầm một tách cà phê nóng nhưng đứng khựng lại khi nhìn Đoàn vẫn đang chăm chú vừa làm vừa ăn trái cây, cô tiến lại gần bàn anh đặt lên một lý cà phê nóng rồi nhẹ nhàng nói:
- Nãy em có thấy anh xách gì đấy, ra là ở nhà có bị đồ ăn đem theo ạ!
Anh nhìn ly cà phê nóng trước mặt rồi bảo với Chiêu Lâm:
- Khi tôi gọi rồi hẳn làm, cô cầm ra uống đi, giờ này tôi chỉ thèm đồ nào mát mát thôi.
Vừa nói xong anh liền đưa cái bình trà bí đao lên gần miệng rồi uống một ngậm còn tự khen:

- Đúng là vợ tôi làm có khác.
Chiêu lâm có chút hơi khó chịu nhưng vẫn cố không thể hiện ra bên ngoài, cô cầm ly cà phê lên rồi cúi đầu không nói thêm lời nào tự biết thân biết phận mà đi ra ngoài.

Bên ngoài cánh cửa thái độ thay đổi của Chiêu Lâm, ánh mắt thể hiện tia tức tối, cô cắn chặt môi trong lòng tự bảo với bản thân "Thật nực cười mà, Cảnh Phi cô là ai chứ vẫn còn non lắm mà muốn dành dựt thứ của tôi sao, bao nhiêu lần tôi vẫn im lặng, nhưng chính anh ấy đã gọi cô một tiếng vợ trước mặt tôi, lần này tôi không muốn im lặng nữa… cứ chờ đó đi cô bé ngây thơ à." Cô tức tối đi lại phòng vệ sinh đổ thẳng ly cà phê xuống bồn cầu r vặn nút dội.

Sao đó đi lại thùng rác, hẳn thừng vứt bỏ chiếc ly mà bản thân yêu thích và thường xuyên dùng nó để pha trà và cà phê cho anh.

Ở một diễn biến khác, nơi tụ tập hàng tá các cô em chân dài đang buổi diễn thời trang trên sân khấu chỉ duy nhất một bóng người là khán giả đang ngồi dưới và xuýt xoa vỗ tay khen tới tấp:
- Đẹp lắm, Đẹp nhất là em thứ tư đấy, gương mặt quá đỗi xinh xắn.

- Ông định sẽ tài trợ cho cô gái ấy?
Quản lý của các chân dài đã mở lời với ông Thành, một trong số các đại gia chịu chơi và rất chịu chi.


Ông hơi phân tâm trước vẻ đẹp của cô gái trước mặt rồi đưa ánh mắt sắc bén nhìn tên quản lý và nhếch môi nói:
- Nhìn chân dài thì trong ngon đấy nhưng mấy loại này chỉ nên chơi qua đường thôi, chứ trinh tiết chắc là không còn đâu nhỉ! Ông xếp từng người theo số thứ tự như tôi mong muốn và mỗi ngày dâng cho tôi một người lần lượt, tôi muốn xem coi bên ngoài và bên trong có ngon như nhau không.
Nói xong không chờ tên quản lý trả lời lại, ông quay người đi một nước ra ngoài, đến khi đang đi tới hầm xe thì bị chắn ngang bởi một cô gái xinh đẹp đầy quyến rũ, gương mặt trang điểm kỹ càng, mặc một bộ đồ hở bạo xẻ xuống ngay bầu ng.ực đẫ.y đ.à, cô ta vuốt cổ áo ông Thành rồi khẽ vào tai ông vài lời đường mật:
- Lâu rồi không gặp anh nhỉ! Có nhớ đến em không.
Ông Thành dùng bàn tay phải đưa càm cô gái đó lên trông ông toát lên vẻ sở khanh vừa *** loạn cực kì, ông ta yêu chiều nói:
- Bên Pháp đã chán rồi sao? Em bay về khi nào vậy hả Mỹ Dung của anh?
Vậy ra người con gái đó lại chính là chị Dung người đã giải cứu cho Cảnh Phi khỏi bàn tay ác quỷ của tên bi.ến thái trước mặt, chị ta nũng nịu trả lời:
- Bên đó chán lắm anh ơi, con bé đó đã về nước rồi, tối ngày em cứ phải đóng giả làm cô gái hiền lành là đủ mệt mỏi rồi anh ạ, sinh con xong em phải tập luyện biết bao nhiêu mới lấy lại được vòng eo ngày xưa đây này, anh phải đền bù cho em đấy!.