Có Một Không Hai

Chương 18

Năm thư ba trung học, so với Diệp Tầm Tầm, Lí Tương Nam còn thường xuyên xuất hiện trước mặt tôi hơn. Suốt trong mấy năm học, lúc nào Lí Tương Nam cũng ngồi cùng bàn với tôi, ngồi sau lưng, không thì cũng ngồi chếch tôi.

Không thể coi đây là sự trùng hợp được. Không những không phải trùng hợp, chân tướng sự thật lại vô cùng tàn khốc. Toàn bộ đều là do sau khi kỳ thi đầu tiên ở trung học kết thúc, Lí Tương Nam đã chạy đi tìm chủ nhiệm lớp uy hiếp, nếu chủ nhiệm lớp không sắp xếp cho cậu ta ngồi gần tôi, thì vị trí thư nhất của cậu ta sẽ tuột dốc không phanh. Chủ nhiệm lớp cho rằng cậu ta đang nói vớ vẩn, liền mắng cậu ta một trận, lúc sắp xếp chỗ ngồi lại để cậu ta cách xa tới sáu dãy bàn. Kết quả là tròng đợt thi tiếp theo, thành tích của Lí Tương Nam từ vị trí đứng đầu lớp xuống tận vị trí 880. Sau đó Lí Tương Nam lại chạy đến uy hiếp chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp đành bất đắc dĩ mà sắp xếp cậu ta ngồi sau lưng tôi, lần thi tiếp theo Lí Tương Nam lại trở lại vị trí đứng đầu lớp.

Học kỳ hai năm thứ ba trung học tôi mới biết chân chính từ đầu tới cuối sự việc. Tôi và Diệp Tầm Tầm đều cho rằng cả Lí Tương Nam và chủ nhiệm lớp rất vô sỉ. Biện pháp đối phó của tôi sau đó là bắt chước cậu ta trong kỳ thi tiếp theo tôi rơi xuống vị trí 1000, rồi lại chạy tới uy hiếp chủ nhiệm nếu không sắp xếp cho Lí Tương Nam đi chỗ khác, thành tích của tôi sẽ không thể nằm trong top 20 được nữa. Rốt cục chủ nhiệm lớp giận tím mặt, cho rằng hành vi của tôi và Lí Tương Nam là cực kỳ không tôn trọng ông ấy. Ông ấy muốn gọi điện thoại cho người giám hộ của bọn tôi. Đương nhiên bên Lí Tương Nam là cha mẹ cậu ta, còn bên tôi là Cố Diễn Chi.

Đối với loại uy hiếp này của chủ nhiệm lớp Lí Tương Nam cảm thấy chả sao cả. Thậm chí cậu ta còn lấy ghế tự ngồi xuống, hếch cằm chờ chủ nhiệm lớp gọi điện thoại. Tôi trơ mắt nhìn thầy gọi điện thoại, trong nháy mắt vừa kết nối được tôi nhảy qua bàn học, đoạt lấy di động trong tay chủ nhiệm.

Diễn đàn lê quý đôn

Đầu bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp “A lô”, ngay sau đó đã bị tôi cắt đứt. Thời điểm vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy chủ nhiệm đang đứng nổi giận ngay bên cạnh: “Đỗ Oản, em là có ý gì vậy? Quả thực em to gan lớn mật lắm rồi đó! Em đưa di động đây cho thầy! Em muốn nghỉ học để tự kiểm điểm bản thân phải không?”

Tôi nói: “Thưa thầy em nghĩ, thầy sắp xếp Lí Tương Nam ngồi gần em cũng không sao cả. Tóm lại cậu ấy đã ngồi như vậy hai năm rưỡi rồi, còn có mấy tháng nữa thôi nên không sao ạ. Thầy yên tâm thành tích của em sẽ rất tốt, lần sau sẽ không rơi vào tình trạng đứng thứ 1000 nữa đâu ạ. Em sẽ chịu trách nhiệm với tương lại của em được không ạ?”

Thầy chủ nhiệm trẻ mới 26 tuổi nổi giận nói: “Em trả di động lại cho thầy!”

“Thầy có thể đáp ứng em không?”

“Em cứ đem trả lại di động cho thầy đã!”

Tôi nhìn Lí Tương Nam một cái. Cậu ta lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, nói: “Thầy à, thầy đối với chuyện em là bạn trai của Đỗ Oản đã mắt nhắm mắt mở hơn hai năm, giờ chỉ còn mấy tháng nữa, việc thi lên đại học sau này cũng không liên quan gì đến thầy nữa rồi. Mà còn thầy xem em với Đỗ Oản đã qua sinh nhật mười tám tuổi rồi, bọn em đã trưởng thành rồi. Sau khi trưởng thành tình cảm lúc này không còn là yêu sớm nữa đúng không? Hơn nữa Đỗ Oản đã chủ động lùi một bước rồi, thầy sẽ không gọi điện thoại nữa, thầy xem em nói có đúng không?”

Chủ nhiệm lớp run rẩy chỉ vào cậu ta: “Lí Tương Nam, cậu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!”

Tôi nói: “Lí Tương Nam, cậu nói cho rõ ai là bạn trai hả?”

Lí Tương Nam nói với tôi: “Chẳng lẽ cậu không biết chuyện tớ là bạn trai cậu đã truyền đi khắp lớp rồi sao?” Sau đó cậu ta lấy chiếc di động từ trong tay tôi, hai tay chuyền qua chuyền lại giữa không trung, “Nếu như không được. Thầy giáo à, thầy xem, thành tích ba năm qua của em. Em thi vào trường đại học tốt nhất chắc cũng có thể. Nếu thầy cảm thấy em nói đúng, hôm nay coi như chưa phát sinh chuyện gì, em đem trả di động cho thầy, sau đó em sẽ thi vào trường đại học tốt nhất. Nếu thầy cảm thấy vẫn không được, thành tích thi của em chắc cũng không tốt lắm đâu ạ. Dù sao bản thân em cũng cảm thấy không khác nhau nhiều lắm. Thầy thấy sao ạ?”

Hai tay chủ nhiệm lớp chống nạnh, tức giận, một lúc sau mới nói một câu: “Nghịch tử!”

Lí Tương Nam hơi hơi khom người, cung kính nói: “Thưa thầy, cha em cũng nói em như vậy đấy ạ.”

“.....”

Chủ nhiệm lớp ôm trái tim nhìn chằm chằm một lúc lâu, rốt cục cầm điện thoại rồi phẩy tay áo bỏ đi. Còn tôi và Lí Tương Nam ngồi đối diện nhau trong phòng làm việc. Cuối cùng, tôi nói: “Cậu nói rõ ra cho tớ, cái gì là việc chuyện của tớ và cậu đã truyền đi cả lớp?”

Cậu ta a lên một tiếng: “Thì là người yêu thôi, cậu xem tớ theo đuổi cậu lâu như vậy, mọi người sớm đã thừa nhận rồi. Mà chả lẽ cậu không biết thật ra chủ nhiệm lớp cũng nghĩ như vậy sao?”

“Tớ không biết.” Tôi nói, “Cậu có thể đừng đặt ra những lời đồn đại nhảm nhí nữa được không? Cậu có biết danh dự của con gái có bao nhiêu quan trọng không hả?”

Cậu ta nhìn nhìn tôi, trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: “Ba năm nay cậu không hề để ý đến Cố Diễn Chi, nhưng hiện tại cậu vẫn thích anh ta, có đúng không? Nếu không vừa rồi cậu đoạt lấy di động của thầy chủ nhiệm làm gì?”

Tôi giống như đột nhiên bị hắt một chậu nước lạnh, trong nháy mắt tức giận dần dần biến mất. Sau một lúc lâu cảm thấy trống rỗng trong lòng, tôi nói với cậu ta: “Cái này không liên quan đến cậu.”

Từ trước tới giờ tôi và Lí Tương Nam tranh chấp, kết cục đều là tôi thắng. Nhưng bây giờ Lí Tương Nam chỉ cần nói một câu vô cùng đơn giản đã đem tất cả sự chiến thắng của tôi về con số không. Thân thể tôi cứng ngắc đứng đó, khi Lí Tương Nam chuẩn bị rời đi, đột nhiên tôi có chút thẹn quá hóa giận: “Làm sao tớ có thể thích anh ta chứ! Hiện tại tớ đã không còn có cảm giác gì với anh ta nữa có được hay không!”

Thời điểm tan học vừa đi ra đến cổng trường, Diệp Tầm Tầm kể lại chuyện Lí Tương Nam đã nói chuyện với cô ấy. Tôi nhìn về phía trước, cố gắng tỏ thái độ hời hợt: “Khi nào mà quan hệ giữa cậu và Lí Tương Nam lại tốt như vậy, chuyện này mà cậu ta cũng kể cho cậu.”

Diệp Tầm Tầm vượt trước tôi một bước, đứng trước mặt tôi. Bắt tôi phải nhìn thằng vào mắt cô ấy. Nghiêm túc nói: “Tới đây, nhìn tớ này. Nói Cố Diễn Chi. Nói ba lần cho tớ nghe.”

“.....”

Tôi nhìn cô ấy một lúc, rất thần tốc nói xong chín chữ cái. Đột nhiên Diệp Tầm Tầm đặt tay lên trái tim tôi. Tôi không phòng bị gì cả, khi tỉnh hồn lại liền giật lùi ra sau, Diệp Tầm Tầm đã thu tay về.

Diệp Tầm Tầm mặt không chút thay đổi nói: “Cậu có biết thời điểm cậu nói ba chữ kia trái tim cậu đập thật nhanh không?”

d.đ.l.q.đ

Tôi vòng qua cô ấy định nhấc chân đi. Diệp Tầm Tầm từ phía sau nói: “Gần đây công ty của Cố Diễn Chi xảy ra vấn đề. Cậu có rảnh thì qua đó nhìn anh ta một chút.”

Bước chân tôi hơi chậm lại, rồi lại nhanh chóng khôi phục , cũng không quay đầu nói: “Tớ mới không đi nhìn anh ta.”

“Hiện tại cậu không đi, lần tới cậu nhìn thấy anh ta khả năng là lúc anh ta đính hôn đấy.” Diệp Tầm Tầm không nhanh không chậm nói, “Yên Ngọc nói, gần đây Cố Diễn Chi và Diệp Căng gặp nhau rất nhiều. Vấn đề lần này của Cố thị nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, liên hôn là biện pháp giải quyết nhanh nhất. Nếu hiện tại Cố Diễn Chi kết hôn với Diệp Căng, chỉ nửa tháng là anh ta có thể giải quyết phiền toái. Nếu anh ta không làm vậy, thì chắc phải nửa năm mới xong. Cố Diễn Chi không có người trong lòng, Diệp Căng thích anh ta lâu như vậy, hiện tại là thời cơ tốt nhất, nói không chừng chờ cậu thi đại học xong, Diệp Căng cũng đã chọn xong váy cưới rồi.”

“.....”

Rốt cục chân tôi ngừng đi.

Tôi nhớ lại quan hệ giữa tôi và Cố Diễn Chi trong ba năm qua. Trong một ngày đã bị hai người Lí Tương Nam và Diệp Tầm Tầm dễ dàng phá vỡ, một phát trúng mục tiêu. Cảm giác này quả thực khó chịu đến cực điểm. Tôi đứng nguyên ở đó, Diệp Tầm Tầm từ phía sau từ từ đi tới, đá đá một viên đá trên mặt đất, nói với tôi: “Nếu không cậu đi nhìn anh ta một lần đi. Tội phạm còn có thời gian để hóng mát (tù nhân được thả ra đi dạo trong sân hoặc đại tiểu tiện), cậu đi nhìn anh ta môt cái cũng không sao. Hoặc là nghe chính mồm Cố Diễn Chi nói muốn kết hôn, về sau cậu sẽ triệt để hết hy vọng cũng không chừng. Nếu anh ta không định như vậy, chờ cậu học xong đại học lại theo đuổi anh ta một lần nữa, theo đuổi đến khi nào hết hy vọng mới thôi.”

Tôi nói: “Lời cậu có phải hơi lạc quan rồi không?”

Diệp Tầm Tầm nói: “Vậy cậu nói tớ nghe, bây giờ cậu còn nhớ Cố Diễn Chi không?”

“.....” Tôi nhìn cô ấy, “Diệp Tầm Tầm, cậu có biết là đôi khi câu hỏi của cậu đặc biệt rất chán ghét không?”

Cuối cùng tôi mang một trạng thái buồn rầu trở về nhà.

Kết bạn với người như Diệp Tầm Tầm, có đôi khi cũng không tốt. Cô ấy giống như chiếc máy vi tính xử lý tức thời, bất luận là khi nào hay chỗ nào, không cần hỏi đến tâm tình của bạn, một khi phát hiện ra vấn đề, lập tức rất bình tĩnh khách quan mà chỉ ra, không trì hoãn thời gian một phút nào. Hơn nữa ban luôn á khẩu không thể trả lời, chỉ có thể tiếp thu.

Tôi lấy chìa khóa ra mở cửa, ánh hoàng hôn tràn đầy vào phòng khách, ánh sáng chói lóa có vài phần mơ hồ. Tôi khom lưng xuống đổi giày, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy một bóng người trên ghế sofa, thiếu chút nữa tôi hét lên thành tiếng.

Cố Diễn Chi ngồi dựa trên ghế sofa, một tay chống thái dương, hai chân đan chéo nhau. Mắt anh nhắm lại, hình như đang ngủ say.

Khoảnh khắc tôi nhìn anh. Ánh sáng chiếu lên đường nét khuôn mặt anh, vẫn ôn nhu trầm tĩnh như trước.

Tôi từ từ đi qua, ngồi xổm trước mặt anh.

Tôi không biết anh làm thế nào để vào đây. Tôi cũng không biết vì sao anh lại tới nơi này.