Có Một Châu Như Trên Thế Giới Này

Chương 42: Chương 42


- Được rồi chúng ta đi ăn cơm đi, tôi đói đến không chịu nổi rồi
Lúc này ba Dương mới lên tiếng phá tan đi bầu không khí im lặng đang bao trùm
Mọi người nhanh chóng tiến đến bàn ăn
- Như Như, hôm nay đích thân mẹ vào bếp nấu những món này cho con ăn, nếu như không vừa miệng chỗ nào cứ nói với mẹ
Bà Dương chỉ tay vào những món ăn thịnh soạn ở trên bàn
- Nếu như là mẹ nấu chắc chắn sẽ ăn rất ngon a
- Vậy thì ăn nhiều một chút
Bà Dương gấp một con tôm bỏ vào bát của cô
- Mẹ, có phải mẹ có con dâu liền quên mất đứa con trai này không?
Dương Thừa Quân ở bên cạnh liền giả vờ làm nũng
- Đúng là chịu thua con mà
Nói rồi bà cũng gấp một con tôm bỏ vào chén của anh
Ông Dương ngồi cạnh cũng liền giả vờ ho khụ khụ mấy tiếng rồi giở giọng hờn dỗi
- Vậy còn phần của tôi đâu

- Ông thích thì tự đi mà gấp
Bà Dương tỏ tháy độ không quan tâm khiến cô và anh bật cười
Hai người già hoá ra cũng lãn mạn vậy sao
Cảm thấy bản thân bị quê ông Dương liền tỏ thái độ nghiêm túc
- Haizzz, con trai lớn đã 30 tuổi mà cứ như một đứa con nít, trông khi con trai thứ chỉ mới 23 đã có cháu cho ông già này ẫm bồng, ta nghĩ chắc cũng nên coi lại chiếc ghế chủ tịch rồi
Bà Dương biết mình đùa quá trớn chọc cho ông thẹn quá hoá giận liền lên tiếng giải vây giúp anh
- Cái ông này, hai đứa nó chỉ mới dọn về sống chung được 3 tháng thôi ông cần gì phải gấp như vậy
Không nghĩ câu trả lời của bà như vậy đã bị ông Dương bắt thóp
- Chứ bà xem thằng Khâm Minh nhà mình đã quen con gái người ta được ngày nào chưa, bây giờ liền lòi ra một đứa cháu nội chẳng phải là rất tốt đó sao?
Bà Dương cứng họng không biết nên trả lời thế nào
- Chẳng phải vợ con cũng có đó sao?
Dương Thừa Quân lúc này mới lên tiếng
Ông Dương kinh ngạc nhìn anh, còn mẹ Dương thái độ vui mừng thấy rõ
Cô đang ăn dở bát cơm ở bên cạnh vừa nghe được câu này của anh liền ho sặc sụa
Mẹ Dương thấy vậy vẻ mặt lo lắng liền chạy qua vuốt vuốt tấm lưng cô
- Con đang mang thai ăn uống nên cẩn thận một chút
Rõ ràng là cô đâu có mang thai? Anh đến chuyện này cũng có thể nói dối được hả?
Cô quay qua trợn tròn mắt nhìn nhưng chỉ nhận được những cái nháy mắt
Cái tên này đến chuyện mang thai cũng có thể nói dối, lỡ như sau này thấy bụng cô không bự lên mẹ Dương liền tra hỏi thì cô biết tính làm sao
Cái tên này một mình anh bị hại chưa đủ sao? Còn kéo cả cô theo
- Vợ à em có thai thì nên cẩn thận một chút
Dương Thừa Quân giả vờ xoa xoa cái bụng phẳng lì của cô sao đó liền ngắt nhẹ vào eo cô một cái
Châu Tiểu Như trừng mắt nhìn anh
- Em biết rồi chồng, cảm ơn anh đã quan tâm
Miệng nói cảm ơn nhưng chân của cô liền không làm chủ được dẫm cho anh một cái đau điếng

" Em khá lắm Châu Tiểu Như " anh nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, cố gắng nói nhỏ nhất có thể
Cô không thèm để ý chỉ quay lại tiếp tục ăn cơm
- Như Như có thai nên ăn nhiều một chút, đây cá này mẹ con làm rất ngon, con ăn thử xem có hợp khẩu vị không
Ông Dương gấp cho cô một miếng cá trong bát canh
Châu Tiểu Như đưa miếng cá lên miệng, thịt cá vừa chạm vào đầu lưỡi cô đã vội lấy tay che miệng sao đó bỏ chạy vào nhà vệ sinh
Dương Thừa Quân nhìn thấy cô như vậy liền lo lắng muốn đứng dậy đi theo xem cô có chuyện gì nhưng bị bà Dương ngăn lại
- Con bé nó mới có thai nên ốm nghén đó mà, một lát hai đứa vào phòng mẹ bày cho mấy cách liền hết ngay á mà
- Mẹ nói gì? Có thai?
- Đúng rồi, lúc nảy con bảo với mẹ là con bé có thai rồi còn gì
Đúng rồi, lúc nảy là anh bảo với bà cô đã có thai, nhưng mà lúc đó là anh chỉ lỡ mồm nói ra, không ngờ là có thai thật
Nhớ lại biểu hiện hôm đó của Giai Giai ở nhà anh rất giống với tình trạng của cô bây giờ
Hôm đó anh còn tuyên bố chắc nịt là Giai Giai đã mang thai, vậy sao bây giờ gặp phải tình huống này anh lại không nhận ra cơ chứ
Trong lòng Dương Thừa Quân vui sướng không thôi, anh nhìn về phía nhà vệ sinh vừa trông ngóng hình bóng của cô vừa cười tủm tỉm
Châu Tiểu Như ở trong này không ngừng muốn nôn, cái gì cần nôn cô đều đã nôn ra hết, tại sao vẫn còn muốn nôn tiếp
Nghĩ bụng chắc do bao tử không tốt nên cô cũng không để ý gì nhiều, xong xuôi cô xả nước rồi đi ra ngoài
Nhìn thấy dáng vẻ xanh xao của cô bước ra từ nhà vệ sinh, anh liền chạy đến dìu cô ngồi xuống
Cầm lấy cốc nước ở trên bàn đưa cho cô sau đó gấp gáp hỏi
- Em thấy trong người thế nào rồi? Có thấy khó chịu chỗ nào không?

- Em không sao, chỉ hơi buồn nôn một chút
Cô mệt mỏi nên chỉ trả lời qua loa rồi tiếp tục ăn nốt chỗ cơm trong bát
- Một lát con đưa con bé đến bệnh viện khám xem sao
Bà Dương nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh liền nói ngay
Vừa nghe đến hai từ bệnh viện vẻ mặt Châu Tiểu Như đột nhiên biến sắc, nhỡ đâu mẹ Dương phát hiện cô không mang thai đến lúc đó biết ăn nói làm sao
- Mẹ à không cần đâu, con chỉ là ăn không tiêu nghĩ ngơi một chút sẽ khỏi
- Con ốm nghén đến mặt mũi hốc hác như vậy sao nói không đi là không đi, một lát mẹ cùng con đến bệnh viện một chuyến
Ánh mắt cô nhìn qua Dương Thừa Quân cầu cứu, nhưng anh chỉ bình thản nói
- Một lát anh lái xe đưa hai người đến bệnh viện
Cái tên này có phải bị ấm đầu rồi không? Nếu như đi đến bệnh viện chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ à
- Vâng em biết rồi
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười tươi nhất có thể, chỉ hi vọng mẹ Dương không phát hiện ra chuyện cô nói dối rằng bản thân đã thân
Lúc nảy nhìn mẹ Dương vui mừng ra mặt mà cô cứ cảm thấy áy náy trong lòng, nếu như mẹ Dương biết được cô không mang thai chắc sẽ thất vọng lắm, nếu như có chuyện đó xảy ra thật cô sẽ liền không thèm đếm xỉa tới anh nữa, để xem anh có còn dám nói dối nữa không.