Vừa mở cửa ra đã thấy có hai người phục kích sẵn trước cửa, một người thì hì hì cười, trưng ra bản mặt vô lại, còn một người lại chau mày nhăn nhó. Kỷ Huyền liếc các nàng một cái, sau đó xoay người đi đến bàn, tiếp tục làm việc.
"Thổ đầu cậu che giấu thật giỏi nha, thì ra đã sớm tìm được tiểu omega tên Cẩn đó lại không nói cho mọi người biết."
Trịnh Lạc nhảy lên bàn ngồi, chọt chọt vào vai Kỷ Huyền: "Còn giả vờ không biết, thật sự quá gian xảo rồi."
Kỷ Huyền không lộ ra một chút cảm xúc nào, tiếp tục gõ bàn phím: "Mới tìm thấy."
"Mới tìm thấy lại nói chuyện thân mật đến như vậy sao?" Trịnh Lạc chồm người đến, hắc hắc cười nói: "Có phải tiểu omega đó đã ngã vào vòng tay Kỷ nữ thần rồi không?"
Kỷ Huyền lạnh nhạt nói: "Em ấy vẫn chưa biết gì cả."
"Không phải chứ?" Trịnh Lạc kinh hãi nói: "Em ấy có biết cậu là Kỷ Huyền không?"
"Không biết."
"Vậy em ấy biết cậu là gì?"
"Huyễn Diệp Chí."
"Nga?" Trịnh Lạc thở dài một hơi, nói: "Em ấy cái gì cũng không biết, còn cậu thì biết được gì về em ấy?"
Kỷ Huyền nâng mắt lên, không vui nói: "Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?"
"Kỷ nữ thần a, cậu cũng đừng nghĩ tôi cướp tiểu omega của cậu chứ." Trịnh Lạc vỗ vai nàng, nói: "Chỉ muốn biết cậu theo đuổi em ấy tới đâu rồi thôi."
Diệp Ân yên lặng nãy giờ, rốt cuộc cũng lên tiếng: "Kỷ Huyền, cậu thực sự tồi tệ hơn tôi tưởng."
Trước đây thì mập mờ với Tiết Hân, bây giờ lại theo đuổi Tiết Cẩn, Diệp Ân không thể ngờ rằng Kỷ Huyền lại là một người như vậy.
Diệp Ân lạnh giọng: "Kỷ Huyền, cậu không xứng đáng để đến gần em ấy, đừng nói đến theo đuổi, cậu là một kẻ tồi tệ!"
Kỷ Huyền nhíu mày: "Cậu nói như vậy là có ý gì?"
Diệp Ân ba bước biến hai tiến đến gần Kỷ Huyền, xốc mạnh cổ áo nàng lên, giận dữ nói: "Tiết Cẩn chính là chị gái cùng cha khác mẹ của Tiết Hân, cậu trước đây cùng Tiết Hân mập mờ không rõ đã đành, bây giờ còn muốn có cả Tiết Cẩn, cậu cũng thực sự quá tham lam rồi!"
Trịnh Lạc từ trên bàn rơi xuống, kinh hãi lấp bấp: "Kỷ Huyền cậu không thể làm như vậy được, hai người họ chính là chị em a!?"
"Tiết Hân?" Kỷ Huyền không vui nói: "Cô ta là ai? Tôi khi nào cùng cô ta mập mờ không rõ?"
"Chuyện lần trước cậu cũng quên nhanh thật, gây ra một hồi sóng gió lại xem như không có chuyện gì xảy ra."
Kỷ Huyền chán ghét nhất chính là kiểu nói úp úp mở mở này, nàng đứng bật dậy, hất tay Diệp Ân ra: "Đủ rồi đó, tôi không biết Tiết Hân là ai, cũng không cùng cô ta mập mờ không rõ, cậu đừng ngậm máu phun người."
Diệp Ân phẫn nộ quát: "Cậu giỏi nhất chính là nói dối, mỗi lần nói dối đều khiến người ta tin tưởng, nếu cậu không có vẻ ngoài phiêu lượng này liệu cậu nói có ai tin hay không? tôi chán ghét cái sự giả tạo của cậu, tôi cũng không muốn Tiết Cẩn phải ở bên cạnh một kẻ giả tạo như cậu, cậu tốt nhất đừng liên lụy em ấy!"
"Diệp Ân, cậu đang nói cái gì thế hả?" Trịnh Lạc kéo mạnh Diệp Ân về sau, nói: "Cậu có bệnh hay sao? sao lại nói những lời như thế?"
"Tôi không có bệnh, tôi rất tỉnh táo!"
Kỷ Huyền chăm chú nhìn Diệp Ân, đôi mắt màu lam lộ ra tia giận dữ, xung quanh trà ngập một cỗ chiến đấu tin tức tố nồng đậm.
Trịnh Lạc thầm than không ổn, chọc giận Kỷ Huyền là coi như xong!
Diệp Ân trái lại không sợ, tuy không phải là một siêu S alpha, nhưng nàng cũng là một alpha cấp S, nguồn chiến đấu tin tức tố cũng không phải hạng tầm thường.
Hai alpha đụng độ nhau phát ra nguồn chiến đấu tin tức tố cực kỳ mãnh liệt, khiến những alpha xung quanh đều cảm nhận được, không khỏi tăng nhanh bước chân rời đi.
"Cậu đã biết rõ Cẩn, cậu lại không nói cho tôi biết."
Kỷ Huyền từng bước tiến tới, giọng nói nàng lạnh dần: "Cậu biết rõ tôi đang tìm em ấy, cậu cũng che giấu, cậu cũng thật sự quá thủ đoạn rồi."
Diệp Ân nhàn nhạt nói: "Cậu chỉ nói Cẩn, tôi làm sao biết cậu muốn tìm ai, hơn nữa, tôi là người đến trước."
"Cậu đến trước?" Kỷ Huyền tiến đến, thấp giọng bên tai Diệp Ân nói: "Nhưng cậu lại không đủ bản lĩnh có được em ấy, lần trước, cậu chính là muốn tặng Thiên Điệp Chi Mộng cho em ấy đi? nhưng cậu lại chậm hơn tôi một bước, vì cậu không đủ bản lĩnh viết ra một quyển sách khiến em ấy yêu thích."
"Cậu..."
"Lần trước, em ấy chính là vì tin tức tố của tôi mà trở thành như vậy, cơ thể em ấy phản ứng với tôi, đồng nghĩa em ấy tương thích với tôi!"
"Cậu im miệng!"
"Tại sao tôi phải im miệng?" Kỷ Huyền gằng giọng: "Cậu đến trước thì đã sao? cậu vẫn không có bản lĩnh, chúng ta trước đây là bằng hữu tốt, chuyện này tôi không tính toán với cậu, và cậu cũng đừng hồ ngôn loạn ngữ ở đây."
"Chuyện của Tiết Hân cậu định giả ngốc sao?" Diệp Ân thanh lãnh cất giọng: "Chỉ cần Tiết Cẩn biết cậu cùng với em gái cùng cha khác mẹ của em ấy có qua lại, cậu nghĩ em ấy chịu ở bên cậu sao?"
"Tôi sẽ giải thích."
"Muộn rồi." Diệp Ân mỉa mai cười nói: "Tiết Hân đã đến trước mặt Tiết Cẩn nói rằng cậu sẽ cùng cô ta kết hôn, vậy em ấy sẽ chấp nhận cậu sao?"
Kỷ Huyền cắn chặt răng, phát ra tiếng ken két, hai vai cũng kịch liệt run rẩy vì giận dữ.
"Cậu bản lĩnh thì sao?" Diệp Ân đi lướt qua Kỷ Huyền, lãnh tiếu: "Cậu cũng không thể có được em ấy đâu, nếu cậu cứ kiên quyết, có khi em ấy sẽ nghĩ cậu là kẻ tham lam muốn có được cả hai chị em Tiết gia."
Kỷ Huyền siết chặt nắm tay, không nói một lời nào cả.
...
"Tiểu Cẩn, tối rồi đi ngủ sớm đi, đừng thức khuya chơi máy tính nữa, mắt sẽ hỏng đó."
"Con biết rồi mà."
Hôn tạm biệt Mã Vân Nhu xong, Tiết Cẩn xoay người đi vào phòng, cũng không quên đóng cửa lại, cẩn thận khóa chốt.
Thuận tay ném đồng hồ và điện thoại xuống giường, Tiết Cẩn nhanh chóng đi vào nhà tắm, tắm rửa một lần nữa trước khi đi ngủ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ánh trăng trên cao chiếu xuyên qua khung cửa sổ bằng kính nhỏ, tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới sàn nhà. Tiếng nước chảy vang lên, mãi một lúc mới dứt, những vệt nước dưới sàn được ánh sáng từ bóng đèn trên đỉnh đầu chiếu rọi, trong suốt lung linh.
Cánh cửa được mở ra, bởi vì trong phòng chỉ có một mình nên Tiết Cẩn cũng không quá để ý đến cách ăn mặc, tùy tiện dùng khăn tắm trắng quấn quanh thân thể mình.
Nước nhỏ xuống sàn nhà, nước từ trên mái tóc nhỏ giọt xuống, mặt sàn rất nhà đã đẫm nước. Tiết Cẩn ngồi xuống giường, đem tóc kéo ra trước ngực, dùng khăn khô lau tóc.
Bên ngoài bất chợt đổ xuống một cơn mưa, tiếng sấm vang lên, khiến Tiết Cẩn trong phòng cũng bị làm cho giật mình.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng nặng hạt, những tán cây xanh kịch liệt vung vẩy cành lá yếu ớt trong gió.
Vội đến kéo rèm cửa lại, Tiết Cẩn ngồi lại xuống giường, tiếp tục lau tóc. Chợt nhớ đến bản thân có hẹn sẽ gọi lại cho Kỷ Huyền, nhìn đồng hồ bây giờ cũng đã 9h hơn, không biết có làm phiền nàng ấy hay không.
Hơi chần chờ, nhưng Tiết Cẩn vẫn cầm lấy điện thoại, thuận tay đặt khăn lau xuống, cầm máy sấy lên sấy tóc. Nhập một dòng tin, Tiết Cẩn nhấn nút gửi đi, sau đó lại đặt điện thoại xuống, tiếp tục sấy khô tóc.
Rất nhanh bên kia đã gọi lại cho nàng, đặt máy sấy tóc xuống, lần nữa cầm điện thoại áp lên tai nghe.
"Tiền bối, chị vẫn còn thức sao?"
[Vẫn còn, không ngủ được?]
"Nga, sao thế?"
[Tâm trạng không tốt.]
"Hả?" Tiết Cẩn nhăn mặt, hỏi: "Có phải em gọi đánh thức chị nên tâm trạng chị không tốt không?"
[Không phải, chỉ là có chút chuyện không tiện nói ra.]
"Ân, vậy em cũng không hỏi nữa."
Tiết Cẩn nằm sấp xuống giường, mở quạt máy đặt bên cạnh để hong khô tóc, dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đã đóng kín.
"Tiền bối, chỗ của chị có mưa hay không?"
[Một chút.]
Kỷ Huyền chậm rãi ngồi dậy, vén mái tóc vàng kim của mình ra sau, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong bóng đêm đôi mắt lam càng thêm thâm thúy.
"Chỗ của em mưa rất lớn." Tiết Cẩn buồn chán nói: "Hôm nay rõ ràng là trung thu, lại mưa lớn như vậy, muốn ra ngoài chơi cũng không được."
[Có hẹn với ai à?]
"Không có." Tiết Cẩn sờ thử mấy lọn tóc của mình, vẫn còn ướt, rầu rĩ nói: "Cũng không muốn ra ngoài."
[Sao thế?]
"Mỗi lần ra ngoài gặp người quen, họ không hỏi chuyện học hành sẽ hỏi chuyện kết hôn, phiền chết đi được." Tiết Cần nâng tay chống cằm, nói: "Gặp bằng hữu người đã kết hôn, người sắp kết hôn, còn hỏi em khi nào kết hôn, thật sự không muốn ra đường chút nào."
Kỷ Huyền hơi cười, nói: [Vậy thì mau chóng kết hôn đi.]
"Nga, vấn đề là vẫn chưa có đối tượng." Tiết Cẩn lăn qua lăn lại trên giường, cái khăn mỏng trên người lỏng lẻo muốn rơi xuống: "Cũng chưa muốn kết hôn bây giờ, em vẫn muốn trở thành một nhà văn giống như tiền bối vậy."
[Vậy à.]
Kỷ Huyền bước xuống giường, đi giày vào, chậm rãi đi đến cửa sổ, ngắm nhìn mưa trượt dài trên tấm kính trong suốt.
[Nếu có người thích em, em có đồng ý kết hôn hay không?]
Tiết Cẩn ngồi bật dậy, bĩu môi: "Em đã nói em không có tình cảm với Thiên Hương rồi mà, tiền bối chị cứ thích chọc em."
[Không phải Thiên Hương, là một người khác.] Giọng Kỷ Huyền nhẹ bẫng: [So với em thì lớn hơn một tuổi, cũng rất thích văn chương, tình tính có chút không tốt nhưng có thể vì em mà sửa đổi, em có chấp nhận hay không?]
Tiết Cẩn nghe nàng nói xong trước là ngây người, sau đó liền che miệng khúc khích cười: "Tiền bối, chị cứ thích trêu em, trên đời này làm gì có một người như vậy, nếu có cũng sẽ không nhìn trúng em đâu."
[Sao em lại nghĩ vậy?]
"Chẳng phải "người hoàn hảo luôn đi cùng một người hoàn hảo" sao? một người không hoàn mỹ lại chấp nhận sửa đổi để hoàn mỹ nhất định là một người rất tốt, chỉ có điều người như vậy đều sẽ chỉ thích một người phù hợp với độ hoàn mỹ của mình mà thôi."
[Em cũng rất hoàn mỹ.]
"Tiền bối chị lại trêu em rồi."
[Không có.] Kỷ Huyền dịu dàng nói: [Trong mắt chị, em là người hoàn mỹ nhất.]
"Nga, tiền bối chị nói như vậy em thật sự không dám nhận a."
Tiết Cẩn bước xuống giường, rót cho bản thân một cốc nước
Ngay lúc đó cửa phòng Tiết Cẩn bị người bên ngoài gõ vào, là Tiết Dung Nhất.
"Tiểu Cẩn đi ngủ sớm đi, mai còn phải về trường nữa."
"Vâng, con biết rồi."
Tiết Cẩn nhanh nhẹn tắt đèn trong phòng, sau đó leo lên giường, thuận tay nhấn vào công tắc của đèn ngủ. Ánh sáng vàng nhu hòa của đèn ngủ tỏa khắp phòng, tuy không xua được hết mảng hắc ám trong phòng, nhưng vẫn đủ sáng để soi tỏ một góc phòng.
[Mệt rồi chứ?]
"Không mệt lắm." Tiết Cẩn vươn tay lấy quần áo trong vali, nói: "Tiền bối, chị cũng rất hoàn mỹ nga, vậy chị đã có đối tượng hay chưa? Hay là đã kết hôn rồi?"
[Vẫn chưa kết hôn, nhưng đã có đối tượng.]
Không hiểu tại sao Tiết Cẩn lại thấy không vui, nhưng lại cảm thấy bản thân thật ngốc, tiền bối có đối tượng rồi tại sao nàng lại không vui chứ? đúng là nhàn đến phát hoảng mà.
"Vậy người đó là ai a?"
[Có nói em cũng không biết đâu.]
Tiết Cẩn nhỏ giọng nói: "Tiền bối chị chưa nói làm sao khẳng định em không biết?"
[Bởi vì em rất ngốc.]
"Nga, tiền bối! chị lại trêu em!"
Kỷ Huyền nhẹ nâng khóe môi, nói: [Chị cũng thật sự rất muốn nói cho em biết người đó là ai, nhưng hiện tại không được, em ấy rất thiên chân, rất mỏng manh, nếu biết được chuyện này em ấy nhất định sẽ phải chịu đả kích.]
Tiết Cẩn mím môi, nói khẽ: "Vậy người đó rất tốt đi? khiến tiền bối để ý đến nhất định là một người hoàn mỹ rồi."
[Phải, rất hoàn mỹ.]
Tiết Cẩn thở dài, chính mình sao lại hỏi những chuyện như vậy, những chuyện riêng tư thế này nàng cũng hỏi, thật sự là nhàn quá mức rồi!!!
[Lại thở dài à, sao thế?]
"Không có gì." Tiết Cẩn nhỏ giọng nói: "Em phải thay đồ, tiền bối đợi em một chút."
Ở bên kia, Kỷ Huyền không tin vào tai mình, Tiết Cẩn thay đồ sao?
Cơ thể đột nhiên dâng lên một luồng cảm giác kỳ lạ, cả người đều nóng lên, hai vai kích động đến run rẩy. Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy hưng phấn, Kỷ Huyền vội hạ điện thoại xuống, hít từng ngụm không khí lạnh về đêm, cố xoa dịu cảm giác nóng bức đang xâm chiếm cơ thể mình.
Nhưng người gây ra chuyện này, Tiết Cẩn, lại không biết chuyện gì cả, vẫn hồn nhiên ngồi trên giường thay quần áo. Âm thanh vải vóc sột soạt vang lên trong đêm rõ ràng hơn bao giờ hết, do lười biếng vào trong nhà tắm cho nên Tiết Cẩn thay ngay trên giường, đương nhiên đã nhớ đóng hết cửa sổ và kéo rèm lại.
Thay đồ xong, Tiết Cẩn nằm xuống giường, lấy chăn quấn khắp người, như thế nào lại lạnh như vậy?
[Cẩn, đã xong chưa?]
"Xong rồi." Tiết Cẩn cuộn người trong chăn, nói: "Hảo lạnh, tiền bối chỗ chị có lạnh hay không?"
[Không lạnh lắm, nếu em lạnh thì nhớ phải đắp chăn đấy.]
Tiết Cẩn thở hắt ra một hơi, cuộn người vào trong chăn, yên lặng chờ đợi được nghe tiếng hát của thần tượng lần nữa.
Kỷ Huyền đem đàn guitar đặt lên đùi, ngồi xuống giường, lại tiếp tục đàn bài hát cũ.
Trong đêm có tiếng đàn trầm bổng cùng tiếng ca dịu ngọt, nhẹ nhàng xua tan giá lạnh ngoài trời.
Mưa rơi rả rích trước hiên nhà, phong lan ra hoa màu tím, cánh hoa no đầy đón từng giọt mưa bay.
Nghe được tiếng thở đều đều của Tiết Cẩn, Kỷ Huyền nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon, Cẩn."
Trong đêm một bóng đen dài đổ xuống sàn nhà, mái tóc đen dài hơi lay động, đôi con ngươi đen láy chăm chú nhìn về phía Kỷ Huyền.
Kỷ Huyền tắt điện thoại đặt lại xuống giường, chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn: "Muốn nói chuyện gì?"
"Cậu không thể nào tồi tệ hơn nữa rồi."
Kỷ Huyền ngẩng đầu lên, lãnh tiếu: "Vậy à, tôi cảm thấy căn bản cậu đang ghen tỵ với tôi, cậu đến trước lại không biết số điện thoại của em ấy, thật sự không có chút bản lĩnh nào."
"Tôi không như cậu suốt ngày làm phiền em ấy."
Kỷ Huyền tựa tiếu phi tiếu, đứng dậy, tiến về phía Diệp Ân, giọng nói nàng không cao cũng không thấp: "Cậu cũng quá đề cao bản thân rồi."
Trong đêm, tiếng siết tay khanh khách vang lên, một nguồn chiến đấu tin tức tố lan ra.
Kỷ Huyền không nói gì nữa, trở về giường nằm xuống, đi ngủ.
Diệp Ân giận đến mức hai vai cũng run lên, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, cỗ chiến đấu tin tức tố đó vẫn còn rất nồng, rất đậm.