Cổ Mộ Có Một Ổ Xà Yêu

Chương 91



Đoàn người Tề Chiêu lựa chọn đường không quá dễ đi, còn quanh quẩn một vòng rất lớn, nhưng dọc theo đường đi cũng không gặp phải nguy hiểm gì, bảy tám ngày sau cũng đã tiếp cận chân núi.

Càng tiếp cận chân núi, Tề Chiêu càng không thể che dấu vội vàng cùng lệ khí trên người mình, năm người còn lại đều không dám tới quá gần Tề Chiêu, chỉ thật cẩn thận đi theo sau y.

“Tới, cuối cùng đã tới.” Tề Chiêu đứng ở chân núi lẩm bẩm nói, mình chờ ngày này bao lâu rồi? Vài năm? Vài thập niên? Mấy trăm năm? Hay là mấy ngàn năm?

Năm người phía sau nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Phùng Uyên đi lên trước hai bước, hỏi: “Tề thiếu, cổ mộ ở ngọn núi này?”

Tề Chiêu giống như không nghe được câu hỏi của Phùng Uyên, mắt nhìn phía trước như cũ, cho đến khi Phùng Uyên phẫn nộ lui ra sau Tề Chiêu mới đột nhiên quay đầu, Phùng Uyên sợ tới mức da đầu run lên. Tề Chiêu nhìn chằm chằm Phùng Uyên, dịu dàng nói: “Cậu muốn có được Trường Sinh sao?”

Phùng Uyên lặng im, Trường Sinh hay không Trường Sinh cái gì, mấy ngày này Tề Chiêu càng ngày càng cổ quái, mọi người đã sớm muốn chạy trốn khỏi cổ mộ, nhưng không thể nói cho Tề Chiêu biết, chỉ có thể hàm hồ, “Cũng thế, a, ha ha, Trường Sinh gì đó, đối với tôi có vẻ hơi xa vời.”

Tề Chiêu bỗng dưng cười lạnh: “Nó vốn là thứ của cậu, cậu cầm đi cũng không sao.”

“Hả?” Lời Tề Chiêu nói Phùng Uyên chẳng hiểu ra làm sao, cái gì mà là đồ của tôi? Có ý gì?

Nhưng không đợi Phùng Uyên nói gì, Tề Chiêu liền nói với mấy người phía sau: “Bây giờ liền vào núi, muốn mạng thì thành thành thật thật theo sát ở phía sau tôi, đừng động những thứ không nên động.”

Mấy người phía sau đều chấn động, yên lặng theo sát Tề Chiêu. Phùng Uyên đương nhiên sẽ không đi cùng Tề Chiêu, mà là tụ với bốn người còn lại. Tề Chiêu đi ở phía trước đột nhiên dừng bước, cẩn thận nghe ngóng, miệng lẩm bẩm nói: “Xem ra không có khả năng không gặp chúng nó.” mấy người đi phía sau đều không nghe được lời Tề Chiêu nói, thấy Tề Chiêu dừng lại thì đều dừng bước, nhưng Tề Chiêu không dừng lại quá lâu liền lập tức hành tẩu.

Chín đội xà lúc trước Mặc Lão Đại phái đi tìm nhân loại đều tập trung ở ngọn núi này nên số lượng độc xà tại đây đều rất nhiều. Như vậy có thể nhìn ra tầm quan trọng của ngọn núi. Nơi này không đơn thuần là nơi độc xà bộ tộc cần thủ hộ, đồng thời cũng là nơi chúng độc xà sinh sản, tầm quan trọng không cần nói cũng biết. Chỉ ở dưới chân núi đã có gần ngàn độc xà đang không ngừng bò tới bò lui, đoàn người Tề Chiêu rất khó không bị phát hiện. Mà con đường bây giờ Tề Chiêu dẫn dắt năm người đi tuy rằng vẫn đụng phải độc xà, nhưng số lượng đã là ít nhất quanh đây.

Huống chi, Tề Chiêu tùy ý liếc về phía sau một cái, người phía sau chết hay sống đối với y mà nói không phải rất quan trọng, chỉ cần một người trong số bọn họ không chết ở đây là được.

Xét cho cùng Tề Chiêu đúng là người lòng dạ ác độc, nếu báo trước để mọi người chuẩn bị tâm lý thì trong nháy mắt đối đầu với độc xà sẽ không có ai không kịp phản ứng mà bị độc xà cắn chết.

“Có rắn!” Có người hô to một tiếng, trừ người vừa mới chết tất cả mọi người đã phòng bị xong, người có tâm tư dường như nghĩ tới điều gì đó, nhưng dưới tình huống này cũng không thể nghĩ sâu, giữ một mạng trước mới là quan trọng nhất.

Tề Chiêu vẫn bình tĩnh như cũ, không có chút sợ hãi khi đối mặt với độc xà, ngay từ khi chiến tranh bắt đầu, mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn thân thủ của Tề Chiêu, đương nhiên không tính là võ nghệ cao cường xuất thần nhập hóa, nhưng dù năm người ở đây gộp lại công kích Tề Chiêu thì việc Tề Chiêu đả bại bọn họ chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa còn không có chút tổn thương.

Trong lúc chiến đấu không nên suy nghĩ bậy bạ, thân thủ của Tề Chiêu dù lợi hại cũng chưa nhất định bảo vệ được sinh mệnh. Kết quả chớp mắt lại có một người chết ở dưới nọc độc của độc xà.

Những người khác không dám tiếp tục phân tâm, thành thành thật thật đánh nhau với độc xà trước mặt, nhưng độc xà nơi này có phải quá nhiều hay không? Những người này không biết là, nếu không phải Tề Chiêu lựa chọn con đường này thì hiện giờ bọn họ phải đối mặt không chỉ là vài độc xà trước mắt mà thôi.

Quá trình không cần nói rõ, sau một phen ác đấu, sáu người tính cả Tề Chiêu đã mất ba người, ba người còn lại theo thứ tự là Tề Chiêu, Phùng Uyên và Chu Phong.

Phùng Uyên không cần phải nói, có mấy lần sắp bị độc xà cắn đều được Tề Chiêu cứu, giờ phút này ánh mắt của Tề Chiêu đặt ở trên người Chu Phong, ý vị thâm trường nhìn trong chốc lát, giọng điệu bình tĩnh nói: “Đi nhanh lên, nơi này lập tức sẽ bị độc xà phát hiện.”

Nói xong, dẫn đầu trèo lên núi, Chu Phong đỡ lấy Phùng Uyên sắc mặt tái nhợt cả người có chút nhũn ra, theo sát ở phía sau Tề Chiêu.

Trong nội tâm Phùng Uyên rất cảm kích Tề Chiêu, mình suýt chết vài lần nhưng đều được Tề Chiêu cứu, Tề Chiêu cuối cùng vẫn nhớ một ít tình cũ.

Chu Phong đỡ lấy Phùng Uyên lại không nghĩ như vậy, Tề Chiêu cứu Phùng Uyên, ở trong mắt Chu Phong không khác gì chồn chúc tết gà, có ý xấu. Nếu nói Tề Chiêu nhớ chút tình cũ với Phùng Uyên thì Chu Phong chắc chắn sẽ không tin. Tuy rằng đến nay Chu Phong không biết thân phận thực của Tề Chiêu, nhưng điều này không cản trở Chu Phong nhìn ra Tề Chiêu là một người tâm ngoan thủ lạt, người như vậy làm sao có thể nhớ tình cũ? Nếu phải nói điều gì – ánh mắt Chu Phong dừng ở trên người Tề Chiêu đi phía trước – thì đó là Tề Chiêu không muốn Phùng Uyên chết, ít nhất không phải chết ở chỗ này.

Chu Phong cắn chặt răng, thật hối hận lúc trước sao mình lại bị quỷ mê tâm hồn chạy tới xà mộ này? Cũng không có người buộc mình không thể không đến.

Nhưng bây giờ nói gì cũng không thay đổi được, bên cạnh trừ Phùng Uyên cũng chỉ còn lại Tề Chiêu. Phùng Uyên bây giờ không giúp được gì, mình cũng không có khả năng đấu lại Tề Chiêu nên chỉ có thể theo sát ở phía sau Tề Chiêu.

Tề Chiêu đi phía trước không nói câu nào, Phùng Uyên sắc mặt tái nhợt vốn không có khí lực nói chuyện, Chu Phong lại càng không có khả năng tự tìm mất mặt, bởi vậy dọc theo đường đi không có ai nói chuyện cả.

——

Sau khi Ông Tô và Lưu Chí Hâm rơi xuống, Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu không ở trong mộ lâu lắm mà là về sơn động cách cổ mộ không xa.

Ngân Tiểu Tiểu tuyệt không lo lắng ông Tô và Lưu Chí Hâm sẽ sống sót, mình đã đi qua chỗ nó, biết nơi đó khủng bố đến cỡ nào. Ngân Tiểu Tiểu không tin hai người kia sẽ sống sót, hơn nữa, Cơ Khang đã nói với mình, phía dưới chỉ có hai gian mộ thất, vốn không có đường ra.

Lúc trước Cơ Chiêu xây lăng tẩm cho Cơ Khang thì chưa bao giờ tính đến chuyện thả người tự tiện tiến vào cổ mộ rời đi.

Ngân Tiểu Tiểu đang sai khiến Mặc Lão Đại dọn dẹp sơn động, trong nhà mình bị người bất lịch sự – không được mình cho phép đã ngủ lại, thì hẳn không có mấy người vui vẻ, huống chi Ngân Tiểu Tiểu là một con rắn lòng dạ hẹp hòi. Nói là dọn dẹp, thật ra chỉ phủi tro bụi và đem những rác rưởi ông Tô Lưu Chí Hâm để lại ra ngoài, nhưng nói thì đơn giản, đối với Mặc Lão Đại không có tay không có chân mà nói lại không phải một chuyện dễ dàng.

Bên này đang bề bộn, Mặc Đại Nhất liền vội vả tới đây, vừa đi vừa kêu tên Mặc Lão Đại. Ngân Tiểu Tiểu trợn mắt, cảm thấy gần đây cứ hễ gặp Mặc Đại Nhất thì sẽ không có chuyện gì tốt.

“Làm sao vậy?” Mặc Lão Đại bò ra sơn động, hỏi Mặc Đại Nhất đã chạy tới trước mặt mình.

Mặc Đại Nhất nói : “Dưới chân núi có xà truyền đến tin tức, nói có sáu nhân loại tới dưới chân núi đụng phải các tộc nhân, giết ba người, còn ba người đi thẳng lên núi. Thật kỳ lạ, ta cho xà đi tìm tung tích của ba người kia quanh chân núi nhưng đến giờ cũng không có chút manh mối nào.”

Sắc mặt Mặc Lão Đại trầm xuống, ông Tô và Lưu Chí Hâm vào núi nhập mộ là do mình bày mưu đặt kế, hành động dưới sự theo dõi của mình, đương nhiên không thể xem là nhân loại đột phá vòng vây của độc xà. Bây giờ Mặc Đại Nhất nói có sáu nhân loại đột phá vòng vây của độc xà chạy tới dưới chân núi còn chưa tính, trải qua cuộc ác chiến với độc xà lại còn ba người đi lên núi, điều này không thể không khiến Mặc Lão Đại coi trọng.

Trầm ngâm một lát, Mặc Lão Đại hỏi: “Phía trước có gặp qua đội ngũ này không?”

Mặc Đại Nhất trả lời: “Chưa từng gặp qua. Các tộc nhân đều nói chưa từng ngửi thấy mùi đoàn người này, xem ra bọn họ ẩn dấu vô cùng tốt, hơn nữa vị trí bọn họ lên núi không phải là từ vòng vây của chúng ta, nếu ta không nghĩ sai, đoàn người này đã thoát khỏi vòng vây của chúng ta rồi đi từ nơi khác tới.”

Mặc Lão Đại gật gật đầu, suy nghĩ một lát, nói với Mặc Đại Nhất: “Xem ra ba nhân loại còn lại không phải nhân vật đơn giản, phái thêm xà đi cũng chỉ tổn thất mà thôi.” Dừng, lại nói, “Mục đích của ba người này không phải là cổ mộ sao, sẽ có lúc bọn họ tìm được, không cần tiếp tục phái xà đi tìm ba người kia nữa, bảo hộ tốt ấu xà mới là điều quan trọng nhất.”

Mặc Lão Đại cẩn thận dặn dò một hồi mới để Mặc Đại Nhất đi, vừa nghe được lời Mặc Đại Nhất nói Ngân Tiểu Tiểu liền có chút lo lắng: “Như vậy không sao chứ?”

Mặc Lão Đại hôn hôn cái trán của Ngân Tiểu Tiểu, an ủi: “Yên tâm đi, ba người này không có khả năng lấy được thứ gì từ cổ mộ.”

Ngân Tiểu Tiểu “Ừ” một tiếng, nhìn về chỗ Cơ Khang. Ngân Tiểu Tiểu không vì lời Mặc Lão Đại nói mà hết lo lắng, nói là trực giác của nhân loại cũng tốt, trực giác của xà cũng thế, Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy ba người này không dễ đối phó như trong tưởng tượng.

Lúc trước vào hơn một trăm người, cho tới bây giờ nhân loại còn sống đã có thể đếm trên đầu ngón tay, Tề Chiêu, Phùng Uyên, Chu Phong, còn có Vương Nham Chân đã bị chúng xà quên lãng. Vốn có một người có thể lưu lại tính mạng, đó là người đàn ông đã ra khỏi kết giới. Chỉ tiếc Ngân Tiểu Tiểu không phải là xà bình thường, có thể ra khỏi kết giới mới khiến người nọ đánh mất tánh mạng.

Từ chỗ kết giới đến chân núi đã bị lục soát toàn bộ nhưng Mặc Đại Mặc vẫn dẫn dắt một đội xà canh giữ ở lối vào kết giới như trước, đến nỗi khi độc xà điều tra nhân loại đã rút về một nửa thì một nửa khác vẫn đi điều tra tiếp để tránh có cá lọt lưới.

—-

Từ lúc lên núi, một hàng ba người Tề Chiêu không thấy cũng không gặp được con rắn nào, điều này làm cho Chu Phong thực nghi hoặc, dưới chân núi có nhiều độc xà như vậy, nào có đạo lý trên núi không có? Nhưng Chu Phong sẽ không tiến lên hỏi Tề Chiêu. Tuy rằng mấy ngày nay luôn luôn chạy đi nhưng Phùng Uyên vẫn khôi phục bảy tám phần, lúc trước vốn không bị tổn thương gì, đơn thuần là thoát lực mà thôi.

Tề Chiêu hình như biết cổ mộ ở nơi nào, sau khi lên núi thì chưa từng dừng lại nhận đường, trực tiếp đi về một hướng. Tuy rằng đường Tề Chiêu đi là đường ngắn nhất từ nơi này đến cổ mộ, nhưng thể lực và tốc độ của nhân loại xét cho cùng vẫn kém xà, bởi vậy lúc ba người tới cổ mộ thì Mặc Lão Đại đã đến trước hai ba ngày.

Chờ ba người Tề Chiêu bước vào phạm vi cổ mộ thì Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại đã ở đó, Mặc Lão Đại đang định phát động công kích thì Cơ Khang ngăn cản Mặc Lão Đại lại.

Tuy rằng Mặc Lão Đại khó hiểu nhưng cũng không làm trái ý Cơ Khang, năng lực của Cơ Khang khác với Mặc Lão Đại, nhưng chưa chắc đã yếu hơn Mặc Lão Đại bao nhiêu, bởi vậy Mặc Lão Đại cũng không quá lo lắng.

Từ lúc ba người Tề Chiêu tiến vào tầm mắt của Ngân Tiểu Tiểu, Ngân Tiểu Tiểu liền mờ mịt, ừm, người đàn ông đi tuốt đàng trước sao nhìn quen quen như vậy? Đáng tiếc Ngân Tiểu Tiểu nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra đó là ai, nhưng ở trong này cũng chỉ gặp một “Nhân loại” là Cơ Khang, vậy chắc là người quen của mình lúc mình còn là người, thế là Ngân Tiểu Tiểu không suy nghĩ thêm nữa.

Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu lặng lẽ đi theo sau ba người Tề Chiêu, ngoài hai xà dự kiến, không có sự trợ giúp của Cơ Khang thì người cầm đầu vẫn dễ dàng tiến vào cổ mộ, tuy rằng một bụng nghi hoặc, Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu vẫn luôn luôn theo sau, không lên tiếng.

Từ khi Tề Chiêu bước vào cổ mộ, cả người liền hơi hốt hoảng, đường vào mộ rất tối nhưng Tề Chiêu dường như biết đường vào mộ này không có gì nguy hiểm, trực tiếp xuyên qua đường vào mộ thứ nhất tới đường vào mộ thứ hai, dưới chân thường đạp phải mũi tên nói cho Tề Chiêu biết cơn quan nơi này đã bị người phát động. Thế nhưng Tề Chiêu lại không quá để ý, chỉ lúc đi tới cơ quan rơi xuống dưới đất thì Tề Chiêu mới giúp hai người phía sau tránh thoát.

Tề Chiêu đứng ở cánh cửa đá chính giữa, chậm rãi mở cửa.

Hai người phía sau đều bị sự xa hoa của chủ mộ thất chấn kinh nhưng Tề Chiêu lại xem như không thấy, lập tức đi tới trước giường. Lúc nhìn về phía người nằm trên giường kia, trong mắt y bắt đầu khởi động vắng vẻ cùng bi thương ngàn năm qua.

Đúng lúc đó, một giọng nói thản nhiên mang theo sầu bi đột ngột vang lên bên tai ba người: “Cơ Chiêu, đệ thật sự vẫn đến đây.”