Cô Luật Sư Xinh Đẹp Và Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 47

*1 tháng sau*

Ở Trương gia hôm nay vô cùng đông đúc, vui vẻ, khắp nơi đều là hoa và bong bóng-vì hôm nay chính là lễ cưới của Trương Chấn và Triệu Yến. Lễ cưới của hai người họ được gọi là biểu tượng của sự sang trọng và trang nhã, với khung cảnh có màu chủ đạo là đen và trắng; màu đen thể hiện sự quyền lực của Trương Chấn, còn màu trắng thể hiện khí chất thanh lịch của Triệu Yến, dàn khách mời đều là những người có tiếng tăm ở toàn thành phố, họ đều phải chọn đồ là gam màu trắng và đen theo cô dâu chú rể. Phù dâu là Lục Kiều, Lạc Dĩnh và Ngọc Trân, ba người họ lần lượt sánh đôi với Hữu Nam, Chí Tiền và Cao Lãng. Ngọc Trân quay qua nói nhỏ với Cao Lãng

"Tới đám cưới của chúng ta cũng phải thật lộng lẫy như vậy"

"Em yên tâm, anh sẽ không làm em thất vọng"

Vừa lúc đó, Trương Chấn từ trong nhà bước ra, anh hôm nay vô cùng bảnh bao với bộ vest cao cấp của Armani, gương mặt đẹp trai lạnh lùng thường ngày cũng thay đổi, gương mặt ấy hôm nay luôn luôn thể hiện sự vui vẻ. Anh nhanh chóng bước ra tiếp khách.

Còn ở trong phòng trang điểm, Triệu Yến đã trang điểm và thay trang phục xong, ngay bây giờ không có từ ngữ nào có thể diễn tả được vẻ đẹp của cô ngoài hai từ: xinh đẹp, lộng lẫy. Những người thợ trang điểm nhìn cô đến lóa cả mắt, liên tục cảm thán

"Triệu tiểu thư, cô đẹp thật đó!"

"Tôi chắc chắn Trương tổng nhìn thấy cô thì sẽ không thể rời mắt được"

"Cảm ơn". Triệu Yến nở nụ cười dịu dàng, vui vẻ nói

Lát sau, hôn lễ chính thức bắt đầu, toàn bộ khách khứa đều chọn chỗ cho mình. Ba Triệu từ ngoài nắm tay Triệu Yến bước vào lễ đường, thật như mọi người nói, Trương Chấn nhìn thấy cô liền nhìn đến si mê, anh thấy mình thật may mắn khi được yêu cô, đời này có cô là vợ thì anh không còn gì hối tiếc. Ba Triệu đưa đôi tay trắng nõn của cô ra trước mặt anh, anh ngay lập tức nắm thật chặt đôi tay đó, ba Triệu dõng dạc nói

"Đây là bảo bối của ta, ngày hôm nay ta sẽ giao con bé lại cho con, mong con suốt đời này luôn luôn trân trọng, yêu thương con bé"

"Cảm ơn ba. Con chắc chắn sẽ làm cho cô ấy suốt đời này sống trong hạnh phúc"

Ba Triệu nở nụ cười hài lòng rồi bước xuống hàng ghế đầu, cả hai người nhìn nhau trìu mến rồi bước vào sân khấu chính, cha xứ đứng trên bục nhìn hai người rồi dõng dạc đặt lời ước

"Cô dâu Triệu Yến và chú rể Trương Chấn, hai con có đồng ý ở bên nhau, suốt đời luôn chung thủy, yêu thương nhau, dù có nghèo khổ hay bệnh tật cũng không xa rời nhau, hai con có đồng ý không?"

"Chúng con đồng ý". Hai người nhìn nhau đồng thanh lên tiếng, nụ cười luôn thường trực trên môi

"Hai con hãy trao nhẫn cưới cho nhau"

Vừa dứt lời, William từ ngoài bước vào, trên tay cầm khay đặt nhẫn cưới, anh bước đến chỗ hai người, nhìn Triệu Yến nở nụ cười nhẹ nhàng. Triệu Yến nhìn thấy anh thì có hơi ngạc nhiên

"William, không phải anh nói hôm nay anh có việc không đến được sao?"

"Đám cưới của cô, dù có bận cũng phải chuyển lịch chứ"

Dù nói như thế nhưng thực ra anh không có bận chuyện gì hết, khi cô gọi đến thông báo cho  anh việc này thì bao nhiêu nỗi thất vọng, hụt hẫng đều nổi lên, anh thật sự thích cô, nhưng dường như khoảng cách và rào cản tâm lí đã ngăn cản anh thổ lộ. Tối hôm qua anh đã thức suốt đêm để suy nghĩ về viêc này, sau khi đấu tranh tâm lí, cuối cùng anh cũng đành buông tay, sẽ luôn theo dõi, chúc phúc cho cô từ phía sau.

Sau khi trao nhẫn xong, cuối cùng cũng tới màn mà mọi người mong đợi, ai ở dưới cùng đều hô to khẩu hiệu

"Hôn đi, hôn đi!"

Triệu Yến và Trương Chấn nghe vậy thì nở nụ cười hạnh phúc, rồi anh chủ động đặt một nụ hôn thắm thiết lên môi cô, nụ hôn đó mang tất cả tình yêu, sự chung thủy, trân trọng, niềm tin tưởng mà anh dành cho cô. Anh ôn nhu cất lời

"BẢO BỐI, ANH YÊU EM, SUỐT ĐỜI NÀY CHỈ YÊU MÌNH EM"

(THE END)