Có Lẽ Em Nên Từ Bỏ... Tất Cả Mọi Thứ Thuộc Về Anh

Chương 10: Màn trả thù đầy ấn tượng của những con người "máu lạnh"

- Anh Phong, từ từ, đừng có đẩy em...

Trong bụi cây, thấp thoáng ba chiến sĩ, đầu đội vỏ dừa, toàn thân diện bộ rằn ri, chân đi đôi giày xanh xanh của quân đội, trên mặt là những vết than được tô vẽ tỉ mỉ, đang làm anh hùng Núp. Cả ba đều hướng về một ngôi biệt thự to lớn không rời mắt, như cố tìm kiếm một bóng hình nào đó... Chiến sĩ ngồi xổm khẽ quát chiến sĩ quỳ, chiến sĩ quỳ lại nhẹ giọng gắt chiến sĩ đang đứng...

- Ai đẩy mày, thằng An, đừng có đẩy tao...

- Hai người trật tự chút đi, đối tượng sắp xuất hiện rồi. Đấy, kia kìa, chuẩn bị sẵn sàng chưa? Nhớ là không được để lộ thân phận đâu đấy...

- Mày đừng có dạy đĩ vén váy...

Chiến sĩ đứng: “...”

Chiến sĩ ngồi xổm đưa khẩu súng ra khỏi bụi cây, bắn...

- AAAAAAAAA,nước cống ở đâu thế này, huhuhu, mùi...thật ghê tởm. Tổ sư, con đ* nào phun nước cống vào người bà thế này, may mà bà quay người lại, không thì mày đã phun vào mặt bà rồi...

Ba chiến sĩ: “...”

Cô gái vừa dứt lời, liền có một vật thể lạ bay vào mặt... vật đó vỡ tan, bắn tung tóe lên mặt, tóc và người cô gái.Một tiếng hét nữa lại vang lên đến long trời, lở đất:

- AAAAAAAAA, con đ* kia, mày có giỏi thì lôi cái mặt chó của mày ra đây... Dám ném nước mắm vào người bà à? Bà sẽ đấu với mày đến cùng.Hôm nay bà mà không bắt được mày, bà không phải là Phương Ái Như...

Cô gái này hét xong thì cũng bắt đầu nhìn ngó xung quanh...

Chiến sĩ ngồi xổm thì thầm:

- Không biết cô ta có đúng là tiểu thư nhà họ Phương không nữa, chửi bậy như gì...

Rồi lại cười cười nhìn chiến sĩ đang đứng:

- Của anh cả đấy!!!

Chiến sĩ ngồi xổm vừa dứt lời, chiến sĩ đang đứng liền xuất chiêu... thả con chó đang ôm trong tay ra.Chú chó theo lời dạy của chủ nhân, ưỡn ngực, cong mông,với tư thế vô cùng hiên ngang tiến đến gần con mồi. Đến đúng chân cô gái thì quay mông lại...

- Chú chó này thật xinh nha, coi như đền bù cho cái ngày xui xẻo này đi...

Cô gái còn định nói tiếp thì lại ngẩn người ra, nhìn chằm chằm chú cho trước mặt đang... đang... rặn. Dùng chân hất vội chú chó ra, nhưng mà... không kịp nữa rồi... Đôi giày mấy chục củ của cô...tổ sư con CHÓ này nữa...

Chó con: “tôi đúng là chó”...giữ vũng tư thế ban đầu... hùng dũng quay đi...

Cô gái ngậm ngùi bước vào biệt thự... bộ dáng như thế này... cũng không thể đi đâu được nữa... mình sẽ mách mẹẹẹẹẹ

--------------------------------------------------

Trong một ngôi biệt thự khác lớn gấp đôi ngôi biệt thự vừa nãy...

Vú nuôi mắt tròn mắt dẹt nhìn ba công tử, tiểu thư - những đứa trẻ bà sớm đã coi như con ruột, hết lòng yêu thương, chăm sóc. Tính tình của chúng bà còn rõ hơn ai hết... vậy mà hôm nay... làm sao thế này:

- Hahahhahaha _ vừa bước chân vào phòng khách, ba người đã cười rộ lên. Một lúc sau, hai chàng trai đã dừng lại,liếc nhau rồi cùng bắn cái nhìn đầy quỷ dị vào cô gái trước mặt vẫn đang cười sặc sụa

An *liếc*:“Mày có thể im được rồi đấy”

Phong *liếc*:“ Xem con gái kìa. Chậc chậc. Duyên của mày vứt xó nào rồi? “

Lam *cố nín cười*:“ Con... haha...con Nhi... hahaha....nó còn vô duyên... hahaha... hơn cả em “

Đồng thanh: “ Cẩn thận không rơi răng đấy “

Lam bĩu môi:

- Kinh chưa kìa. Còn chưa có rước được người ta về đâu đó...

- Cuối cùng thì chúng ta cũng trả được mối thù truyền kiếp này rồi. Hahha... nhìn cô ta thật thảm hại. Xem nào... _Phong trực tiếp bỏ qua lời nói của cô em gái giơ ngón tay ra đếm đếm

- Đầu tiên là nước cống nàyy, xong đến nước mắm nàyyy, xong đến phân của Lin (tên con chó) nữa này... _rồi vỗ đùi cái đét _ quả này á, tao thách cô ta dùng 10 lọ dầu gội đầu rồi sữa tắm mà hết được mùi đấy.

- Tất nhiên, chúng ta đã vất vả lắm mới chế tạo được thứ vũ khí tối tân này cơ mà: này nhé, súng phun nước cống, bóng nước mắm, rồi còn huấn luyện cho nhóc Lin nữa. Nói chung là rất vất vả... _ Lam tiếp lời

- Còn hôn thê của anh thì tính sau đi... bản tính của cô ta vốn cũng không ác độc như con chị... để một thời gian xem thế nào đã _An lên tiếng

- Cũng được, chứ bây giờ mà đi sản xuất vũ khí thì cực lắm...

-----------------------------------------

Trong bữa cơm tối của nhà họ Trần...

- Con bé Như hôm nay nó làm sao ý ông ạ. Tôi tới mà cứ ở lì trong phòng nói là có bệnh, muốn vào thăm thì nó lại nói muốn ở một mình... _mẹ Trần lo lắng

Có ba người chột dạ liếc nhau rồi lại cặm cụi ăn cơm...

- Kệ nó đi, nó nói muốn một mình mà... _ ba trần lơ đãng trả lời, vẫn tiếp tục ăn cơm... có vẻ như không quan tâm đến việc này lắm

- Kệ là kệ thế nào, nó sắp trở thành con dâu nhà này đó.

- Mẹ, cô ta mới có 15 tuổi mà đú đú đởn đởn,tóc thì nhuộm hết màu này tới màu khác, đi học thì nước hoa nước hoét, lại còn đi giày cao gót... xem Lam nhà mình này... có phải xinh không? Chưa kể lòng dạ cô ta còn kinh khủng nữa_ có người bất mãn lên tiếng,vuốt vuốt mái tóc mềm mại, đen óng của em gái.

Lam quay qua nhìn An, gật gật, cười cười, rồi tiếp tục vùi đầu vào bát cơm.

Mẹ trần gật gù:

- Cũng đúng, con đó láo lắm, gặp vú nuôi nhà mình chẳng bao giờ chào hỏi, chỉ cố lấy lòng bố mẹ thôi.. mẹ là mẹ biết thừa. Rồi mẹ sẽ nghĩ cách hủy hôn cho chúng mày.

Cậu thứ “Đúng là trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi mà”

Cậu cả đắc ý “Haha, chưa bôi vôi mà cũng có người dứt đỉa ra cho”

- U, u cứ kệ cho hai anh ý tự giải quyết lớn rồi chứ có phải bé bỏng gì đâu _ một giọng nữ trong trẻo cất lên

- Lam nói đúng đó,em cứ kệ chúng nó đi thì hơn...

Cậu cả và cậu thứ cùng bắn cái nhìn đầy cảnh cáo về cô gái xinh xắn vừa mở mồm. Cô gái rùng mình:

- Ý con không phải thế,ý con là... bây giờ các anh ý rất bận học, không có thời gian dứt hai con điả đói đó ra đâu.

- Cũng đúng. Thôi cứ để mẹ lo cho...

Có thế chứ. Hai chàng trai thỏa mãn cong cong khóe môi, nở một nụ cười tuyệt đẹp...