Có Lẽ Đội Trưởng Kiều Đang Yêu

Chương 6: Chương 6

Loại thủ pháp này đối với người không có đủ lực và lợi thế chiều cao như cô nếu áp dụng để tấn công anh, căn bản không thể nào chiếm được ưu thế.
 
Anh duỗi tay bắt lấy cánh tay của cô, cong gối ngồi sụp xuống, cúi đầu hướng người về phía trước, túm lấy cánh tay cô rồi nên chỉ cần đề thêm một chút lực là có thể thực hiện được một cú vật người ngã qua vai kinh điển của môn Judo, còn cô thì sẽ ngay lập tức rơi vào thế bị động tuyệt đối. 
 
Kết quả ------
 
Lúc anh vừa chụp lấy cánh tay mình, cô đột nhiên vòng cả hai cánh tay lên.
 
Thậm chí, anh cảm thấy rõ ràng người phía sau dùng lực phóng lên cao, sau đó dùng hai chân cố gắng bò lên, có lẽ là sợ bị anh ném ra ngoài, cô còn cố ý tăng thêm sức mạnh, ôm chặt lấy cổ anh không buông, cả người treo lơ lửng sau lưng anh như một con gấu Koala đang bám lên cây.
 
Hơi thở ấm áp có chút gấp gáp của cô quanh quẩn bên tai anh.
 
Hành động của hai người bỗng trở nên ái muội.
 
Trong thâm tâm Kiều Bá rơi vào bế tắc, từ má trải dài đến vành tai bắt đầu nóng ran.
 
Lợi dụng lúc anh ta mất tập trung, Lâm Thanh đột nhiên buông tay nhảy xuống, lộ ra nụ cười gian xảo: "Hehehe!"
 
Sức nặng giảm đi quá đột ngột, Kiều Bá vô thức vươn tay bắt lấy, nhưng cô lại hiểu nhầm đó là động tác đè cổ nên liều mạng cúi người né tránh, đồng thời phản công đồn sức vung tay đấm vào bụng anh. Trong phút chốc thoáng nhìn thấy vành tai phớt đỏ của anh, bỗng nhiên nổi lên một ý tưởng rất lưu manh, dùng tay ma sát vào cơ bụng 6 múi chắc chắn trước bụng của ai kia. 
 
Kiều Bá bị đột kích bất ngờ nên không kịp phòng bị lắc lư một hồi, bị cô lật kèo giữ lấy cánh tay.
 
“Nhượng bộ đi.” Lâm Thanh buông lỏng tay ra, từ khóe mắt đến chân mày đều mang theo ý cười tự mãn.
 
Mọi người gần đó không biết từ lúc nào đã tụ tập lại tạo thành một vòng tròn quanh họ, bắt đầu vỗ tay “Bụp, Bụp, Bụp” tán thưởng. 
 
Bỉ ổi!
 

Kiều Bá từ từ đứng dậy, sắc mặt tối sầm, vuốt thẳng lại chiếc áo phông bị cô vò cho nhăn nhúm, siết chặt lòng bàn tay, bởi vì dùng lực siết tay nên trên cánh tay ẩn hiện chi chít những đường gân xanh, nghiến răng nghiến lợi một hồi: “Lên đường chạy, 5km!”
 
“Okela”
 
Lâm Thanh biết rằng chiến thắng của mình chả có gì đáng tự hào, nhưng tốt xấu gì cũng là thắng được một bàn cam go từ trên người của anh, tâm tình cực kì vui vẻ quay mặt về phía anh làm mặt quỷ, nhảy chân sáo đến đường chạy.
 
Kiều Bá vỗ vỗ phủi đi đống bụi bặm bám trên người, ngẩng đầu nhìn bóng lưng hạnh phúc đang tung tăng trên đường chạy, tâm tình một mảng phiền chán, giơ chân đạp một cước trút giận lên thùng rác bên cạnh, nhặt áo khoác trên đất, rời đi.
 
3.
 
Trình Lạc đến giao báo cáo vừa hay đụng phải Kiều Bá, vừa định đưa luôn cho Kiều Bá rồi rời đi. Kết quả anh làm ra vẻ như không nhìn thấy cô, gương mặt đầy u ám, dùng lực đẩy cửa, cũng bởi vì dùng lực quá lớn mà cánh cửa tội nghiệp bị va vào tường một cái rầm rồi lại bị dội trở lại rầm thêm một cái nữa, tạo ra tiếng ồn thực sự không nhỏ.
 
Trình Lạc không nhịn được liếc nhìn anh nhiều hơn vài ba cái.
 
"Kết quả kiểm tra tinh thần của phạm nhân đã có." Cô đặt văn bản trên tay lên bàn "Không có vấn đề gì về tâm thần. Có thể xác định rồi, những hành động bộc lộ cảm xúc điên loạn và hành hạ bản thân trước đó đều là giả bộ cho chúng ta thấy, đều là để tránh bị trừng phạt."
 
Kiều Bá định thần lại, sắc mặt mất tự nhiên trong chốc lát, nhưng khôi phục lại rất nhanh.
 
“Vụ án này có thể đóng lại rồi.”
 
Anh ngồi trên ghế lật giở hai trang, không biết đang nói về kẻ sát nhân hay ai khác, tự lẩm bẩm một mình: "Đúng là một tên điên!”
 
"Bởi vậy mới nói, người sống phức tạp hơn người chết nhiều lắm."
 
Trình Lạc cười như không tiếp lời, duỗi tay khép lại áo blouse trắng mặc trên người, vận động xương cốt một chút, ngồi xuống ở vị trí đối diện với anh.
 
Kiều Bá cảm thấy vừa rồi bản thân có chút mất thất lễ, anh hít một hơi để kiềm chế cơn giận, cầm ly nước bên cạnh đẩy qua, lúc cúi người xuống thì nhìn thấy một vết đỏ hằn phía sau gáy cô.
 
“Tối hôm qua em lại ngủ ở bên đó à?”

 
Trình Lạc là nữ bác sĩ pháp y duy nhất trong đội, có kỹ năng chuyên môn siêu việt, tính khí à ... cao ngạo trầm tĩnh, để tránh bị mẹ thúc giục kết hôn, việc thỉnh thoảng ngủ lại vài đêm trong nhà xác là một bí mật mà mọi người xung quanh đều biết.
 
Nhưng mà đáng tiếc nhất là, nữ thần đẳng cấp Trình Lạc của chúng ta ở mặt tình cảm hoàn toàn là một trang giấy trắng.
 
Cô hiếm khi nói chuyện với ai khác ngoài Kiều Đội. Cô thà là ở trong nhà xác nói chuyện với xác chết còn hơn kết bạn hay nói chuyện yêu đương. Theo lời của cô, "Người chết là người lương thiện, họ không có quá nhiều lươn lươn lẹo lẹo, so với người sống còn tốt hơn."
 
Dần dà, cô đã trở thành một "nữ thần" thực thụ mà chỉ cần nhìn từ xa đã có thể phát hiện.
 
“Em thực sự định dành phần đời còn lại của mình để sống với mấy cái xác đó à?” Kiều Bá hỏi cô.
 
“Có gì không tốt?” Trình Lạc uống một ngụm nước, hỏi ngược lại anh.
 
Ngữ khí kiên định đến không ổn.
 
Kiều Bá có lúc thực sự không biết là cô đến cuối cùng lại cố chấp vì cái gì.
 
Anh đột nhiên lại vô thanh vô thức nghĩ tới kẻ điên khùng kia rồi.
 
Hay là nói, phụ nữ đều cứng đầu như vậy?
 
Anh thu tay lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Buổi trưa nắng chói chang, tia nắng tầng tầng lớp lớp, đâm vào mắt người sinh ra đau nhức, lá cây bên ngoài giống như bị sấy đến khô khốc… 5 cây số, không biết cô nàng kia có bị hấp chết trên sân chạy hay không ta.
 
Sự khô khan trong lòng lại cựa quậy muốn trỗi dậy.
 

“Em ở lại chỗ này của anh ngủ một chút đi!” Kiều Bá kéo hộc tủ lấy chìa khoá phòng ném qua chỗ cô, sau đó sải bước đi ra ngoài, “Anh đến sân tập xem một chút!”
 
Đi được nửa đường, anh đột nhiên lại cảm thấy có chút khó xử. Nhìn thấy Lão Đường đang dẫn một chú cảnh khuyển đi dạo cách đó không xa.
 
“Đại Hắc,” Kiều Bá thu lại cước bộ, quỳ một chân xuống, “Qua đây!”
 
Lão Đường cười cười, hai người vẫy tay chào nhau từ xa, sau đó ông cúi người cởi dây xích, chú cảnh khuyển màu đen có cơ thể cao nửa người lập tức chạy về phía anh, sau đó ông đến gần đem dây xích trong tay giao cho Kiều Bá.
 
Kiều Bá sờ đầu Đại Hắc, đứng dậy đi về phía trước.
 
Trên sân huấn luyện.
 
Lâm Thanh chạy cũng khá high, cô mới đến đây không bao lâu, nhưng vì tính cách hoạt bát, hướng ngoại, nên quan hệ với mọi người cũng khá tôt, nhưng hôm nay bật lại Kiều Bá một trận kia làm mọi người ai cũng há hốc kinh ngạc.
 
Lúc này bị phạt chạy bộ, trước trước sau sau vậy mà lại có thêm vài fanboy đến chạy chung. Lý Tử vốn dĩ cảm thấy tự mình thể hiện tâm tư làm hại Lâm Thanh dính đạn, trong thâm tâm cảm thấy rất có lỗi, thậm chí còn yên trước ngựa sau, vừa đưa khăn lông vừa đưa nước sang bù đắp.
 
Trên sân tập, một đám người vây xung quanh cô.
 
Trong trận đấu này, ai biết thì nói cô bị phạt chạy, kẻ không biết thì còn cho rằng cô là hoàng thượng đang chọn người thị tẩm thì đúng hơn!
 
Lẽ ra từ lâu anh đã phải lường trước được, tiểu gia hỏa này có nhiều chiêu thu phục lòng người như vậy, trẻ trung phơi phới mà trông giống y hệt mấy tên giáo đầu tà giáo vậy.
 
Lâm Thanh không để ý đến cảnh tượng phía sau, tiếp tục chạy dọc theo đường chạy, thỉnh thoảng lại giơ tay lên lau mồ hôi trên trán. Một số người không thể chịu đựng được, cố gắng thuyết phục cô đi nghỉ ngơi, nhưng cô dù thở hổn hển vẫn trực tiếp từ chối.
 
Cô bình thường là một người thông minh giỏi sử dụng mấy trò thông minh vặt , nhưng cô thừa nhận trong cuộc chiến với Kiều Bá ngày hôm nay, cô đã sử dụng những thủ pháp đáng hổ thẹn, nên hình phạt này cô cam tâm tình nguyện nhận.
 
Ánh nắng chói chang.
 
Kiều Bá nhìn những bóng đen chạy băng băng trên đường chạy, anh thu hồi lại ánh mắt, khóe miệng khẽ cong lên.
 
Đại Hắc trong tay bỗng dưng kích động sủa một tiếng, sau đó hướng về phía Lâm Thanh xông đến.
 
“Đại Hắc!” Kiều Bá lạnh lùng quát một tiếng, phản xạ có điều kiện đuổi theo bắt lấy dây xích.
 

Lâm Thanh chỉ kịp nghe thấy tiếng chó sủa, khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, chỉ nhìn thấy một bóng đen đang lao về phía cô với tốc độ cực nhanh.
 
Bởi vì Đại Hắc xuất hiện quá đột ngột, mọi người nhất thời không phản ứng kịp.
 
Lâm Thanh chỉ kịp nghe theo bản năng “Á” lên một tiếng thì đã bị vồ ngà xuống đất.
 
Kiều Bá nghĩ đến dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày của cô, lại nhìn cô của lúc này hoảng sợ tột độ, cũng biết Đại Hắc sẽ không thực sự tấn công cô, đang nghĩ xem có nên nhân cơ hội hù dọa cô một chút thuận tiện dạy cho cô một bài học nhớ đời hay không, trong lòng bỗng dưng có chút hả hê.
 
Anh cố tình thu lại cước bộ, chắp tay sau lưng không gấp không loạn mà bước đến gần.
 
Lâm Thanh nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất, bị sự nhiệt tình của Đại Hắc hành cho trở tay không kịp, vừa dùng chân vỗ vỗ ‘đánh yêu’ vừa dùng lưỡi li3m khắp người cô. Lúc nãy cô đã mệt đến mức sắp không chịu nổi rồi, dứt khoát nằm lăn ra đất chịu trận.
 
Một lúc sau, lúc mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy Kiều Bá đang đứng bên cạnh cười nửa miệng. Cô nhất thời hiểu ra, lật người đứng dậy thoát khỏi móng chó, một cái lại một cái xoa xoa đầu Đại Hắc, cậu chàng cũng vì vậy mà thu liễm lại một chút nhiệt tình, đến cọ cọ đầu vào đầu gối của cô, để thuận thế cho cô vuốt lông mình.
 
“Làm sao vậy Kiều Đội?” Cô còn không thèm nhìn anh một cái, “Nhìn thấy tôi bị hù doạ liền cảm thấy rất sướng hỉ? Dùng chó lớn bắt nạt một cô gái nhỏ có phải là rất có cảm giác thành tựu đúng không?”
 
Kiều Bá: “……”
 
“Thật ngoan.” Cô đứng dậy xoa đầu Đại Hắc, sau đó cầm chai nước bên cạnh uống hai ngụm, “Nghe nói chó vẫn luôn là chó, nhưng người thì còn chưa chắc. Hôm nay xem như tôi thật sự học được rồi. Có một chữ gọi là cái gì người cái gì thú nè?”
 
“Mặt người dạ thú!” Lý Tự buộc miệng giành trả lời.
 
Kiều Bá quay đầu nhìn Lý Tử, quăng cho cậu một cái nhìn lạnh lùng, cậu ta lại lập tức ngậm miệng lại.
 
“Lý Tử thiệt là lợi hại đó nha!” Lâm Thanh cười với cậu, sau đó quay đầu bước thẳng đến lối ra sân huấn luyện, xoay lưng vẫy tay về phía họ, “Đội Trưởng Kiều lợi dụng cảnh khuyển dọa nạt đội viên, còn thiếu hai vòng chạy coi như hoà nhau đi, bái bai!”
 
Đám người Lý Tử lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau nhưng không ai dám nhìn thẳng mặt sếp, xô xô đẩy đẩy nhau nhanh chóng di tản khỏi hiện trường.
 
Kiều Bá liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó liền nhìn về thân ảnh đang tung tăng nhảy nhót phía xa, sắc mặt rất ư là ảm đạm.
 
Được! Có thể nhịn!