Cố Hữu

Chương 17: Ảo giác

Thời điểm Thẩm Thăng đang ngủ có chút mông lung thì nghe thấy có tiếng gõ cửa, vội vã đứng dậy mở cửa, đúng như dự đoán là Tiết Hành: “ Làm sao vậy?” Thẩm Thăng nhỏ giọng hỏi, giọng nói đầy vẻ buồn ngủ.

“Viễn Xuân có chút việc gấp, ta phải về giải quyết nên tới thăm ngươi.” Tiết Hành nhìn qua có chút uể oải, dáng vẻ luôn luôn sạch sẽ thư thái giờ cũng có chút lộn xộn.

“Ừ.” Thẩm Thăng ngơ nhác đáp một tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: “Vậy Triệu Đình?”

“Yên tâm, ngươi trở về liền có thể gặp hắn.” Tiết Hành trở tay khép cửa lại: “Chuyện bên này đều xử lý tương đối, đại khái qua mấy ngày nữa là ngươi có thể đi rồi.”

“Ừ.” Từ ánh đèn yếu ớt, Thẩm Thăng chú ý thấy quầng thâm đen nhạt trên mắt Tiết Hành: “Gần đây không chú ý nghỉ ngơi phải không.”

“Không phải, chỉ là có chút việc.” Tiết Hành bỗng nhiên ôm chặt lấy Thẩm Thăng: “Nghĩ đến lại thấy phiền.”

Thẩm Thăng suýt không thở nổi, điều chỉnh cơ thể mới mở miệng hỏi: “Đến cùng là có chuyện gì?” Tiết Hành vẫn không nói gì, nhẹ nhàng vuốt mặt Thẩm Thăng, Thẩm Thăng chỉ cảm thấy ngón tay y thật lạnh lẽo, như một con rắn nhỏ bò qua, tâm trạng có chút lo lắng, nhưng Tiết Hành chỉ đứng nhìn hắn, ánh mắt ôn nhu, tựa như dải ngân hà trong đêm khuya.

“Thẩm Thăng, ngươi sẽ mãi thích ta phải không?” Tiết Hành không dám nói từ yêu, chỉ cẩn thận mà dùng chữ thích.

“Ừ.” Thẩn Thăng sửng sốt một hồi mới ôm Tiết Hành nói: “Sẽ mãi thích ngươi.”

“Chăm sóc tốt thân thể của chính mình.”

Lời nói đột ngột, Thẩm Thăng nhất thời chưa kịp phản ứng

“Nếu như ta không ở bên cạnh ngươi...”

“Đến cùng là làm sao?!!” Thẩm Thăng hơi mất khống chế, Hiết Hành bỗng nhiên từ từ biến mất: “Làm sao, làm sao?!!”

Khi Thẩm Thăng tỉnh lại mới phát hiện đó chỉ là giấc mơ, trong phòng tối đen như mực, yên tĩnh đến mức Thẩm Thăng có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.

“Hóa ra là ảo giác.” Thẩm Thăng cũng không ngủ tiếp được nữa, vén chăn lên xuống giường. Sàn nhà bóng loáng, Thẩm Thăng cũng không đi dép, chỉ để trần chân đi tới phía trước cửa sổ, nhìnlà bầu trời lấp lóe ánh sao.

Cũng không biết đã đứng đó bao lâu, thời điểm Thẩm Thăng lấy lại tinh thần thì bắp chân đã cứng ngắc tê rần, cúi người bóp nhẹ chân, hắn khẽ thở một hơi, tự đổi một bộ thường phục, rửa mặt rồi sau đó ra ngoài đi dạo.

Hắn chân trước vừa ra cửa, thì chân sau đã có người đi vào...

Tiết Hành thu thập vài phần văn kiện, nhíu nhíu mày, lại nghĩ đến một chuyện: “Tư An không có động tĩnh gì sao.”

“Tạm thời vẫn không có phát hiện.”

“Hừm, ngươi chọn thời gian đem vài phần văn kiện này giao cho Mục Thiên.”

“Được.”

“Chuyện lần trước Cố Tích nói thế nào?” Tiết Hành nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

“Nàng nói là sơ sót, không biết tại sao lại bị phóng viên ngăn chặn, phỏng chừng là Tư An đã hạ thủ.”

“Tư An cũng chỉ có chút bản lãnh này, tìm đầu thừa đuôi thẹo, Cố Tích ngươi chú ý một chút, lúc cần thiết ngươi sẽ biết.”

“Tại sao hiện tại không...”

Thấy ánh mắt lạnh lùng mà Tiết Hành quăng tới, hắn vội ngậm miệng: “Thuộc hạ đáng chết.”

“Ta tự nhiên biết chỗ hữu dụng, Tư An tất nhiên có thể có chiêu tiếp theo, để lại nói không chừng còn có thể có tác dụng.”

“Thẩm tiên sinh?”

“Nói sau đi.”

Đợi người đi rồi, y mới thả chén trà xuống, ngũ quan tuấn dật hơi thất thần, nếu như Tư An thật sự dùng Thẩm Thăng để uy hiếp mình, đến cùng… đến cùng mình có thể hay không sẽ bỏ rơi Thẩm Thăng?

Tiết Hành cầm lên chén trà, trực tiếp ném lên trên tường, nước trà chảy dọc xuống bức tường đẹp đẽ.

Bỗng dưng y ngơ ngác cười, y thật nhanh quên, chính y làm như thế đều là vì Thẩm Thăng, lẽ nào bây giờ lại từ bỏ Thẩm Thăng? Thế không phải rất buồn cười sao!

Nhược thủy tam thiên, hắn Tiết Hành nếu lựa chọn Thẩm Thăng, cần gì phải tính toán những tục vụ này, trong hồng trần khổ nhất tương tư.

Thẩm Thăng, không có ngươi, ai cùng ta nâng cốc đón gió? Ai lại cùng ta cùng nhau thưởng thức ánh trăng? Chỗ cao thì lạnh lẽo, đáng thương ta đến nay mới ý thức bản ý của mình. Còn nhớ mưa bên ao nhỏ, thanh hà mộc trong mưa, còn có cái kia nguyệt dưới hoa, chúng ta cười nhìn trong ao quang liễm diễm.

Thẩm Thăng, xin lỗi, là ta sai rồi.

Những tháng ngày đã qua như nước chảy chậm rãi chảy qua nội tâm. Còn nhớ cái năm lạnh nhất ấy, cùng Tiết Hành dắt tay đi leo núi, trên đỉnh núi có chín tầng bảo tháp. Lúc đó hồng vân đầy trời, không giống hoàng hôn của ngày đông một chút nào cả. Đón gió lạnh ào ào, xem ánh nắng chiều mĩ lệ đến mức tận cùng, cảnh vật mị lực vô cùng để lại cho Thẩm Thăng một hồi ức khó có thể quên.

Kỳ thực theo sự thay đổi của năm tháng, rất nhiều đồ cổ kỳ diệu cũng đã biến mất không thấy tăm hơi, thât giống như những thứ kia chỉ có thể thuộc về tầm nhìn của Thượng Đế, phàm nhân chung quy không thể nhìn thấy vết tích vòng tuổi lướt qua. Trên đồ đồng thau được khai quật bao trùm tầng tầng rỉ đồng màu xanh, mới vừa thấy trân châu mỹ lệ khổng lồ trong nháy mắt hóa thành đất, ngay cả những mỹ nữ cổ đại kia cho dù có cố gắng giữ gìn nhan sắc cũng bởi vì ánh mặt trời mà cấp tốc biến mất dung nhan mỹ lệ.

Thế nhưng hồi ức trong phút chốc thường thường có thể trở thành vĩnh hằng.

Mọi người sẽ theo bản năng mà hy vọng dùng sức lực cả đời đi thấy tận mắt mỹ lệ trong phút chốc của tự nhiên, có thể biến mất, có thể chưa từng gặp mặt đã bị tổn hại. Không nói tới bảo tàng mà tự nhiên đã ban ân, nhân loại thu được chúng nó khi đang giao lưu cùng tự nhiên, cải tạo dưới sự dẫn dắt, chỉ dẫn. Những kiến trúc giàu có mĩ lệ thần kỳ kia, trạm khắc hoa văn, những cột trụ xà nhà trạm hình chim,… Lóng lánh như ánh sáng tự nhiên…Nhân loại đang cùng tự nhiên chống lại đi theo hướng văn minh huy hoàng, mà tự nhiên lại tạo ra dây leo uốn lượn bên trong thời gian, bao trùm văn minh mà nhân loại sáng tạo. Biến mất ở sâu trong rừng mưa văn minh, rễ cây quấn quanh tổn hại chùa miếu…. Những di tích chỉ có đẩy ra bao la phiến lá mới có thể nhìn thấy kia tuy rằng ngàn năm qua có chút cô quạnh, nhưng càng nhiều chính là đang giao lưu cùng với tự nhiên đang bao trùm chúng nó. Cứ việc cô quạnh, nhưng có hoa lệ mà tông giáo được tắm rửa ở bên trong hương hỏa sùng bái không có được, loại sâu sắc tận trong sương tủy kia, lạnh lẽo mỹ lệ, lại như thiên nga đang múa đơn, một người tự mình thưởng thức.

Một người cô độc cất bước là sâu trong nội tâm yêu hận đan dệt, ta nỗ lực tránh thoát dây thừng nhưng không nghĩ bị bụi gai cắt vào gót chân. Da dày thịt béo, bị thương cũng không có ai biết được. Thường thường nội tâm nhẵn nhụi được che giấu bởi bề ngoài thô ráp, muốn để cho người khác hiểu được, nguyên lai lại khó như vậy. Cô độc, để những tâm tư phiền nhiễu này theo gió bay đi, hoặc là tiều tụy không thể tả, thế nhưng bất kể như thế nào, nếu như có thể không nói tạm biệt vậy thì tiếp tục đi.

Như Thẩm Thăng sa vào trong hồi ức, sau khi Tiết Hành trở lại Viễn Xuân cũng bị sầu tư quấn quanh. Thiên địa hùng vĩ, chỉ có bên người có Thẩm Thăng mới thú vị, chuyện cũ thấy hoa trong gương, phù du đã qua hơn nửa. Cẩn thận ngẫm lại kỳ thực chinh chiến mấy năm qua còn không sảng khoái bằng việc ở trong sân trường cùng Thẩm Thăng tâm sự chuyện phiếm thiếu niên. Dù cho hiện tại xác thực xem như là quát tháo phong vân, thế nhưng cũng không đắc ý bằng nhàn nhã gõ quân cờ dưới cây ngô đồng, xem đèn hoa lấp lóe.

Nhân sinh có rất nhiều chuyện là uổng công vô ích, thế nhưng chúng nó lít nha lít nhít tạo thành hồi ức quan trọng nhất ở sâu trong lòng người. Đánh cược viết chữ tiêu khiển xong thì ngửi hương trà, lúc đó chỉ nói là tầm thường. Bản thân tả chính là tình thâm lưu luyến không rời giữa phu thê, kỳ thực thích hợp với tất cả. Là tầm thường a, chẳng lẽ không nên cố gắng quý trọng sao? Nếu như được đảo ngược thời gian, vẫn là muốn trở lại thời thơ ấu nhất, bởi vì khi đó trời xanh nhất, khi đó mây mềm mại nhất.Trưởng thành nương theo thống khổ không thể tả, chỉ có người từng đi qua mới biết. Đó là một đoạn quá trình chầm chậm mà lại gian khổ, xanh mướt no đủ từ trong xương chậm rãi lắng đọng bởi vì kiên cường, tràn ngập tính dai, sau đó dần dần tự thân trở thành một sự tồn tại cứng cỏi.

Thời khắc này Tiết Hành mới hiểu được cô đơn là chuyện của chính mình, không thể cùng bất luận người nào nói hết, y ở trong lòng mình nhìn thấy cái bóng cô đơn.

Ký ức khó quên như là kinh ngạc vì chim nhạn bay qua trong phút chốc, chưa từng thu được cũng chưa từng giữ lại, khói lửa cũng là ngoạn ý cực nhanh, thế nhưng lại mỹ lệ dị thường.

Đã hạ quyết tâm thì phải làm được. Tiết Hành quyết định chủ ý, trận chiến này kéo dài hồi lâu, đã đến lúc kết thúc. Đồng thành bên kia từ lâu đã chuẩn bị thỏa đáng, xem ra vẫn phải phái một người đáng tin tới đó.

Thẩm Thăng đã từng hỏi nguồn gốc tên của Đồng thành, Tiết Hành lúc ấy có chút đau đầu, nghĩ hồi lâu mới viết trên giấy: Mỗi khi gặp mưa bụi mông lung, hoa đồng nở rộ, cả không gian bao trùm bởi một màu tím dày đặc, đặc biệt mỹ lệ. Gió thổi qua, chỉ nghe âm thanh ‘lạch cạch’, trên đất là đóa hoa đồng thật lớn. Hoa đồng sẽ không ôm cành cây đã chết, cũng sẽ không bay theo gió rồi biến mất, chỉ có thể rơi xuống từng đóa từng đóa to, vô cùng thê mỹ tráng lệ. Khắp thành đều là hoa đồng, người xưa liền gọi là Đồng thành.

Hồi âm của Thẩm Thăng rất đơn giản: Rất tốt.

Sắp tới nửa đêm, Thẩm Thăng không nhịn được đi gõ cửa phòng Tiết Hành, hắn trấn định nói: “Muốn mời ngươi cùng ra ngoài đi dạo một chút.”

“Ồ.” Tiết Hành khẽ cười một tiếng, tiện tay cầm một cái áo khoác, buổi tối trời giá rét.

Ở bên trong đình viện, hai người không nói gì, hồi lâu sau Thẩm Thăng mới mở miệng: “Cảm ơn ngươi đã giúp ta chăm sóc Triệu Đình.”

“Đây là chuyện đương nhiên.”

Thẩm Thăng vẫn cứ cố chấp nói: “Dù như thế nào vẫn cảm ơn ngươi. Kỳ thực ngươi có thể không cần làm nhiều như vậy, thế nhưng... Ngươi làm, vì lẽ đó bất luận giữa chúng ta thế nào, ta đều muốn cảm tạ ngươi... Tiết Hành, cảm tạ.”

“Được rồi.” Tiết Hành khẽ thở một hơi, đột nhiên ôm lấy Thẩm Thăng.

Khi nụ hôn ấm áp hạ xuống, Thẩm Thăng còn chưa kịp phản ứng, đầu óc trống rỗng, khô khốc nghênh hợp. Tiết Hành chậm rãi hôn, trằn trọc trở mình, trong lúc đó tiếng hít thở của hai người dần dần dồn dập. Dù cho Tiết Hành tự kiềm chế năng lực rất tốt, giờ khắc này cũng chỉ có thể ám ách cổ họng nói: “Trở về phòng sao?”

Thần quỷ sai khiến thế nào mà Thẩm Thăng lắc đầu một cái, chờ nghe được rõ ràng ý vị Tiết Hành trêu đùa cười khẽ, từ cổ đến đỉnh đầu đều triệt để đỏ: “Sao có thể?”

“Không có chuyện gì.” Tiết Hành chậm rãi vuốt nhẹ cổ Thẩm Thăng: “Ta thật cao hứng.”

“Không muốn.” Chân Thẩm Thăng như nhũn ra, làm sao có thể ở chỗ này đây, lời nói mới rồi nhất định không phải hắn nói.

“Ha ha!” Tiết Hành nhấn trụ hai tay của Thẩm Thăng, đầu lưỡi xẹt qua  chóp mũi, gió đêm thổi tới, mang có từng tia từng tia cảm giác mát mẻ: “Đã muộn.”

Theo đường nét trên mặt Thẩm Thăng chậm rãi đi xuống, Tiết Hành có chút trừng phạt ở trên vành tai cắn một cái, rõ ràng cảm thấy  thân thể Thẩm Thăng khẽ run rẩy. Một tay ôn nhu từ áo khoác theo eo tuyến xoa xoa, đến cùng đều xuất thân quân nhân, muốn đường nét bên hông vừa gầy gò lại có lực. “Không có chuyện gì.” Tiết Hành thấp giọng an ủi Thẩm Thăng, tay không chút hoang mang rút đi áo khoác của Thẩm Thăng, mặc dù là đêm hè nhưng vẫn còn có chút lương hàn. Sau khi cởi bỏ áo khoác, Thẩm Thăng cảm giác chính mình nổi da gà, thân thể lạnh lẽo đối với nguồn nhiệt khí càng ngày càng mẫn cảm.

“Ngoan.” Tiết Hành dùng hàm răng tinh tế cắn vào cần cổ bóng loáng của hắn, tay ở bên hông dừng lại một thoáng không chút do dự mà nhấc lên áo sơ mi của hắn....

Nguyệt Nha Nhi vẫn sáng óng ánh như thế, làm tôn lên màu xanh đậm của bầu trời, mấy vì sao chấm lên như bảo thạch tô điểm bên trên vải nhung. Ánh trăng ngàn dặm làm sao so được với một đêm thân mật không kẽ hở này đây…

Tiết Hành không nhớ rõ đã từng ở trên quyển sách nào nhìn thấy một người thi nhân Tây Dương đã viết một bài thơ đơn giản, phiên dịch lại càng đơn giản hơn:

Ái tình còn sâu đậm hơn lãng quên

Bạc bẽo hơn so với hồi ức

Ít sóng gió hơn thủy triều

Nhiều hơn cả thất bại

Nó si điên, điên cuồng nhất

Nhưng so với hết thảy

Nó còn sâu hơn cả đại dương

Nó còn dài hơn vĩnh cửu

Ái tình dù sao cũng nhiều hơn thành công

Nhiều hơn rất nhiều so với sống sót

Không lớn hơn không cách nào bắt đầu

Không nhỏ hơn bao dung

Nó trong sáng rõ ràng nhất

Mà so với hết thảy

So với bầu trời còn cao

Nó càng bất hủ

Đúng, thời khắc này nên quên mọi thứ, cố gắng hưởng thụ ngọt ngào điên cuồng của ái tình. Nguyện có được người đồng lòng, bạc đầu không cách xa. Cùng quân cùng xem cảnh, cúi đầu pha trò cười. Có được chân thành của quân, nghĩ đời này đã đủ.

Tác giả có lời muốn nói: cho ta click cho ta click,,,,