Cô Hầu Gái Của Tôi

Chương 1

Vào một ngày mùa đông giá rét, trong một căn biệt thự nọ.

- Người đâu mau đem nước và khăn vào đây.

Tất cả mọi người dều đang tấp nập chạy ra chạy vào vì hôm nay là ngày sinh của phu nhân Phương. cùng lúc đó phía dãy nhà ở của người hầu cũng đang có một ca sinh....Và cuối cùng sau 1h đồng hồ thì...

- Oa...oa...oa...oa...

Trong căn phòng của bà Phương đã hạ sinh được 1 thiếu gia khôi ngô, tuấn tú. Bà Phương cùng chồng là ông Hoàng đặt tên cho đứa bé là Đại Phong. Sau khi cậu đc hạ sinh thì cũng là lúc đứa bé của cô hầu gái kia cũng ra đời, nhưng khi vừa sinh đứa bé này xong thì cô hầu gái đó cũng qua đời. Những người hầu trong nhà đặt tên cho đứa bé gái đó là Như Nguyệt.

( t/g: Đại Phong sẽ gọi là cậu, còn Như Nguyệt sẽ gọi là nhỏ nha m.n.)

--------- Thời gian đưa ta đến 6 năm sau-------

- Như Nguyệt đứng lại cho dì mau!!!

- K đâu cháu mún ăn nó cơ.

Nhỏ năm nay cũng đã tròn 6 tuổi. Đó là một cô bé hồn nhiên, vô tư nhưng cũng rất nghịch ngượm và cứng đầu. Hôm nay nhỏ lại vô bếp lấy trộm bánh để ăn. Nhỏ chạy đến một khu vườn thì thấy một cậu bé đang ngồi ở đó, không còn thời gian nữa nhỏ liền chui xuống chiếc bàn chỗ cậu bé kia đang ngồi. Cậu bé thấy vậy khó hiểu, cau mày nhăn nhó. Cậu ghé xuống bàn thì thấy cậu đang ngồi đó.

- Này cậu...

- Suỵt

Nhỏ giơ tay ra hiệu với cậu là nên giữ im lặng. Cô người hầu chạy tới thấy cậu đang ngồi đó cô vội vàng cúi người chào.

- Chào cậu chủ. Cậu chủ vừa nãy có thấy cô bé nào chạy qua đây k?

Cậu lắc đầu tỏ vẻ k biết. Cô người hầu biết ý liền chạy ik.



Sau khi thấy cô người hầu đi rồi thì nhỏ ms chui ra từ chiếc bàn lên, vẻ mặt hớn hở.

- Cậu là ai vậy?

Lúc này cậu lên tiếng hỏi nhỏ.

- Tôi tên là Như Nguyệt. Vậy còn cậu?

- Tôi là Đại Phong.

-Nè cho cậu 1 cái.

Nhỏ giơ chiếc bánh vừa lấy ra cho cậu. Lúc đó thì cậu k muốn lấy nhưng khi nhìn nhỏ ăn ngon như vậy thì cậu liền cầm chiếc bánh lên rồi ăn.

- Vậy cậu làm gì ở đây?

Cậu vừa ăn vừa hỏi nhỏ.

- Nghe các dì nói tôi là người hầu trong nhà này.

- Vậy tôi là chủ nhân của cậu.

- K thể nào.

- Sao không thể cơ chứ. tôi là cậu chủ của căn biệt thự này mà.

- thật sao?

- um.

Nhỏ quay sang nhìn cậu vs đôi mắt sáng choi.

- Cậu sướng ghê đc sống trong 1 tào lâu đài to như vậy.

- tất nhiên rồi.

- Vậy ...chúng ta làm bạn được k?

Nhỏ giơ tay ra trước mặt cậu tỏ ý muốn kết bạn. Ban đầu cậu còn cau mày nhăn nhó đến khó hiểu nhưng rồi cũng bắt tay với nhỏ.Từ đó nhỏ và cậu trở thành 1 đôi bạn thân, có thể nói rằng đó là một đôi bạn thanh mai trúc mã. Tuy 2 đứa học ở hai ngôi trường khác nhau nhưng mỗi khi đi học về thì nhỏ và cậu lại rủ nhau đi chơi. Những lúc cậu ốm thì nhỏ thường chăm sóc cho cậu. Nhưng khi nhỏ bị ốm cậu rất muốn đến thăm nhưng không được vì những người hầu khác sợ nhỏ sẽ lây bệnh cho cậu.

--------Trôi ik xa mãi-------------------------------

Giờ nhỏ và cậu đề đã học lớp 5. Nhỏ cũng đã lớn rồi, cũng ra dáng con gái rồi nhưng tính cách của nhỏ vẫn như vậy không hề thay đổi chút nào. Cậu thì giờ cao hơn nhỏ, nhìn trông rất tuấn tú.

Vào một hôm trong khi cậu và nhỏ đang chơi đùa thì có một chiếc xe ô tô đi vào trong nhà. Từ trên xe bước xuống là một bé gái có mái tóc dài óng ả, kèm theo một chiếc kẹp tóc nơ màu hồng, mặc một chiếc váy cũng có màu hồng trông thật giống một con búp bê vậy. Rồi tiếp theo sau đó là 1 người đàn ông và 1 người phụ nữ bước xuống. Ông Hoàng và bà Phương từ trong nhà đi ra.

- Chào anh chị. Hôm nay quý hóa quá được anh chị đến chơi.

Bà Phương lên tiếng chào hỏi.

- Chào anh chị, chúng tôi hôm nay đến chơi nhân tiện có chút quà mọn mong anh chị nhận cho.

Ông Trương cầm hộp quà rồi đưa cho bà Phương.

- Vậy đây là con gái nhà anh?

Ông hoàng nhìn thấy cô bé thì liền hỏi.

- Đúng vậy, nó là con gái tôi tên là Mỹ Lệ. con gái mau đến chào hai bác đi.

Cô từ tốn đi đến cúi chào bà Phương và ông Hoàng.

- vậy con trai của anh chị đâu?

Bà Hà lên tiếng.

- à Đại Phong nó đang chơi ở đằng kia để tôi gọi nó đến chào hỏi anh chị.

- Không sao đâu, tụi trẻ còn nhỏ cứ cho chúng nó vui chơi. Mỹ Lệ hay là con ra đằng kia chơi cùng anh Phong nha.

Bà Hà ân cần bảo Mỹ Lệ, rồi cả hai gia đình cùng vào trong nhà. Cô thì đi theo con đường đã được chỉ để đến chỗ cậu.

( t/g: Mỹ Lệ sẽ gọi là cô nha m.n)

Nhỏ và cậu đang chơi thì thấy cô đi đến. Gia đình cậu và gia đình cô cũng đã quen biết nhau từ lâu rồi vì vậy là cậu và cô cũng quen biết nhau. Cô đi đến thấy cậu liền ôm lấy cậu.

- Đại Phong em nhớ anh lắm đấy.

- Con nhỏ này cô là ai vậy?

- Em là Mỹ Lệ này anh Phong.

Cậu đẩy cô ra.

- Thì ra là cô.

- Đúng vậy là em đây.

Cô lại chạy tới ôm cậu, lần này theo phản xạ cậu lại đẩy cô ra. Lúc này cô mới chú ý đến là nhỏ đang đứng ở đây. Cô cau mày nhìn kĩ nhỏ từ trên xuống dưới.

- Cô gái này là ai vậy?

Cô quay sang hỏi cậu.

- Đó là Như Nguyệt bạn tôi.

- Chào tiểu thư tôi tên là Như Nguyệt.

Nhỏ đi đến tươi cười chào cô nhưng đổi lại nhỏ cũng chỉ nhận được ánh mắt khinh bỉ của cô dành cho nhỏ. cậu không muốn đứng lâu nữa liền đi đến kéo tay nhỏ.

- Nguyệt chúng ta đi chơi chỗ khác.

- Anh Phong cho em đi với.

Cô thấy vậy liền chạy theo. cả bà người họ đi đến 1 bãi cỏ gần đó. Cứ khi nào cậu và nhỏ ở cạnh nhau là cô lại chạy tới sen vào giữa họ.