Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp

Chương 43: 43 Ngủ Không Công

Hứa Tuấn Lân đang bận làm việc trong văn phòng, y cảm thấy hơi tội lỗi sau khi xem tin nhắn hàng loạt như nã pháo của con trai mình. Nghĩ đến vẻ mặt của Vệ Trạch An khi quay về, hắn liên tục nhấn mạnh rằng y nợ hắn một đêm động phòng tân hôn và phải ở lại với hắn cả đêm. Mãi cho đến khi Hứa Tuấn Lân đồng ý y mới được thả trở lại văn phòng. Hai tai lại đỏ bừng.

Tuy nhiên, tin nhắn của Hứa Tiểu Bạch vẫn cứ hiện ra từng cái từng cái một.

Con trai bảo bối: Ah ah ah Đồng chí hứa!!! Động tác của ba sao nhanh quá vậy? Thế mà đã bắt được người rồi?

Con trai bảo bối: Thế là con có cha kế à? Trời ơi lần đầu tiên con cảm nhận được hương vị nhà có cả cha lẫn mẹ đó!"

Con trai bảo bối: Nhân tiện thì con hỏi luôn, khi nào ba tổ chức đám cưới vậy? Đây sẽ là tin tức lớn đi?"

Con trai bảo bối: Không phải thúc ấy cầu hôn ba chứ? Sao ba lại đồng ý dễ dàng như vậy được? Đáng ra ba phải làm giá cự tuyệt sau mới đồng ý mới đúng!"

Con trai bảo bối: Đồng chí Hứa, ba không nhắn tin trả lời lại con sao? Nếu ba không cầu hôn thì không thể đồng ý nhanh như vậy được!

Con trai bảo bối: Làm sao đây con muốn khóc rồi? Đồng chí Hứa cuối cùng cũng có chó bên người rồi.

____

Hứa Tuấn Lân:...Có chó bên người là ý gì? Giới trẻ ngày nay suốt ngày dùng ngôn ngữ mới.

Nhưng những lời nói của Hứa Kiêu Bạch ngay sau đó đã khiến Hứa Tuấn Lân hiểu đại khái ý nghĩa của việc có chó bên người là ý gì.

Con trai bảo bối: Con mong thúc ấy là một trung khuyển (chó trung thành. HKB nói như này là đùa trêu thôi nhé)

Đầu Hứa Tuấn Lân đầy hắc tuyến, y chỉ có thể trả lời từng câu hỏi một của con trai mình.

"Có cầu hôn, cầu hôn trước cục dân chính, đã chuẩn bị sẵn nhẫn, nếu con tạm thời không thể tiếp nhận, có thể gọi hắn là Vệ thúc như trước. Đừng lo lắng, cho dù là cha kế, ba kết hôn rồi nhưng cuộc sống của chúng ta sẽ không có gì thay đổi cả, vẫn sẽ như trước, chỉ là... Thỉnh thoảng trong nhà có thể có thêm một người, hắn sẽ tận lực không quấy rầy cuộc sống của con."


Hứa Tiểu Bạch gửi tin nhắn thoại: "Ba đang nói gì vậy? Sao con có thể bị thúc ấy quấy rầy được? Chỉ cần ba đừng ghét cái bóng đèn lớn là con là được! Vệ thúc rất dễ gần, con không nghĩ có gì thay đổi đâu, đồng chí lão Hứa à, ba nhất định phải vui vẻ đấy."

Trong lòng Hứa Tuấn Lân ấm áp, y thật sự không ngờ rằng Tiểu Bạch sẽ ủng hộ mình tái hôn 100%.

Trên thực tế, Hứa Tuấn Lân không biết rằng Tiểu Bạch không chỉ thấy vui thay cho y vào lúc này, mà thậm chí còn có một chút may mắn. Trong những năm qua, cậu nhìn ​​​​đồng chí Hứa một thân một mình chăm sóc cho cậu từ khi còn nhỏ, song vẫn phải học và thi các chứng chỉ khác nhau. Vì không thích nghi được với môi trường nước ngoài nên ba đã từ bỏ cơ hội nghiên cứu chuyên sâu. Vì cậu sinh bênh, ba đã bỏ lỡ một cơ hội để tham gia kỳ thi. Sau này ba lại thi tiếp và đỗ chứng chỉ, ba thực không dễ dàng mà.

Bây giờ cậu nhất định sẽ không để đồng chí Hứa mãi cô đơn vì mình được.

Vì tính chất nghề nghiệp của cậu, trong tương lai Tiểu Bạch chắc chắn sẽ đi khắp đất nước. Dù sao không phải tất cả các tổ chương trình đều ở thành phố H, đến lúc đó cậu cũng sẽ không ở bên cạnh ba nữa, hoặc... cậu mà kết hôn sinh con, vì nhiều lý do mà không thể ở bên cạnh ba, vậy thì ba ở một mình cô đơn biết bao.

Bây giờ cậu chắc chắn sẽ không để vì bản thân mà để đồng chí Lão Hứa cô đơn suốt cả đời cho đến già được.

Nếu họ có thể ở bên nhau lâu dài, như vậy đúng là hạnh phúc.

Vừa ăn sủi cảo mini, Tiểu Bạch vừa vui vẻ gửi tin nhắn cho Hứa Tuấn Lân, đồng thời cũng gửi tin nhắn cho Vệ Trạch An: "Chào cha dượng~"

Trì Dương ở bên cạnh cũng đang ăn sủi cảo mini ngon lành, nhìn thấy Hứa Kiêu Bạch tươi cười gửi tin nhắn, hắn kỳ quái hỏi: "Tiểu Bạch, cậu yêu đương đấy à? Tại sao lại vui vẻ như vậy?"

Hứa Kiêu Bạchcười thần bí nói: "Chuyện này còn vui hơn chuyện tôi yêu đương nhiều, mấy ngày nữa cậu sẽ biết!" Khi đồng chí Lão Hứa kết hôn, cậu nhất định sẽ gửi thiệp cưới cho Trì Dương và Sở Vi.

Nhìn thấy vẻ mặt thần bí của cậu, Trì Dương không hỏi thêm câu nào nữa, hắn biết sau hai ngày sau, Tiểu Bạch chắc chắn sẽ không thể nhịn được mà tự khai ra.

Sau khi ăn cơm xong Vệ Trạch An liền gửi tin nhắn lại cho Hứa Kiêu Bạch: "Con trai bảo bối~"

Hứa Kiêu Bạch đầu đầy hắc tuyến, hai người bọn họ chắc chắn có ăn ý ngầm, phải biết rằng mấy năm qua lão Hứa để ghi chú tên của cậu là "Con trai bảo bối" đó.

Trước khi ghi hình bắt đầu, Vệ Trạch An đã gửi cho cậu một bức ảnh và hỏi: "Cháu nghĩ sao khi tổ chức đám cưới ở đây?"

Hứa Tiểu Bạch xem một chút nói: "Thúc hỏi đồng chí Lão Hứa đi, ba cháu thích là được."

Bây giờ Hứa Kiêu Bạch nói chuyện với Vệ Trạch An vẫn rất khách khí, dù sao hắn cũng là trưởng bối, cho nên lễ nghi cơ bản nhất vẫn phải có. Nhưng dù sao cũng không phải cha rột mình, cho dù hắn đối với cậu tốt như thế nào thì vẫn có một khoảng cách nhất định, cậu chỉ cần làm chuyện nên làm là được, nhưng quan hệ của cậu và hắn chắc chắn sẽ không thân cận như cậu cùng lão Hứa.

Vệ Trạch An rất cảm động, đứa con trai ngoan mà Hứa Tuấn Lân nuôi dạy thực sự quá hiểu chuyện.

Nghĩ đến đứa cháu trai lêu lổng của mình, nếu nó có lý trí bằng một nửa của Tiểu Bạch, hắn sẽ không cố ý bày mưu tính kế những chuyện này. Hơn nữa, dù sao hắn cũng không phải thánh nhân, có một số việc cần phải giải quyết ổn thỏa. Để cho hắn là nô lệ cho Vệ gia cả đời, Vệ Trạch An hắn không làm được.

Đương nhiên, ơn dưỡng dục là chuyện khác, hắn sẽ phân biệt rõ ràng.

Bên phía vợ chồng An Lân ngọt ngào như nào thì phía bên Vệ Hồng kia lại loạn như cào cào như thế.

Sau kỳ nghỉ hè hắn sẽ là sinh viên cuối khóa và có thể bắt đầu thực tập. Vì vậy, theo thỏa thuận Vệ Trạch An đã sắp xếp hắn vào Ban Tuyên truyền của Tập đoàn Trạch An với tư cách là một giám sát viên nhỏ.

Vừa nhậm chức đã lãnh đạo đội ngũ, đối với người bình thường mà nói đó là cơ hội có một không hai. Dù sao Vệ Hồng cũng không có chút kinh nghiệm nào mà chỉ là một sinh viên đại học. Tâm trí đầy những suy nghĩ ngu ngốc vớ vẩn, miệng đầy những điều vô nghĩa khiến trưởng phòng rất đau đầu.


Hơn nữa khi nhàn rỗi hắn còn luôn muốn lấy tài nguyên cho Trần Trình, trong hàng đợi đã có hơn chục tài nguyên của Trần Trình, nếu hắn cứ tiếp tục cho không như vậy sẽ không được. Khi đó người chưa kịp hot đã bị bôi đen đầy mình, muốn tẩy trắng không biết sẽ phải lãng phí bao nhiêu nhân lực vật lực.

Tuy nhiên, Vệ Hồng hoàn toàn không nghe lời thuyết phục mà ép Vệ Hồng Cường cho Trần Trình làm đại diện hình ảnh toàn cầu của Tinh Mang Toàn Cầu. Đại diện thương hiệu này ban đầu thuộc về nhất ca Hồ Nhất Kỳ của Tập đoàn, cả về phân lượng và tư cách đều hơn. Việc để một gương mặt hoàn toàn mới làm đại diện không chỉ gây áp lực lớn cho công ty mà còn hủy hoại những người mới. Phải biết rằng việc giữa cao và thấp vốn không tương xứng là rất nghiêm trọng.

Không còn cách nào khác, người quản lý của trụ sở Tập đoàn Kỳ Lân cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa mà tìm đến Vệ Trạch An để nói về chuyện này.

Khi đó Vệ Trạch An đang ở trong văn phòng xem bản báo cáo do Hứa Tuấn Lân gửi đến, hắn không hề né tránh Hứa Tuấn Lân nên đã trực tiếp yêu cầu người quản lý vào gặp nói chuyện.

Người quản lý nói với vẻ ngượng ngùng: "Vệ tổng, Vệ thiếu gia... ý tưởng mặc dù có rất nhiều, nhưng... thực để mà hiện cũng không thích hợp lắm. Hơn nữa, Trần Trình còn là người mới, cho dù nâng đỡ người mới cũng đúng nhưng để cậu kia làm đại sứ hình ảnh toàn cầu của Tinh Mang Toàn Cầu tôi thực sự không nghĩ được. Ngài biết đấy, đại sứ hình ảnh này là quốc tế, chúng ta phải tìm một người có năng lực xứng tầm để làm việc đó. Trần Trình hiện tại chỉ là một tiểu thịt tươi nổi tiếng, rất nhiều người hâm mộ. Nhưng xét về thâm niên, cậu ta thậm chí còn không được xếp hạng chứ đừng nói đến cậu ta có giành được giải thưởng gì về thế giới hay không. Hay là... ngài nói với Vệ thiếu một chút xem?"

Người quản lý nói quá ẩn ý, ​​thực ra nói một cách đơn giản thì hành vi ngu xuẩn của Vệ Hồng đã ảnh hưởng rất xấu đến công ty.

Vệ Trạch An không nói nên lời, nhưng đột nhiên nhận ra một vấn đề liền hỏi: "Vệ Hồng... tại sao nó lại quan tâm đ ến Trần Trình này đến vậy? Trước đây nó là bạn tốt của hắn sao, trước đây tôi cũng không chú ý chuyện này. Nếu chỉ là một người bạn bình thường thì cũng không cần tốn nhiều công sức như vậy để hỗ trợ đi?"

Đây là việc của gia đình Vệ Trạch An, quản lý không muốn nói gì nên chỉ đứng đó, không nói chuyện.

Vệ Trạch An cho người quản lý đi về, hắn ngồi trên ghế tức giận đến mức đánh rơi bút.

Hứa Tuấn Lân nhìn hắn nói: "Có một chuyện... Tôi phải nói với anh, trong mối quan hệ của chúng ta mà có bí mật là không tốt."

Nghe đến đây, Vệ Trạch An lại cầm bút lên cười nói: "Yo? Em còn có chuyện giấu tôi sao? Em nói xem là chuyện gì? Tôi sẽ xem xét nên phạt nặng hay nhẹ."

Hứa Tuấn Lân nói: "Anh còn nhớ tôi đã nói với anh chuyện Tiểu Bạch bị lừa tình không?"

"Ừm." Vệ Trạch An nói: "Có chuyện như vậy. Haiz, chỉ là trẻ con sang chơi nhà nhau mà thôi, đừng quá coi trọng. Chia tay rồi thì thôi, thằng bé tuổi này nên học thật tốt, trong tương lai sẽ có người tốt hơn chờ đợi thằng bé."

Nghe thấy lời nói của Vệ Trạch An, y cười chế diễu nhìn hắn.

Là ai đã vội vàng dụ y đi làm những điều không thể diễn tả sau khi sinh nhật đủ tuổi của y đấy?

Xét cho cùng, các luật và quy định liên quan chỉ rõ rằng một số hành vi nhất định chỉ có thể được thực hiện hợp pháp khi bạn đã trưởng thành.

Sau khi nhìn thấy phản ứng của Hứa Tuấn Lân, Vệ Trạch An không khỏi hắng giọng, biết mình có quá khứ đen tối, hắn không dám nói thêm gì nữa, chỉ chờ Hứa Tuấn Lân nói tiếp.

Hứa Tuấn Lân tiếp tục: "Vào thời điểm đó, người thứ ba mà Trần Trình có quan hệ... là Vệ Hồng."

Vệ Trạch An:???

Hắn đột nhiên đứng lên lớn tiếng nói: "Cái gì?"

Hứa Tuấn Lân sợ hắn sẽ làm gì đó hấp tấp, vì vậy y bước tới nói: "Tôi nghĩ anh nên bình tĩnh lại, dù sao thì tình yêu nam hoan... nam ái* cũng là bản chất của con người."


Câu gốc: Nam hoan nữ ái (nam thì về tình d*c, nữ thì về tình yêu)

Vệ Trạch An nói: "Nam hoan nam ái? Mẹ kiếp! Ha, tôi sẽ đánh gãy chân nó!"

Vừa nói Vệ Trạch An vừa đứng dậy, định đi đánh Vệ Hồng lại bị Hứa Tuấn Lân kéo lại nói: "Anh còn tự mình làm, cần gì phải bận tâm người khác?"

Vệ Trạch An tức giận dậm chân nói: "Tôi có thể giống nhau sao? Nó và tôi..." Nói chưa hết, hắn nhìn Hứa Tuấn Lâm nói: "Tiểu Lâm Tử, phản ứng của em không đúng? Nó cướp bạn trai của Tiểu Bạch, sao em lại làm như không có chuyện gì vậy?"

Dù sao thì chuyện này cũng đã trôi qua được gần ba tháng, cảm xúc của Hứa Tuấn Lân cũng đã bình tĩnh lại từ lâu nên y thản nhiên nói: "Nếu Tiểu Bạch có thể nhìn rõ bản chất một người thì không sao."

Vệ Trạch An vẫn còn tức giận nói: "Không, tôi phải giải quyết vấn đề này mới được!"


Hứa Tuấn Lân nói: "Anh muốn giải quyết như thế nào? Chấm dứt hợp đồng với Trần Trình? Bây giờ họ đang yêu nhau, anh cũng nhìn thấy thái độ của Vệ Hồng rồi đấy. Nếu anh tách họ ra vào lúc này sẽ khiến họ càng khít nhau hơn."


Vệ Trạch An quay sang nhìn Hứa Tuấn Lân hỏi: "Em sẽ không nghĩ rằng tôi sẽ đối phó với Trần Trình vì tôi lo lắng cho Vệ Hồng đấy chứ?"


Hứa Tuấn Lân cau mày nhìn hỏi: "Nếu không thì sao?"


Vệ Trạch An hừ lạnh một tiếng nói: "Trần Trình hắn làm gì có đức tính gì mà ở bên con trai của Hứa Tuấn Lân em chứ, giờ còn muốn đạt được lợi ích từ tôi? Hắn đem Vệ Trạch An tôi xem thành loại người gì?"


"Về phần Vệ Hồng..." Hắn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, mày mắt lộ vẻ mệt mỏi băng giá: "Tôi hết lòng vì nhà họ Vệ, nhưng nhà họ Vệ lại chỉ coi tôi như một công cụ. Nếu không phải tôi tự mình thành lập Tập đoàn Trạch An, tôi sợ rằng..." Sợ rằng hắn đã bị nhà họ Vệ đuổi ra khỏi cửa từ sớm rồi đi?


Hắn nói xong liền cười cay đắng, hết lần này đến lần khác, con người luôn có điểm mấu chốt, cho dù là ân dưỡng dục cũng phải có kết thúc đúng không?


Hắn lại nhìn Hứa Tuấn Lân nói: "Nếu tôi ngay cả em và Tiểu Bạch mà cũng không bảo vệ được thì những nỗ lực trong năm qua tôi làm chỉ để trưng bày ra xem sao?"


Hứa Tuấn Lân vô thức siết chặt chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, trong lòng khẽ động, nhưng lại nghe thấy Vệ Trạch An nói tiếp: "Tôi cũng không thể ngủ không công em mãi mà không làm được gì cho em được."