Đàm Mặc Thiên cùng Tôn Duyệt quay trở lại con đường kia một lần nữa. Ngày ấy, hắn mới chỉ là một thiếu niên, cả một thế giới lớn đầy hỗn tạp mở rộng trước mặt, duy chỉ có Tôn Duyệt là vững vàng cao cao không gió nào lay nổi…
Vật đổi sao dời, tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Hắn giờ đã thành thần trong mắt thế nhân, đáng tiếc qua bao năm tháng, mĩ nam ngọc diện ngày ấy đã lặng lẽ tan thành cát bụi…
Đàm Mặc Thiên lặng ngắm hành lang điêu lan ngọc thế, nơi này vẫn y như một trăm năm trước, giống như không hề bị thời gian bào mòn. Chỉ có điều người hắn cần lại không còn nữa.
“Phụ thân!” Đằng sau có tiếng người gọi hắn, Đàm mặc Thiên quay đầu, nở một nụ cười hiếm có.
Đó là con của hắn, cùng với Tôn Duyệt….
Sinh mệnh, lại kéo dài một lần nữa.
….
Chu Nam Kinh nhịn không nổi nữa, vung mạnh bàn phím, xoay người vặn hông, “Không được, tôi không viết nổi nữa!”
Giọng hắn vỡ vụn, như thể đang đối diện với khổ hình, lời nói mang vẻ cầu xin, ngầm ý: Không viết, không viết nữa đâu!
Ôn Hướng Hoa đi từ phía sau ra, ôm lấy lưng Chu Nam Kinh, “Anh sao có thể nói thế chứ!! Anh đã hứa rồi!! Hôm nay anh mà không viết xong, đừng hòng em làm với anh!!!”
…. MD! Đây là hắn đang bán mình đổi lấy đồng nhân đó!!! Nghĩ mà đau lắm chớ bộ!!!
Chu Nam Kinh mặt không đỏ, tâm không loạn nói, “Em không biết à, ép tác giả sáng tác là một việc rất vô đạo đức! Nếu có viết được thì cũng không đạt tiêu chuẩn…..” Huống chi…. Nam Kinh đại đại cao cao tại thượng như hắn sẽ không bao giờ viết loại văn như thế!!!
Mở ngoặc, là sinh tử văn, ngược tâm sinh tử văn!!! Đóng ngoặc.
Vốn theo tính tình “nữ chính làm nền được thì làm nền”, “không làm nền được nữa thì cho chết hết” của hắn…. Thiên đồng nhân tràn ngập “tình cảm” này đúng là một bi kịch.
…. À, còn vì sao Chu Nam Kinh lại đi đề bút viết đồng nhân, thực ra cũng là một cố sự vô nghĩa.
Cố sự bắt đầu như thế này…
Từ đầu tháng mười một, Ôn Hướng Hoa bắt đầu lên kế hoạch tập kích Chu Nam Kinh, tư tưởng quán triệt trên mọi hành động…
Ví dụ như, đột nhiên lao lên ôm chặt Chu Nam Kinh không hề báo trước…
Ví dụ như, Chu Nam Kinh đang chuyên tâm đọc tin tức, cậu ta nhào lên cắn cổ….
Lại ví như, chẳng có việc gì làm liền ra sờ sờ eo hắn…. Lại còn trưng ra vẻ mặt *** tà nói “Eo sờ mướt cả tay” hay “Eo như con gái mười lăm”…. Chu Nam Kinh nghe mà chỉ muốn vác dao chém người.
Cho nên, để trả thù Ôn Hướng Hoa, Chu Nam Kinh làm cho một nam phụ chết….
(Cái này lại dẫn đến một chuyện, về sau Ôn Hướng Hoa cứ không vừa mắt nhân vật phụ nào là lại lên weibo khen lấy khen để, song song với một loạt bình luận bên dưới, “Í da! Sở Các đại đại, nhân vật anh thích chết rồi nè!”….)
Cuối cùng không nhịn nổi nữa, vào một đêm nguyệt hắc phong cao (hử?), Chu Nam Kinh hỏi, “Nói đi, rốt cuộc là em muốn gì?”
Vị nhà giàu Ôn Hướng Hoa da mặt còn dày hơn thẻ ngân hàng nói, “Em muốn làm. Chuyện. Đó.”
Chu Nam Kinh, “…”
…
Chu Nam Kinh: Lý Qua Qua.
Lý Qua Qua: Thần thiếp đây!!! Tìm thiếp có việc gì thế ạ?!
Chu Nam Kinh: Giúp tôi một cái giấy nghỉ phép.
Lý Qua Qua: Đệt! Đến cả giấy xin nghỉ của cậu mà tôi cũng phải viết?!! Cái nồi gì vậy??!! Cậu nghĩ tôi sẽ đồng ý chắc!!
Chu Nam Kinh: Tôi không phải đến thương lượng với cậu, tôi chỉ thông báo thôi.
Lý Qua Qua: …………….. Nam Kinh, cậu như vậy mẹ cậu biết không?
Chu Nam Kinh: Biết.
Lý Qua Qua: Được rồi….. Vậy sao lại muốn xin phép? Nghỉ bao lâu?
Chu Nam Kinh: Vợ sắp sinh, tôi đi đỡ đẻ. Nghỉ một ngày.
Lý Qua Qua: Gì?!!! Cậu cưới vợ hồi nào?!!!!!!
Chu Nam Kinh: Ba tháng trước.
Lý Qua Qua: …. Đợi đã, sao cưới ba tháng trước mà giờ đã đẻ rồi…. Là con cậu không đấy? emo ngọn nến
Chu Nam Kinh: Nhớ treo giấy xin phép lên hộ tôi đấy, tôi lười đăng.
Lý Qua Qua: Tôi đếch!!!! Sao cậu không tự đăng đi!!!!
Chu Nam Kinh: Tôi quên mật khẩu rồi.
Lý Qua Qua: …………. emo ngọn nến
Chu Nam Kinh đóng khung cửa sổ trò chuyện lại, tận lực làm cho mình bình tĩnh…..
Không phải chỉ là làm chuyện-đó thôi sao? Tuy rằng trước đây hắn chưa từng làm, nhưng chưa ăn thịt heo cũng phải xem AV rồi chứ! Đầu tiên là tìm một cái lỗ nho nhỏ, cắm vào, sau đó tiến, ra, tiến, ra.. Cuối cùng bắn một cái là xong! (Không thể không nói, trong một phương diện nào đó thì Nam Kinh đại đại thật sự rất ngốc, rất ngây thơ!)
Thế nhưng thật đúng là không thể bình tĩnh nổi, tim đập thình thịch, cảm giác rất bồn chồn…..
Ôn Hướng Hoa đang ở trong nhà vệ sinh tắm…. Tiếng nước ào ào vọng qua, Chu Nam Kinh cảm giác như bản thân phải cần một khối đá thật lớn mới có thể hạ nhiệt độ bản thân xuống.
Vài phút sau, Ôn Hướng Hoa khoác áo choàng tắm đi ra. Áo tắm màu trắng thuần, bởi vì đang là mùa đông nên áo còn có thêm một lớp vải nhung.
Tóc của cậu ta còn đang nhỏ nước, nhưng đã đi ra ngoài. Dầu gội cậu ta dùng chắc là “Head & Shoulders” trong truyền thuyết…. Đừng hỏi tại sao Chu Nam Kinh lại biết, bởi hắn cũng dùng loại này.
“Nam Kinh.”
“Gì?”
“Chúng ta bắt đầu nhé?” Ôn Hướng Hoa nói xong liền tiến lại gần.
“Khoan đã….” Chờ tôi chuẩn bị tâm lý đã chứ!!! Chu Nam Kinh thốt lên “khoan đã” thì nín bặt, sau mới nói tiếp, “Cũng phải tắt… đèn đi đã chứ?”
Ôn Hướng Hoa không cần biết tay mình có ướt hay không, lập tức vươn tay tắt ngọn đèn duy nhất trong phòng lại…..
Xin chào mọi người, tui chính là cái đèn bàn nè emo ngọn nến!!!!
Tuy rằng chúng ta không thấy được hình ảnh, nhưng cũng có thể nghe thấy tiếng mà….
Như là “Hụy…” “Hụy…” “Hụy…” (Nhắc nhở của hệ thống: Phần âm thanh đã bị cắt đi do không phù hợp, xin hãy tự tưởng tượng!)
Sáng hôm sau, hai người vẫn chưa dậy. Một là hôm qua quá mệt mỏi, hai là rất đau… JJ cọ vào nhau mà đau.
Lúc Chu Nam Kinh ôm Ôn Hướng Hoa, hắn không nhịn được nghĩ: Mình quả nhiên tiên đoán như thần, xin nghỉ phép trước một ngày…
…. Chúng ta không cần nói cho Chu Nam Kinh biết là thực ra Lý Qua Qua đáng thương giúp hắn đâu nhỉ emo ngọn nến
Lý Qua Qua làm như vậy, dẫn đến một hậu quả….
Ôn: QAQ Đệt!!! Tại anh đấy!!! Hôm qua em không chiếm được sô pha!!!! Đệt!!! Đệt!!!!
Sô pha: Tương tự kiểu “tem” bên mình.
Bán nữ hài lão *** sài: ….
Ôn: QAQ Mợ nó!!! Giờ mông em còn đau đó!!!! Anh hồi báo em thế à!!!
Bán nữ hài lão *** sài: …..
Ôn: Viết đồng nhân đê!!! Không thương lượng gì hết!!!
Nếu đây chính là một bi kịch từ đầu đến cuối, chúng ta đã không đếm được có bao nhiêu ngọn nến được thắp lên rồi…. Cũng không rõ là cho Chu Nam Kinh, Ôn Hướng Hoa hay là Lý Qua Qua nữa.
Tháng một năm 2015, Bắc Kinh trời đổ tuyết lớn.
Sắp tới Tết âm lịch, Chu Nam Kinh bình sinh lần đầu tiên đi họp Thất điểm.
Vốn trốn quanh năm ngày tháng, tự dưng xuất hiện một gương mặt mới…. Chu Nam Kinh lập tức bị người vây kín.
Hóa ra cuộc họp hằng năm này vốn được tổ chức vào mùa hè, nhưng hai ba năm gần đây lại chuyển về cuối năm.
Chu Nam Kinh cũng thuộc diện được mời, vừa đi vừa về hết bốn ngày.
“Cậu… Cậu là Chu Nam Kinh?” Giọng nói ngạc nhiên của Lý Qua Qua truyền tới. Ngay sau đó, việc đầu tiên cậu ta làm là mỉm cười, thứ hai là che mặt đi, “Tôi không phải nhân viên chuyển phát nhanh kia!! Thực ra người đó là em trai tôi Lý Đản Đản!!!”
………….. Kết hợp với nhau sẽ ra Lý Qua Đản sao?
” Qua đản” là cái ấy ấy của con trai:v
Tuy nhiên Chu Nam Kinh cũng chẳng truy cứu mấy thứ đó, còn rất tốt bụng thăm hỏi mấy câu…
Lý Qua Qua giữa mùa đông mặc đồ tây đột nhiên hỏi, “Đúng rồi, Nam Kinh, không phải vợ cậu mới đẻ sao? Cậu không trông viện à?”
Chu Nam Kinh mặt không đổi nói, “Có phải tôi đẻ đâu, ở làm gì.”
Lý Qua Qua, “…”
Những việc xảy ra trong bốn ngày này, thật sự tôi không muốn nhiều lời dư thừa….. Nên thôi chúng ta lược qua đi! Có một điều đáng để nhắc tới là, Mộ Trường Kim có vẻ như cư xử khá kì quặc với một tác giả khác…. Người kia Chu Nam Kinh đã từng nghe qua, là Tam lượng hoàng kim. Đúng thế, Tam lượng hoàng kim, là người đã từng áp đảo Chu Nam Kinh hắn…. emo ngọn nến
Tối ngày thứ tư mới là buổi “họp hàng năm” chính thức. Tức là cái thể loại một đống người cùng vào một cái phòng họp, nghe lãnh đạo cấp trên bắn súng liên thanh….
Ban tổ chức sắp xếp khá ổn, hai bên trái phải đều là người Chu Nam Kinh quen biết, bên trái là Mộ Trường Kim, bên phải là Nhân gian vô. Hai cháu nhỏ trò chuyện râm ran náo nhiệt như thể hai học sinh tiểu học….. Chu Nam Kinh ngồi giữa nghịch di động.
Nếu không phải ngại chốn đông người, Chu Nam Kinh đã xin đổi chỗ rồi, cảm giác bị kẹp ở giữa thật sự rất khó chịu. Thế nên hắn yên lặng lấy điện thoại, tìm danh sách liên lạc, bắt đầu soạn tin nhắn.
Chu Nam Kinh: Em có thích tác giả nào không? Tôi xin chữ kí cho.
Ôn Hướng Hoa: ╰[°°]╯Em chỉ thích anh thì sao nào?!
Chu Nam Kinh: Vớ vẩn, em không thích tôi thì thích ai.
Ôn Hướng Hoa: ╰[°°]╯ Nhưng mờ…. Thực ra ngoài anh ra, em còn yêu một tác giả nữa, là “Tam lượng hoàng kim”! Ảnh là tân hoan của em! Em nghe ảnh cũng đi họp hằng năm của Thất điểm ó!
Chu Nam Kinh: ….. Đệt.
Ôn Hướng Hoa: ╰[°°]╯ Còn nghe nói ảnh rất đẹp trai!!!
Chu Nam Kinh nhịn không nổi quay mặt sang nhìn Tam lượng hoàng kim…..
Người ngồi đằng sau đột nhiên bị nhìn chằm chằm, có lẽ cảm thấy hơi kì lạ, thế nhưng lại nhanh chóng mỉm cười, rất ôn hòa.
….. Hừ, kiên quyết không kí tên!
Tuy rằng về sau bị lải nhải một đống “Quả nhiên anh không yêu em hu hu hu” hay” “Có cái chữ kí mà không lấy em đánh chết anh”….. khiến lỗ tai Chu Nam Kinh muốn đóng kén, nhưng hắn cảm thấy không hề hối hận….
Trong một góc nho nhỏ, nơi hộp thư nháp của Ôn Hướng Hoa có một tin nhắn chưa gửi đi: Nhưng mà anh! Người đàn ông của em vẫn là đẹp trai nhất! ╰[°°]╯
…
Một năm sau, Chu Nam Kinh trở thành giáo viên tiểu học, tài khoản “Nam Kinh” dần nhạt trong mắt mọi người, khiến không ít kẻ bóp cổ tay thở dài.
Cùng lúc với đó là sự biến mất của vị nhà giàu “Trong cơn say khêu đèn xem tiện”.
Chỉ là thỉnh thoảng, trong những cuộc bàn tán say sưa của mọi người trong diễn đàn, sẽ đâu có có người nhắc lại, ngày trước có một kẻ lắm tiền, mỗi ngày vung tiền ra mua năm trăm hai mươi vé tháng và cũng từng có một tác giả, anh ta sáng tác rất tuyệt!
Cùng lúc đó, có một người mới bắt đầu nổi lên, tên “Mộng hồi thổi giác liên ***”.
Từng có một nhà bình luận sắc bén nhận xét: Cho dù là văn phong hay tác phong, đều rất giống một vị đại thần đã lui ẩn…. À phải rồi, hình như anh Dâm này không tham gia họp Thất điểm hằng năm đúng không?
Mọi người chỉ biết, vị này hiện đang là tác giả có lượng tác phẩm bạch kim nhiều nhất, chỉ e khó có ai vượt qua.
Mọi người chỉ biết, vị đại thần này không ưu ngựa đực, nên trong văn không bao giờ có nữ chính….
Mọi người còn biết, vị đại thần này không trả lời bình luận độc giả, cho dù khắp nơi huyết vũ tinh phong, vẫn chỉ dịu dàng với một clone nho nhỏ tên “Ôn”. Chỉ cần là Ôn thì anh ta sẽ đáp lại. Bởi vậy nên có một nhóm độc giả, đồng loạt chêm thêm chữ “Ôn” vào tên, mong sao được đại thần chú ý.
Có một ngày, vị đại thần này, dưới sự tranh luận đủ kiểu của mọi người, tuyên bố gác bút.
Khi đó, đã là bảy năm sau khi Nam Kinh ngừng viết văn.
Sau khi anh ta tuyên bố gác bút, ngày hôm sau, mọi người phát hiện, “Mộng hồi thổi giác liên ***” sửa lại bút danh… Phải nói là, xác nhập vào cùng một bút danh khác.
Bút danh mới của anh ta, hay “bọn họ”, là “Túy lý mộng hồi Nam Kinh”.