Cầm lấy phong thơ còn ngơ ngác chưa biết thư ai gởi cho mình, chợt nghe Trác Dật Luân bảo bóc bức thư ra xem, Tư Mã Hào giật mình vội xé thơ mở ra, vừa xem vừa thở dài nói :
- Hóa ra nàng ở ngay phòng bên cạnh phòng chúng ta.
Trác Dật Luân phì cười :
- Thế thì vụ “tiên hồn điếm ngộ” của tam ca không qua lọt cặp mắt thánh của nàng “Lật Thủ Thần Tiên” mất rồi! Không biết nàng khen tam ca là người lão thành thị trọng thoát khỏi sắc thiên dục hải hay nàng cười tam ca có phúc không biết hưởng, là kẻ bề ngoài nom khỏe mạnh, nhưng bên trong chỉ là một mũi thương bằng sáp màu bạc?
Trác Dật Luân nói tới đó, Tư Mã Hào cũng vừa xem xong thơ, chàng liền trao qua cho Trác Dật Luân, mặt mày méo xẹo :
- Hiền đệ hãy xem coi, tấm lòng tốt của “Lật Thủ Thần Tiên” an ủi ngu huynh lúc đi đường buồn bã như thế đấy.
Trác Dật Luân cầm thơ xem, chàng nhận ra nét chữ “Long phi tiễn giai” tuyệt kỳ xinh đẹp, chàng đọc lớn :
“Lần gặp gỡ đầu tiên trong hoang miếu bắt đầu bằng lõa thể, bây giờ kết thúc cũng bằng lõa thể, thế là huề! Nhưng ta đâu có hèn hạ như ngươi, ta đã dùng mười lạng vàng mới được nàng thanh lâu ca kỹ đánh đờn cho ngươi nghe và biểu diễn khúc “Thiên ma vũ” cho ngươi thưởng thức. Nàng ca kỹ ấy tuy là kẻ phong trần dầy dạn nhưng tấm thân hãy còn trinh bạch.
Đâu phải nàng là người dị tộc dị chủng mà không biết phong tình, chỉ tại nàng là một cô gái “cùi” đáng thương.
Lần đầu tiên má ngươi bị tát nóng như bỏng lửa, lần thứ nhìn thân thể ngươi nóng như lửa đốt cháy, lần thứ ba trông thấy nàng ca kỹ lõa lồ thân thể ngươi lại bị lửa lòng thiêu đốt như thế chắc có lẽ nhất độ xuân phong phong cùi nhập cốt cuộc đời ngươi rồi sẽ thiêu đốt tàn rụi cho ngươi xem.
Nhưng cũng khen ngươi đáng một anh hùng, gần bên giai nhân mà kềm hãm được lòng không sa vào bể nguồn ân ái khổ lụy. Tuy nhiên ta cũng phải chê ngươi là con người nhu nhược, dám gọi ca kỹ mà không dám rải ngựa kéo cung cam chịu gục ngã trước trận tiền ôm bại. Sau này nếu có gặp lại nhau tất sẽ kết thành tri âm. Chúc ngươi với vị hiệp khách trẻ tuổi đồng hành gặp nhiều may mắn.
Đêm mai ta có cuộc quyết đấu với một đại kình địch lợi hại tại sông Trường Giang gần Đại Độ khẩu, nếu ngươi và vị thiếu hiệp đồng hành không có việc gì gấp rút cứ thuê thuyền đến thẳng nơi ấy dự kiến cho vui. Nhớ chỉ được phép làm kẻ bàn quang chứng kiến thôi nhé.”
Dưới thư không đề tên người gửi. Dù vậy hai chàng vẫn biết đó là thư của nàng “Lật Thủ Thần Tiên”. Xem phong thư, Trác Dật Luân có vẻ tán thưởng, gật gù nói :
- Bức thư này viết khéo quá, như thế đủ biết nàng ta võ đại văn thông, ngọc mạo tiên tài, thiên hạ vô song.
Tư Mã Hào chưa hết vẻ lo lắng, cau mày ngắt lời :
- Vị cô nương ấy tuyệt quá nhưng cũng thật lợi hại. Không ngờ nàng đã tìm đủ cách kiếm cho ngu huynh được một cô vợ cùi.
Trông thấy bộ mặt đáng thương hại của Tư Mã Hào, Trác Dật Luân cười ngất :
- Tam ca bất tất phải lo sợ làm gì, nếu không may, đêm qua không dằn nổi lửa tình tam ca có lỡ ngủ bậy, nàng ca kỹ cùi một đêm tiểu đệ vẫn có thể chữa khỏi bệnh cùi cho tam ca kia mà.
Tư Mã Hào nghe nói, đột nhiên kêu lớn :
- Suýt chút nữa ngu huynh đã quên phứt môn y học của Nhất Thiếp Thần Y đã truyền lại cho hiền đệ, hiền đệ đáng mặt Biển Thước đời nay lắm!
Trác Dật Luân cười hỏi :
- Tam ca, thần tiên đã bay lên mây mất rồi, tam ca còn chạy lộn lại làm gì nữa?
Tư Mã Hào đáp :
- Ngu huynh đi tìm ma quỷ chớ đâu phải đi tìm thần tiên!
Hai chữ “ma quỷ” đã làm ngạc nhiên Trác Dật Luân không ít. Chàng định hỏi rõ nhưng Tư Mã Hào đã nói tiếp :
- Hiền đệ là kẻ thông minh tuyệt đỉnh, sao lại ngù ngờ như thế? Nếu nàng ca kỹ ấy cùi, tất nhiên bệnh mỗi ngày một nặng thêm, như thế có phải bộ mặt xinh đẹp của nàng rồi sẽ biến thành xấu xí như ma quỷ không?
Trác Dật Luân hiểu ra, cười nói :
- Tam ca nói thế, chắc có lẽ tam ca định bắt tiểu đệ chữa dùm bệnh cùi cho nàng chăng?
Tư Mã Hào gật đầu :
- Ngu huynh đang có ý ấy, mong hiền đệ không nên tiếc công, cứu vớt dùm một phen.
Trác Dật Luân nói :
- Bệnh cùi không những tai hại cho mình mà còn hại lây cho kẻ khác biết rõ người nào mắc bệnh chữa dùm cho họ cũng là một việc công đức vĩ đại. Bởi thế sau khi xem xong bức thư của nàng “Lật Thủ Thần Tiên” đệ đã có ý định tìm nàng ca kỹ nọ để chữa dùm bệnh cho nàng nhưng chỉ sợ...
- Hiền đệ sợ gì? Tư Mã Hào ngạc nhiên hỏi.
Trác Dật Luân cười đáp :
- Bọn mình chữa dùm bệnh cho cô gái ấy là do lòng tốt muốn cứu nhân độ thế của mình, nhưng nhỡ nàng “Lật Thủ Thần Tiên” hay được lại hiểu lầm rằng mình động tình muốn tìm lại nàng ca kỹ hưởng thú nọ kia, nàng ta giận nổi tam hành lục tặc vì ghen tức chừng ấy tam ca liệu sao?
Tư Mã Hào mạnh dạn đáp :
- Hiền đệ khỏi phải lo sợ điều đó, chỉ cần bọn mình làm đúng theo lương tâm là được rồi, không sợ ai cả.
Trác Dật Luân không khỏi khen thầm lòng hiệp nghĩa của Tư Mã Hào, chàng gật đầu tỏ vẻ bằng lòng. Tư Mã Hào lại nói tiếp :
- Vả lại ngu huynh với nàng “Lật Thủ Thần Tiên” có gặp nhau đâu và cũng chưa hề có tiếng đính giao thì làm gì có việc ghen tương phi lý như vậy được. Hiền đệ yên lòng.
Trác Dật Luân vỗ vai Tư Mã Hào nói lớn :
- Thôi được rồi! Giờ bọn ta mau đi tìm cô gái bạc phước ấy để còn lập tức lên đường cho sớm. Tam ca không nhớ chiều mai bọn ta còn có mặt tại Đại Độ Khẩu theo trong thơ của Lật Thủ Thần Tiên vừa gởi cho anh sao?
Tư Mã Hào nghe nhắc lật đật gật đầu cho là phải liền cùng Trác Dật Luân hối hả đi trở lại tửu điếm.
Hai chàng vừa đi vừa nói chuyện về đến tửu điếm sau khi nhờ tên phổ ky chạy đi tìm hộ nàng ca kỹ nọ được một hồi thì nàng ta đến.
Nàng kỹ nữ mang bệnh cùi thấy Tư Mã Hào đã không giận nàng trái lại còn thi ơn nhờ người chữa bệnh cho nàng, nàng ta cảm động đến chảy nước mắt.
Trác Dật Luân và Tư Mã Hào không nói rõ nội tình cho nàng nghe, chỉ lo xem mạch bốc thuốc cho nàng suốt ngày hôm ấy. Qua đến ngày hôm sau, Trác Dật Luân gọi nàng căn dặn đủ điều cách trị bệnh, cam đoan là nàng sẽ hết cả khổ sở, rồi mới từ biệt nàng cùng Tư Mã Hào đi thẳng về phía Đại Độ Khẩu.
Tâm thần Tư Mã Hào hiện giờ đã bị bóng hình kiều diễm của “Lật Thủ Thần Tiên” hoàn toàn chế ngự nhất là khi sực nhớ lại mấy câu trong thư mà người đẹp đã khen tặng chàng là nàng anh hùng đáng phục, không ngã quỵ trước biển dục nguồn tình, Tư Mã Hào nghe lòng rộn lên niềm vui thầm kín.
Tuy tương tư suông như vậy, Tư Mã Hào vẫn không ngớt chạy sát bên Trác Dật Luân.
Hai chàng phi hành như bay, mới giờ dậu đã đến Đại Đô Khẩu.
Nơi đây, hai chàng tìm đến một tửu gia cạnh bờ sông ngồi nhắm rượu ngắm cảnh cho đỡ mỏi.
Chừng ăn uống đâu đó no nê, Trác Dật Luân mới đề nghị là nên thuê thuyền đặng luôn tiện du ngoạn. Tư Mã Hào gật đầu tán thành, trả xong tiền hai chàng liền rời tửu gia thuê thuyền chèo ra sông.
Tư Mã Hào biết Trác Dật Luân đã thấu rõ tâm sự của mình nên không cần giấu diếm chàng ta bỗng khẽ thở dài lên tiếng :
- Hiền đệ này, cô nàng có biên rõ trong thơ, nói sẽ gặp một đại kình địch lợi hại thế hiền đệ có biết là nhân vật nào không? Có đoán được không?
Trác Dật Luân lắc đầu đáp :
- Kình địch có nghĩa là đối phương có một công lực cao, chỉ biết vậy thôi chứ làm sao mà suy đoán cho nổi.
Vừa nghe tới đó Tư Mã Hào đột nhiên chỉ tay về phía trước khẽ giục Trác Dật Luân :
- Hiền đệ, hiền đệ chèo mau một chút, trước mặt ta đang có một chiếc thuyền kia kìa.
- Tam ca không nên hấp tấp, đấy chỉ là một chiếc thuyền đánh cá thường thôi, loại thuyền này có vô số trên Trường Giang! Giờ tuy mặt trời đã lặn, song hãy còn sớm, chưa tới giờ nàng hẹn đâu.
Sau đó Tư Mã Hào đã nhận ra được người lái chiếc thuyền ở trước mặt là một trung niên ngư phủ chứ không phải là thiếu nữ phong hoa tuyệt đại như chàng đã tưởng, chàng mới biết là mình lầm.
Bỗng Trác Dật Luân ho khẽ một tiếng, hai tay chèo mạnh hơn cho thuyền lướt nhanh vùn vụt trên mặt sóng nhấp nhô.
Tư Mã Hào nhìn chàng :
- Hiền đệ đã bảo còn sáng, sao lại chèo nhanh như thế?
Trác Dật Luân vẫn mắt đăm đăm ngó thẳng tới trước, miệng đáp :
- Đệ vừa nhận được một thiếu nữ ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ trông giống như Hạ Hầu Quyên.