Từ ngày được Trác Dật Luân chữa bệnh, cho toa thuốc chỉ cách điều trị cho màn mây trong con mắt mau tan và được Tư Mã Hào nhiệt tình khuyến khích bằng cách đem “thu hương, thu sắc thu thanh” giãi bày cùng nhắc lại câu chuyện tình máu lệ năm xưa, Tư Mã Minh trở lại yêu đời, tự phục dược điều trị với niềm phấn khởi và hi vọng vô biên.
Theo đúng lời chỉ dạy của Trác Dật Luân, Tư Mã Minh không uống qua nửa giọt rượu, không ăn đồ có chất kích thích, ngày đêm lo điều dưỡng thiên hòa, quả nhiên, chỉ trăm ngày sau, bệnh tình của chàng đã thuyên giảm thấy rõ ngoài cả sự ước định của Trác Dật Luân và sự tưởng tượng của Tư Mã Hào.
Tư Mã Hào trông thấy hai tấm màn mây mỏng che kín đôi tròng mắt của Tư Mã Minh mỗi ngày mỗi mỏng dần, biết ngay y thuật của Trác Dật Luân quả nhiên thông thần, nhất định có chữa khỏi đôi mắt mù lòa của anh mình xưa nay đã từng khiến vũ trụ quyền y thúc thủ bất lực, anh chàng cũng vui mòng khôn tả.
Hôm ấy, trong khi hai anh em đang cùng nhau ngồi chuyện vãn, Tư Mã Hào bỗng hơi nhíu mày, nhìn Tư Mã Minh với vẻ kinh ngạc :
- Nhị ca, chuyến nay sao đại ca đi lâu quá vậy? Không lẽ...
Tư Mã Minh xua tay cười đáp :
- Tam đệ đừng lo nghĩ làm gì cho mệt, với công lực của anh ấy, cơ cảnh hơn người anh ấy đời nào bị thua thiệt được? Vì nghe tin “Tứ Hải Thần Quân” Hồ Ngộ Kỳ gần đây đã tái xuất giang hồ, anh ấy sực nhớ đến thù xưa nên định tìm kiếm lão ta để rửa hận.
Tư Mã Hào nhướng mày hỏi :
- Hồ Ngộ Kỳ là một nhân vật danh liệt trong nhóm “Nhị đế”, công lực cao, thủ hạ cũng rất đông đảo, đại ca chỉ có một mình không sợ lực lượng đơn bạc hay sao?
Tư Mã Minh gật đầu đáp :
- Khi ấy ngu huynh cũng đã nói như thế, nhưng anh ấy bảo rằng anh ấy cũng sẽ có người giúp sức, anh ấy không chịu để ngu huynh đi theo và còn bảo ngu huynh đừng lo nữa.
Tư Mã Hào cười nói :
- Đại ca bình sinh hành sự là luôn luôn giữ bí mật không được hào sảng, khí lượng hẹp hòi lại hay có tính thù vặt nữa. Thật kỳ ghê đi.
Tư Mã Minh thở dài :
- Hơn nữa tật điếc của anh ấy cũng khác hẳn với cặp mắt thông minh của ngu huynh bởi thế ngu huynh nghĩ dẫu anh ấy có trở về đi nữa anh ấy cũng không chịu để Trác ân nhân chữa bệnh cho đâu.
Tư Mã Hào cười bảo :
- Nhị ca nói rất có lý nhưng giờ tiểu đệ mong đại ca về trễ chứ không mong anh ấy về sớm nữa.
Tư Mà Minh ngạc nhiên hỏi :
- Tam đệ sao nói thế? Có chuyện gì không?
Tư Mã Hào cười đáp :
- Có chứ! Vì nếu đại ca về trễ đột nhiên trông thấy cặp mắt của nhị ca lành mạnh biết đâu anh ấy lại chẳng ngạc nhiên thích thú yêu cầu Trác ân nhân chữa luôn đôi tai điếc của anh ấy.
Tư Mã Minh gật đầu nói :
- Tam đệ nói nghe cũng có lý. Đôi mắt của ngu huynh lúc này tuy có phần thư thái dễ chịu thật, nhưng chưa biết sau này có trông thấy trở lại được không. Vả lại, Trác Dật Luân chỉ mới quen biết chúng ta lần đầu, tình chưa có gì thâm hậu, không hiểu anh ấy có chịu lặn lội từ ngàn dặm đến “Hồng Diệp sơn trang” này nữa không đấy.
Tư Mã Hào cười rồi nói :
- Nhị ca, bởi nhị ca không trông thấy rõ nên mới nghi ngờ lời hứa hẹn của Trác Dật Luân chứ kỳ thật nhân phẩm và khí chất của anh ấy quả rất anh tú cao hoa ai trông thấy cũng phải kính mến anh ấy là một người quân tử trung hậu lắm.
Tư Mã Minh cười ngất vỗ vai Tư Mã Hào :
- Tam đệ xưa nay thường hay tự phụ tuổi trẻ tài cao xem người trong thiên hạ không ra gì thế mà hôm nay không ngờ tam đệ lại bỗng khen ngợi nhân phẩm và khí chất của Trác Dật Luân thế cũng đủ biết anh ấy xuất phàm, siêu tục rồi!
Tư Mã Hào cảm động gật đầu đáp :
- Câu “xuất phàm siêu tục” của nhị ca vừa khen tặng cho Trác Dật Luân thật quả xứng đáng nếu đem tiểu đệ ra so sánh với anh ấy, thật không khác gì hòn đá nhỏ đặt cạnh bên ngọn Thái sơn, như con đom đóm đối với ánh trăng tròn vậy.
Tư Mã Minh không ngờ tam đệ của mình xưa nay tính tình kiêu ngạo, chưa chịu phục ai bao giờ, nay bỗng kính phục Trác Dật Luân như thế bất giác mỉm cười bảo :
- Giờ phục dược sáng nay đã đến, nên huynh cần phải ra phía sau vườn tĩnh tọa, còn tam đệ nhớ chịu khó luyện tập môn “Bôn Lôi chưởng pháp” cho thật tinh luyện, lát nữa hai ta sẽ gặp lại.
Nói xong, Tư Mã Minh lập tức bước vào “Thiên Hương hiên” lấy thuốc nước ra rửa mắt, xong uống thêm ba hườn thuốc viên, và bắt đầu tĩnh tọa dưỡng thần.
Chờ khi chân khí điều hòa, đã dẫn dược lực phát huy công hiệu, Tư Mã Minh chợt cảm thấy hai mắt mát rượi dễ chịu trong mình khoan khoái vô cùng.
Tư Mã Minh vừa mừng vừa lo vội mở bừng hai mắt ra.
Không ngờ cặp mắt mù lòa hơn hai mươi năm trường nay bỗng dưng trông thấy được lờ mờ cảnh vật, Tư Mã Minh mừng rú lên suýt nữa chàng la om sòm rồi.
Tuy nhiên, Tư Mã Minh vẫn còn chưa nom thấy rõ được sự trần thiết trong Thiên Hương hiên cũng như hòn giả sơn và hồ cá ở phía ngoài Thiên Hương hiên, y chỉ trông thấy một cách mông lung mờ ảo vậy thôi.
Đang khi mừng rỡ khôn xiết, hai má ướt đẫm nước mắt Tư Mã Minh tự nhiên nghe thấy từ ngoài Thiên Hương hiên có tiếng cười lớn :
- Sao nhị đệ cao hứng đến thế? Mới sắng tinh sương đã ngồi một mình nhắm rượu tại đây rồi?
Rõ ràng là giọng của đại ca Tư Mã Thông, Tư Mã Minh biết chắc vậy nên bất giác nhướng cao đôi mày kiếm kinh dị đến tột bực.
Tư Mã Thông vừa từ phương xa về tới, anh em lại gặp nhau đáng lý Tư Mã Minh phải vui mừng mới phải tại sao chàng lại nhướng mày kinh dị?
Tư Mã Minh kinh dị vì chàng nghe giọng nói của Tư Mã Thông rõ ràng đã phát ra từ phía ngoài Thiên Hương hiên, nghĩa là chàng đã phát giác được nhĩ lực phi thường của mình đã bắt đầu thôi hóa.
Cặp mắt của Tư Mã Minh tuy đã bị mù lòa, nhưng được cái nhĩ lực của chàng đã đạt đến mức tuyệt thế vô song. So với những nhân vật võ lâm có nội công tuyệt vời, dám tự phụ có thể nghe rõ tiếng lá rơi nội trong mười trượng thì Tư Mã Minh hơn hẳn về nhĩ lực, chàng có thể nghe xa tới hai mươi trượng mặc dù đó chỉ là tiếng muỗi kêu ve ve đi nữa.
Thế mà giờ đây đại ca của chàng bước vào tới tận bên ngoài Thiên Hương hiên, chàng mới nghe ra, trái với thường khi đại ca của chàng vừa về tới hoa viên là chàng đã biết trước rồi.
Sự kinh hoảng mê hoặc của Tư Mã Minh đã khiến Tư Mã Thông vừa về đến Hồng Diệp sơn trang cũng phải bàng hoàng nghi hoặc lây không biết đầu đuôi là thế nào?
Bởi thế, Tư Mã Thông vừa bước vào Thiên Hương hiên, liền cất tiếng hỏi :
- Nhị đệ chuyện này ngu huynh về hơi trễ có chuyện gì...
Nhưng chỉ nói đến đây, Tư Mã Minh đã vụt đứng ngay dậy, giương mi cười ngất và chặn lời :
- Không có chuyện gì cả đâu đại ca.
Huynh đệ cốt nhục, thủ túc tình thâm, trước thái độ thay đổi kỳ dị của Tư Mã Minh, Tư Mã Thông linh cảm như có chuyện gì đã xảy ra cho Hồng Diệp sơn trang, và sực nhớ tới sự an nguy của Tư Mã Hào, y lập tức nắm chặt ngay lấy vai Tư Mã Minh, to tiếng hỏi :
- Nhị đệ, tam đệ đâu rồi?
Bây giờ Tư Mã Minh tuy đã trở lại bình tĩnh, nhưng hình như không nghe Tư Mã Thông hỏi, nên không đáp mà lại hỏi ngang xương trở lại :
- Tại sao mãi giờ đại ca mới về tới!
Tư Mã Thông điếc tai không nghe thấy rõ nhưng đã khổ tâm luyện thành một môn là có thể xem miệng biết được lời, cho nên trông thấy Tư Mã Minh trả lời sai bét, y bất giác càng nghi hoặc thêm vội hỏi lớn hơn :
- Nhị đệ tại sao nhị đệ không chịu trả lời ngu huynh? Tam đệ có mạnh giỏi không?
Tư Mã Minh phì cười :
- Tại sao tam đệ lại không mạnh giỏi? Hiện giờ chú ấy đang bận khổ luyện môn “Bôn Lôi chưởng pháp và đã đạt được tới tám chín phần hỏa hầu rồi.
Đến chừng “nhìn” thấy nhị đệ của minh nói thế, Tư Mã Thông mới thở khì khì một hơi khoan khoái hỏi tiếp :
- Nhị đệ, có việc gì nhị đệ lại thương tâm đến nỗi hai bên má nhòe nhoẹt thế này?
Tư Mã Mình ngạc nhiên nói :
- Ồ! Đệ khóc thật sao? Tại sao tiểu đệ không biết?
Tư Mã Minh vừa nói vừa giơ tay lên sờ mả, mới biết má ướt lệ vội giơ cánh tay áo lên lau.
Tư Mã Thông thêm nghi chắc Tư Mã Minh đang gặp chuyện gì bất an nên vội hỏi :
- Nhị đệ hãy nói mau cho ngu huynh nghe đi, Hồng Diệp sơn trang của chúng ta có chuyện gì xảy ra thế?
Tư Mã Minh chộp lấy tay Tư Mã Thông cảm động nói qua màn lệ :
- Đại ca, cặp mắt thông manh của đệ hiện đã nhìn thấy ánh sáng rồi đại ca à.
Nhìn đôi môi mấp máy của Tư Mã Minh, kế lại ngó ngay vào đôi mắt của người em thân yêu, thấy hai màn mây che lấp đôi con ngươi quả nhiên đã tan gần hết, Tư Mã Thông vui mừng lẫn kinh dị, vụt ôm lấy nhị đệ vồn vã hỏi :
- Ồ! sướng quá! Từ lâu anh em ta người bị điếc, kẻ bị mù, không còn trông mong có thể chữa lành được, thế mà giờ đây bỗng dưng nhị đệ lại được sáng mắt, nhị đệ làm cách nào chữa khỏi được vậy?
Tư Mã Minh thừa hiểu đại ca của mình luyện được một tuyệt nghệ phi phàm là có thề nhìn miệng mà biết được lời, nhưng với câu chuyện dài dòng này, nếu nói thì ắt Tư Mã Thông phải tốn công nghĩ ngợi lắm nên Tư Mã Minh vội đi lấy bút nghiên và giấy đã được để sẵn một chỗ trong Thiên Hương hiên, dùng bút viết lại rành mạch mọi sự tình cho đại ca mình xem.
Tư Mã Thông xem xong ngạc nhiên hỏi :
- Thế thì nhị đệ có phước lắm rồi, sao lúc nãy nhị đệ lại tỏ vẻ không vui, khi đại ca vừa bước vào?
Tư Mã Minh bỗng thở dài, hỏi trở lại Tư Mã Thông với giọng buồn bã :
- Chắc đại ca đã biết nhĩ lực của tiểu đệ như thế nào rồi chớ gì?
Tư Mã Thông cười đáp :
- Thì có ai dám sánh với nhị đệ đâu. Nhị đệ là người duy nhất của võ lâm có một nhĩ lực cực thính kia mà. Cũng như ngu huynh có nhãn lực phi thường nhứt vậy.
- Đại ca nói đúng! Nhưng đại ca có biết hiện giờ tiểu đệ không còn thính tai như trước nữa không?
- Sao lạ vậy?
Tư Mã Thông sửng sốt kêu lên.
Tư Mã Minh giọng cười đáp :
- Tiểu đệ cũng không mấy rõ nữa. Thường khi đại ca đi về, đại ca vừa tới cổng sơn trang là tiểu đệ hay rồi. Hôm nay, đại ca vào mãi tới tận Thiên Hương hiên này, mừng rỡ kêu lớn tiểu đệ mới hay đấy.
Tư Mã Thông cũng cảm thấy hoan mang khó hiểu, cúi đầu suy nghĩ giây lát, Tư Mã Thông bỗng nói :
- Hay tại nhị đệ chưa kịp tập trung tinh thần?
Tư Mã Minh vội khoác tay nói :
- Không phải thế đâu đại ca. Tiểu đệ nghĩ là...
- Nhị đệ nghĩ thế nào? Tư Mã Thông chặn hỏi.
Tư Mã Minh đáp :
- Tiểu đệ nghĩ có lẽ tiểu đệ được sáng mắt nên nhĩ lực phải kém đi đó đại ca.
Tư Mã Thông khẽ cắn môi suy nghĩ một hồi rồi gật đầu đáp :
- Nhị đệ nói cũng có lý. Vậy theo ý ngu huynh nhị đệ nên bỏ đi đừng thèm tiếp tục chữa nữa, như thế có phải hơn không?
Tư Mã Minh ngạc nhiên hỏi :
- Sao đại ca nói thế? Bộ đại ca không muốn tiểu đệ được sáng mắt nhìn đời hay sao?
Tư Mã Thông dựng ngược mày lắc đầu đáp :
- Không phải ngu huynh có ý xấu ấy. Ngu huynh nói như thế chỉ tại ngu huynh không muốn nhị đệ bỏ mất danh hiệu lẫy lừng của Vũ Trụ lục tàn. Nhị đệ thử nghĩ xem, nếu nhị đệ được sáng mắt mà mất đi nhĩ lực độc đáo liệu sự sáng mắt kia có giúp ích gì cho nhị đệ bằng đôi tai cực thính của nhị đệ không? Bỏ môn sở trường đi lấy sở đoản thử hỏi có đáng không? Nhị đệ hãy nghĩ lại xem.
Tư Mã Minh cảm thấy hết sức nghi ngờ vội hỏi :
- Đại ca quả quyết cho rằng không đáng phải chữa mắt?
Tư Mã Thông đáp :
- Phải? Chừng nào cái điếc của ngu huynh và cái mù của nhị đệ gây trở ngại cho ta, sinh ra nhiều diều bất hạnh, chừng đó mới đáng chữa. Đằng này ngu huynh tuy bí điếc nhưng vẫn lấy mắt nghe dược, cũng như nhị đệ tuy bi mù nhưng vẫn lấy tai quan sát được sự vật kia mà. Như thế tội gì ta phải cam tâm bỏ cái đặc biệt đi nhận cái tầm thường làm mất uy danh của Vũ Trụ lục tàn chứ?
Đoán trước được vị đại ca của mình tất sẽ nói thế, Tư Mã Minh vội mỉm cười rồi nói sang chuyện khác :
- Đại ca hôm nay là ngày mấy rồi nhỉ?
Nghe Tư Mã Minh hỏi ngày giờ Tư Mã Thông bỗng đỏ mặt cười đáp. :
- Ngu huynh bận việc quá xá không kịp trở về Hồng Diệp sơn trang ăn tết với nhị đệ và tam đệ... hà... hà... nhị đệ, tam đệ tha lỗi cho nhé. Hôm nay đã là mùng bày tháng giêng rồi.
Tư Mã Minh lại bỗng chi tay về phía cây mai già ở trước Thiên Hương hiên, bên cạnh hồ cá cười hỏi :
- Xuân nồng ấm áp muôn hoa đua nở, cây hoa mai ngoài kia là một giống mai đặc biệt ở La Phù Sơn, cách nay hai chục năm tiểu đệ đã tự tay trồng lấy chắc bây giờ cành lá của nó xum xuê, hoa nở đầy đặc phải không đại ca?
Tư Mã Thông không hiểu tại sao Tư Mã Minh đột nhiên nhắc đến cây “Mực Mai” này nhưng cũng gật đầu đáp :
- Cây “Mực Mai” năm nay nở nhiều lắm nhị đệ ạ.
Tiếp theo Tư Mã Minh lại chỉ lên cây mai hỏi nữa :
- Đại ca, trên những đầu cành mai, có mấy con chim đang hót líu lo, nghe thích quá, nhưng không hiểu là giống chim gì thế đại ca?
Tư Mã Thông nhìn kỹ mấy con chim rồi đáp :
- Một cặp anh vũ và một đôi chim khuyên vàng nhị đệ.
Tư Mã Minh đột nhiên cát tiếng cười vang rồi hỏi tiếp :
- Đại ca còn nhớ năm xưa tiểu đệ đã cùng đại ca mất nhiều công phu tìm cách giăng bẫy thả mồi, khổ sở trong một thời gian hơn ba tháng trường tại cạnh Thủy Liêm động trước núi, mới đánh bẫy được một con vẹt già với đôi chim khuyên ngũ sắc, trông không đẹp mấy không?
Nghe Tư Mã Minh nhắc tới chuyện xưa, Tư Mã thông vô cùng cảm khái, thở dài nói :
- Chuyện đã qua đi gần bồn chục năm rồi. Ngu huynh còn nhớ khi ấy tam đệ chưa ra đời, ngu huynh chừng mười một, mười hai tuổi, còn nhị đệ chừng năm sáu tuổi gì đó, không ngờ tam đệ đã hơn ba chục tuổi rồi, nhị đệ cũng đã thành nhân, còn ngu huynh thì... đã ngã già!
Tư Mã Thông nói với giọng cảm hoài nghe rất buồn rồi lại tự nhiên cất tiếng thở dài.
Tư Mã Minh chép miệng cười nói :
- Lâu lâu nhớ nhắc lại chuyện xưa kể cũng thú vị lắm phải không đại ca? Tiểu đệ còn nhớ ba con chim ấy...
Tư Mã Thông như cảm thấy hứng thú, vội đỡ lời Tư Mã Minh :
- Ba con chim ấy sống chung với anh em ta quá lâu, vẹt già và đôi chim khuyên sắc lông không còn óng mượt như ngày xưa, nhưng giọng hót líu lo của chúng cũng vẫn còn hay hơn bất cứ thứ âm thanh nào phải không nhị đệ?
Tư Mã Thông đang nói một cách thích thú, bỗng dưng thấy mặt Tư Mã Minh đượm buồn thì lật đật cau mày hỏi :
- Nhị đệ sao vậy?
Tư Mã Minh nhẹ thở dài đáp:.
- Năm xưa ba anh em ta tuy chưa góp mặt với giang hồ, kiến lập bá nghiệp, chúng ta sống rất hồn nhiên vui thú hưởng được hạnh phúc trọn vẹn. Còn bây giờ, anh em ta tuy được liệt danh đệ nhất lưu cao thủ oai trấn thiên hạ, nhưng đại ca thì điếc, còn tiểu đệ thì mù, thỉnh thoảng tiểu đệ có muốn ngắm lại cây hoa mai tuyệt mỹ ngất hương, đại ca có muốn nghe lại tiếng chim hót líu lo cũng không được, thử hỏi cuộc sống còn có nghĩa gì nữa.
Tư Mã Minh nói với giọng đều đều trầm buồn như than thân trách phận làm Tư Mã Thông ngớ ngẩn, bất giác mặt cũng hiện rõ buồn lây.
Tư Mã minh lại nói tiếp :
- Đại ca ngoài cây “Mực mai” có một hương sắc thơm tho kỳ diệu, trên đời có biết bao nhiêu những kỳ hoa dị thảo khác, cũng như cao sơn đại hải suối biếc non sanh hùng vĩ nên thơ vì giọng hót của con vẹt già với đôi chim khuyên làm sao bì được với tiếng suối reo tiếng chuông chùa ngân buồn xa vắng...
Nói đến đây Tư Mã Minh bỗng nhìn Tư Mã Thông bằng ánh mắt nhiệt thành và khẽ gọi :
- Đại ca!
Không nghe thấy Tư Mã Thông trả lời, Tư Mã Minh vội kéo vạt áo người anh kêu lớn hơn :
- Đại ca!
Lần này vì bị kéo giật vạt áo Tư Mã Thông không thể đứng yên được nữa, nên giật mình quay lạt hỏi Tư Mã Minh :
- Gì thế nhị đệ!
Tư Mã Minh làm như bực tức, nói lớn :
- Tiểu đệ nói tiểu đệ không ngắm được hoa thơm cỏ lạ, nhìn thấy cao sơn đại hải, suối biết non xanh đã hơn hai chục năm rồi, còn đại ca không nghe thấy tiếng suối reo, tiếng chuông chùa u trầm đã gần ba chục năm rồi, đại ca có biết không?
Tư Mã Thông thất thanh nhìn Tư Mã Minh rồi lắc đầu im lặng.
Tư Mã Minh thừa cơ tấn công thêm, dịu giọng :
- Đại ca, tiểu đệ có một vấn đề không sao nghĩ ra được, đại ca có thể giải đáp dùm tiểu đệ được chăng?
Tư Mã Thông khẽ cau mày hỏi :
- Vấn đề gì? Nhị đệ hãy nói cho ngu huynh nghe thử.
Bằng một giọng nói hết sức êm dịu từ tốn, Tư Mã Minh đáp :
- Đại ca cho rằng anh em ta phải là những bậc phi thường danh liệt “Vũ Trụ lục tàn” xưng hùng xưng bá võ lâm là hạnh phước hay thà chịu làm người thường để được nghe tiếng chim hót suối reo, được ngắm thỏa tình những phong cảnh sắc của tạo vật là phước?
Câu hỏi bất ngờ của Tư Mã Minh khiến Tư Mã Thông cảm thấy khó có thể trả lời nên y không đáp mà bỗng hỏi trở lại :
- Nhị đệ chẳng hay y thuật của Trác Dật Luân như thế nào?
Tư Mã Minh nghe đại ca của mình hỏi câu này, bất giác mừng thầm trong bụng, liền cười đáp :
- Quả thật thần diệu tuyệt vời đại ca ạ! Kê toa bốc thuốc và dùng kim trâm chữa cho tiểu đệ xong chàng ta bảo sáu tháng sau chàng ta sẽ trở lại cho uống thêm thứ thuốc mạnh hơn là chắc chắn cặp mắt của tiểu đệ sẽ thấy, sáng trở lại, nhưng không ngờ tiểu đệ mới uống chưa đầy một trăm ngày đôi mắt của tiểu đệ đã trông thấy lờ mờ được rồi.
- Nhị đệ có chắc chàng ta sẽ trở lại đây không?
Tư Mã Minh vội đáp :
- Đại ca hãy yên tâm. Trác huynh là người quân tử nhất mực, trọng chữ hứa còn hơn mạng sống, đã hứa anh ấy tất trở lại. Chừng anh ấy có mặt đây rồi, đại ca...
Nhưng Tư Mã Minh mới nói tới đây, bỗng có một tên tráng đinh nói lớn :
- Khải bẩm Nhị trang chủ, Tam trang chủ sai tiểu nhân đến thỉnh Nhị trang chủ gấp, vì có Trác công tử đã từng chữa bệnh cho Nhị trang chủ và Tam trang chủ chuyến trước vừa đến nơi, thỉnh Nhị trang chủ hãy vào ngay để tương hội.
Vì quả hấp tấp không trông thấy Tư Mã Thông, đến chừng nhìn kỹ thấy Đại trang chủ cũng đang có mặt tại đây gã tráng đinh giật mình lật đật cúi người vái chào lia lịa.
Tư Mã Minh nghe báo có cố ân nhân đến, chàng ta mừng rỡ nói với Tư Mã Thông :
- May quá đại ca ơi. Đại ca thấy chưa chàng ta giữ chữ tín lắm. Chưa tới ngày hẹn mà đã tìm đến rồi đấy.
Tư Mã Thông cũng tỏ vẻ mừng rỡ vội bảo :
- Nào, anh em ta hãy vào ngay đại sảnh để gặp chàng ta xem sao.
Biết đại ca của mình đã động tâm Tư Mã Minh hết sức phấn khởi, liền vui vẻ bước theo Tư Mã Thông vào đại sảnh.
Quả như lời tên tráng đinh vừa bẩm, Trác Dật Luân đã tìm đến Hồng Diệp sơn trang và hiện đang nói chuyện với Tư Mã Hào, chợt thấy Tư Mã Thông đã về đến và cùng đi vào với Tư Mã Minh, Tư Mã Hào lật đật đứng lên mừng rỡ rồi cười nói :
- Đại ca, tiểu đệ xin giới thiệu đại ca đây là Trác Dật Luân huynh, một thần y lỗi lạc rất hiếm có.
Nói xong Tư Mã Hào vội quay về phía Trác Dật Luân giới thiệu Tư Mã Thông với chàng :
- Xin mời Trác bằng hữu cứ ngồi. Nghe nói nhờ Trác bằng hữu thi triển hồi xuân diệu thủ, mà nhị xá đệ và tam xá đệ được khỏi bệnh, Tư Mã Thông này xin thành thật cảm ơn Trác bằng hữu nhiều lắm.
Dứt lời Tư Mã Thông vội chắp tay vái dài Trác Dật Luân một cái.
- Đại trang chủ dạy quá lời, tại hạ thật tình cũng đã hằng ngưỡng anh danh của nhị Tam trang chủ, nay có cơ duyên được chữa bệnh cho nhị vị, tại hạ cảm thấy hết sức vinh hạnh.
Tư Mã Thông lật đật nghiêng mình mời khách ngồi lần nữa.
Trác Dật Luân thấy anh em họ Tư Mã ngoài Tư Mã Hào ra, Tư Mã Thông, tên thông nhưng tai điếc, Tư Mã Minh tên Minh nhưng mắt lại đui mù, nhưng hiện giờ chàng nói gì Tư Mã Thông đều nghe được hết nên bất giác chàng kinh ngạc tột độ.
Tư Mã Hào đoán hiểu tâm ý của Trác Dật Luân vội lên tiếng cười bảo :
- Trác huynh, đại ca của tiểu đệ tai tuy không nghe rõ nhưng anh ấy đã khổ luyện một môn tuyệt kỹ gần như là một biệt tài thiên phú là chỉ cần trông thấy người nào mấp máy đôi môi là đoán biết được kẻ ấy nói gì ngay.
Trác Dật Luân được Tư Mã Hào cho biết thế, chàng mới rõ được cơ sự. Chàng nhìn Tư Mã Minh lên tiếng hỏi :
- Nhị trang chủ, đôi mắt của Trang chủ hiện thế nào. Thứ thuốc viên và thứ thuốc nước của tại hạ có hiệu nghiệm không.
Tư Mã Minh mừng rỡ đáp :
- Hay lắm Trác huynh ạ. Y đạo của Trác huynh thật không thua gì Hoa Đà Biển Thước ngày xưa..
Trác Dật Luân mới vội đứng dậy bảo Tư Mã Minh chìa tay ra cho mình bắt mạch lại.
Bắt mạch xong Trác Dật Luân lật ngược đôi mi mắt của Tư Mã Minh lên xem rồi bỗng gật đầu cười nói :
- Cảm ơn Nhị trang chủ.
Tư Mã Minh thấy Trác Dật luân bỗng cảm ơn mình thì ngẩn ngơ ngạc nhiên :
- Tại sao Trác huynh lại cảm ơn như thế?
Trác Dật Luân cười đáp :
- Tại hạ cảm ơn Trang chủ là vì nhờ Nhị trang chủ đã chân thành chịu khó tiếp tay tại hạ, nghĩa là Nhị trang chủ tịnh nhiếp thần bất động nội khí khi ăn ngủ và phục dịch thuốc men đều theo giờ giấc của tại hạ chỉ định cho bệnh tình của Trang chủ được thuyên giảm mau chóng như thế.
Tư Mã Hào nghe Trác Dật Luân nói thế thì giật mình nhướng mày kinh dị hỏi :
- Trác huynh bệnh tình của nhị ca của tại hạ có thật thuyên giảm rồi chăng?
Trác Dật Luân gật đầu đáp :
- Phải! Nếu tại hạ không nhầm thì đôi mắt của Nhị trang chủ hiện giờ trông thấy lờ mờ rồi.
Tư Mã Hào mừng rỡ, liền kêu hỏi Tư Mã Minh :
- Nhị ca, lời của Trác huynh có đúng không? Có thật nhị ca đã trông chấy lờ mờ rồi không?
Tư Mã Minh nhếch môi nói, mở lớn mắt nhìn qua Tư Mã Hào giây lát đoạn cười hỏi :
- Có phải tam đệ đang mặc chiếc áo dài màu thủy ngân không?
Tư Mã Hào kêu “à” một tiếng chụp lấy hai vai của Tư Mã Minh vừa sung sướng vừa cảm động nói :
- Nhị ca hơn hai mươi năm trời nhị ca mới tìm lại được ánh sáng, nhị ca, nhị ca có thấy hình dáng và diện mạo của tiểu đệ không hở nhị ca.
Nghe Tư Mã Hào hỏi Tư Mã Minh xúc động đến rơi lệ, nước mắt từ từ lăn dài xuống hai bên má, Tư Mã Minh khẽ lắc đầu đáp :
- Tam đệ, huynh đoán tiểu đệ khôi ngô anh tuấn nhưng ngu huynh vẫn chưa trông thấy rõ mặc dù đã cố sức nhìn kỹ. Ngu huynh trông thấy màu bạc lờ mờ của chiếc áo dài màu thủy ngân của tam đệ thôi.
- Trác huynh, Trác huynh làm ơn bổ đức chữa cho nhị ca của đệ lần nữa đi Trác huynh.
Trác Dật Luôn gật đầu cười nói :
- Bệnh tình của Nhị trang chủ đã thuyên giảm mau chóng lắm, bây giờ chỉ cần dùng thêm ít “mạnh” dược thì nội trong năm ba bữa nữa, đôi mắt sẽ thấy sáng trở lại ngay, Tam trang chủ chớ lo.
Tư Mã Minh nghe nói cả mừng khôn xiết, liền kêu lớn lên :
- Trác huynh, xin Trác huynh mau tặng thần dược để tại hạ mau được trông thấy diện mạo của Trác huynh đi.
Trực Dật Luân cười nói :
- Nhị trang chủ hãy chầm chậm một chút, việc đó không khó chỉ cần Nhị trang chủ suy nghĩ lại thật kỹ càng là được.
Tư Mã Minh không biết Trác Dật Luôn nói gì vội cau mày hỏi :
- Trác huynh định bảo tại hạ nghĩ việc gì?
Bằng giọng điềm đạm, Trác Dật Luân nói :
- Đại trang chủ với Nhị trang chủ uy trấn thiên hạ, danh liệt “Vũ Trụ lục tàn” đang là hạng cao thủ đệ nhất lưu, nhưng nếu sau này bệnh tình được chữa khỏi, mà tiếng tăm bị mất mát, nhị vị có...
Không cho Trác Dật Luân nói hết, Tư Mã Minh vội ngắt lời :
- Hồng thụ thanh sơn đa ỷ nị tranh danh đoạt lợi bất tiêu dao. Tư Mã Minh này chẳng thà được làm người thường được thảnh thơi thưởng ngoạn đó đây, chứ không ham danh trấn thiên hạ uy liệt “Vũ Trụ lục tàn”.
Tư Mã Minh nói đến đây, sực nhớ tới Tư Mã Thông nãy giờ đứng yên chưa hề phát biểu ý kiến, vội quay nhìn Tư Mã Thông, mỉm cười hỏi :
- Đại ca, sao đại ca không nói gì cả vậy? Hay đại ca không đồng ý kiến với tiểu đệ?
Tự Mã Thông cười nói :
- Ai có lập trường người đó, không thể bắt buộc được...
Tư Mã Minh hơi biến sắc, nhướng cao đôi mày nhắc lời nói lớn :
- Đại ca lầm rồi, anh em chúng mình tình thâm cốt nhục, đồng khí liên chi, cần phải nhất tâm nhất trí mới phải. Bây giờ tiểu đệ xin thỉnh đại huynh lấy thân phận của người anh cả, định lại chủ ý xem chúng ta nên làm người thường, hay người có tên tuổi Võ lâm thiên hạ?
Tư Mã Thông cau mày ra vẻ nghĩ ngợi lung lắm.
Trác Dật Luân thấy vậy cũng không dám nói len vào. Tuy nhiên trong bụng chàng nghĩ nhiều về anh em họ Tư Mã, chàng thấy họ tuy xuất thân không được quang minh chính đại, nhưng tình thân thiết của họ thật đáng trọng...
Biết rõ Tư Mã Thông đang hoang mang bất định, Tư Mã Minh vội nói :
- Đại ca đừng nghĩ nhiều làm chi, đại ca có việc gì nói thẳng ra đi. Nếu đại ca thấy anh em mình nên từ bỏ mọi cám dỗ lợi danh, trở về sống nhàn cư thanh bạch, thì đại ca nên yêu cầu Trác huynh thi triển hồi xuân diệu thủ, chữa luôn bệnh điếc cho đại ca còn như đại ca đã lưu luyến cuộc đời giang hồ sóng gió, còn mê cái danh hiệu Vũ Trụ lục tàn thì đại ca cứ nói tiểu đệ để luôn đôi mắt thành ra hạt tử đành chịu tàn phế suốt đời đi theo đại ca.
Lời nói chan chứa tình nghĩa của Tư Mã Minh khiến Tư Mã Thông bị xúc động mãnh liệt, y bỗng cất tiếng thở dài, thò tay vào mình rút ra một phong thơ trao cho Tư Mã Hào và Trác Dật Luân xem.
Thì ra đó là một bức thơ của Độc Cô Trí thỉnh mời Vũ Trụ lục tàn đến Đồng Bách sơn Thiên Huyền cốc tương hội thương nghị việc thành lập Lục Tàn bang.
Trong thơ Độc Cô Trí có nói rõ là như Vũ Trụ lục tàn mà tụ họp thành một khối thì bá nghiệp chắc chắn sẽ thành.
Tư Mã Hào xem xong lập tức đọc lại cho Tư Mã Minh nghe.
Sau khi nghe xong, Tư Mã Minh liền hỏi Tư Mã Thông :
- Đối với bức thơ này cửa Độc Cô Trí, đại ca định trả lời như thế nào?
Tư Mã Thông nhẹ thở dài một tiếng, rồi mỉm cười đáp :
- Nhị đệ, vừa rồi nhị đệ có nói: Hồng thụ thanh sơn đa ỷ nị tranh danh đoạt lợi bất tiêu dao, bây giờ ngu huynh mới nhận thấy chí lý. Cuộc sống cứ quanh quẩn trong vòng giếng ân oán, đoạt lợi, tranh danh còn có lý thú gì nữa chớ! Bởi vậy ngu huynh nhất định từ khước sự mời mọc của Độc Cô Trí, không tham tham gia Lục Tàn bang nữa.
Nói rồi Tư Mã Thông lấy lại bức thơ trong tay Tư Mã Hào xé ra nát vụn.
Trác Dật Luân thấy Tư Mã Thông đã thuận ý để mình chữa trị bệnh điếc, chàng mừng thầm trong bụng, tin chắc là chàng sẽ nắm được sự thành công trong chuyến đi này.
Xé nát bức thơ, Tư Mã Thông cười bảo Tư Mã Hào :
- Tam đệ, ta với nhị ca của em tuy không tiếp nhận lời mời của Độc cô Trí, nhưng dù sao cũng phải trả lời cho lão ta vài hàng, tam đệ giúp dùm ngu huynh việc ấy.
Tư Mã Hào cười hỏi :
- Đại ca, trong thơ trả lời cho Độc cô Trí, có nên uyển chuyển một chút không?
Tư Mã Thông lắc đầu đáp :
- Không cần quá uyển chuyển, chỉ nói rằng hôm nay Tư Mã Thông đã hết điếc, Tư Mã Minh đã hết mù, nên đã mất hẳn tư cách tham gia Lục Tàn bang là được.
Trác Dật Luân xoa tay cười nói :
- Tuyệt diệu! Tuyệt diệu. Trả lời như thế thật là quan miểng đàng hoàng. Độc Cô Trí xem xong cũng đành phải cười lạt bỏ qua thôi.
Tư Mã Thông xây lại bằng giọng thành khẩn nói với chàng :
- Trác bằng hữu, ơn đức này Tư Mã Thông tôi nguyện ghi nhớ suốt đời mong Trác bằng hữu bỏ lỗi cho.
Trác Dật Luân vội cười bảo :
- Không, không, Đại trang chủ nói quá lời, tại hạ đâu dám. Tại hạ sẽ cố hết sức mình chữa trị cho Đại trang chủ. Có điều muốn được mau bình phục, Đại trang chủ nên chịu khó nghe lời tại hạ.
Tư Mã Thông gật đầu nói :
- Trác bằng hữu chỉ bảo điều gì Tư Mã Thông tôi cũng xin nghe.
Trác Dật Luân liền bảo :
- Bây giờ yêu cầu Đại trang chủ tìm nơi yên tịnh “diện bích” một trăm ngày.
Tư Mã Thông vâng lời ngay tức khắc vội đáp :
- Đừng nói chi phải diện bích một trăm ngày, dẫu lâu hơn thế nữa, Tư Mã Thông này cũng xin làm y theo lời chỉ bảo của Trác bằng hữu.
Thấy công việc đã thuận chèo mát mái, Trác Dật Luân mừng thầm, lập tức xem tai cho Tư Mã Thông. Sau đó chàng kê toa thuốc và dặn đối phương ở một mình trong tịnh thất, ngày đêm nên ngưng thần nhiếp tâm, tạ tuyệt mọi sự phiền nhiễu, thi hành thổ nạp chi thuật.
Tư Mã Thông nhất nhất đều làm y theo lời Trác Dật Luân, tức khắc dọn vào tịnh thất.
Trác Dật Luân cười bảo Tư Mã Minh :
- Nhị trang chủ, đôi mắt của Nhị trang chủ đã lành rồi đó. Giờ chỉ cần uống thêm thứ thuốc mạnh hơn là có thể thấy sáng trở lại như thường.
Tư Mã Minh sung sướng cười nói :
- Đại ân của Trác huynh thâm sâu như biển, sau này Trác huynh có cần chuyện gì dẫu chuyện ấy có gian nan đến đâu Tư Mã Minh này cũng không từ chối.
Trác Dật Luân cảm ơn nhờ người theo đơn thuốc sắc lấy một bá, rồi chàng lấy một viên linh đơn sai rót một ly rượu và bảo Tư Mã Minh :
- Nhị trang chủ...
Nhưng vừa nói tới đó bị Tư Mã Minh chận lời :
- Trác huynh, nếu Trác huynh không cảm thấy phiền, Trác huynh nên bỏ hẳn hai chữ Trang chủ đi.
Trác Dật Luận mỉm cười nói :
- Tư Mã nhị ca muốn thế cũng được. Bây giờ xin thỉnh. Tư Mã nhị ca hãy uống ngay viên Thất Long đơn này rồi nằm nghỉ giây lát đệ sẽ thân chinh bôi thuốc cho nhị ca.
Tư Mã Minh liền nhận viên Thất Long đơn bỏ tọt vào mồm rồi hớp một ngụm rượu nuốt ực.
Viên Thất Long đơn vừa vào khỏi cổ Tư Mã Minh bỗng cau :
- Tại sao viên Thất Long đơn lại đắng như thế hở Trác huynh?
Trác Dật Luân cười đáp :
- Thứ Linh đơn này đã được chế chung với bảy thứ mật rắn kỳ độc, nên tự nhiên nó phải đứng, nhưng đối với bệnh mù lòa nó rất hiệu nghiệm, có thể bảo là một thứ vô thương thần dược.
Sau khi đặt Tư Mã Minh xuống giường xong. Trác Dật Luân lấy ra một cái đĩa bàng bạc nhỏ để cạnh bên Tư Mã Minh, rồi dùng bông thấm thuốc, rửa sạch hai mắt xong chàng tại ngầm vận công xoa bóp đôi tròng cho Tư Mã Minh.
Lúc đầu, Tư Mã Minh cảm thấy hai mắt mát lạnh, sau đó ít lâu chàng lại thấy trong người thư thái dễ chịu, và buồn ngủ hết sức.
Lúc vừa rửa xong đôi mắt Tư Mã Minh, Trác đật Luân thuận tay điểm vào “Hắc Cam Thùy huyệt” của đối phương.
Tư Mã Hào đứng bên cạnh lên tiếng cười hỏi :
- Trác huynh, chắc có lẽ đôi mắt của nhị ca tiểu đệ mau lành hơn đôi tai của đại ca tiểu đệ?
Trác Dật Luân gật đầu :
- Tư Mã đại huynh mới vừa được chữa bệnh, nhanh nhất là phải trăm ngày mới thấy công hiệu còn, Tư Mã nhị huynh chỉ cần bảy hôm nữa, đôi mắt sẽ nhìn thấy rõ như xưa.
Tư Mã Hào hết sức mừng rỡ, vội hỏi :
- Nhị ca còn bao lâu mới tỉnh lại hở Trác huynh?
- Thất Long đơn cực mạnh, tại hạ đã điểm dùm Thùy huyệt của Nhị trang chủ nên ít nhất đến mai Nhị trang chủ mới tỉnh lại.
Tư Mã Hào cười nói :
- Thế thì việc gì chúng ta phải ngồi chờ trong này, đệ xin mời Trác huynh trở ra ngoài uống với đệ ít chung Bách Niên Mỹ tửu nhân thể chúng ta bàn luận cho vui đỡ phải sốt ruột chờ đợi.
Trong chuyện đi Hồng Diệp sơn trang này, thấy mọi sự đều được may mắn thuận như ý, Trác Dật luân khoan khoái trong bụng, liền bằng lòng bước theo Tư Mã Hào rời khỏi tịnh thất, vừa đi chàng vừa cười nói :
- Chuyến đi này tại hạ còn bận rộn nhiều việc lắm, nhưng thế này kể không uổng công tại hạ chút nào hết.