Bằng một thân pháp ảo diệu, vừa lẹ, Hạ Hầu Quyên hoành thêm ra sau lưng Đông Môn Liễu, vừa định giơ tay phóng mạch một chưởng phản kích thì không ngờ Đông Môn Liễu cũng lẹ làng không kém, lão bỗng cười khẩy một tiếng vụt quay người lại sử dụng chiêu “Tiên Nhân Vấn Lộ” lần nữa, điểm mạnh ngón tay chỏ vừa rồi vào ngay chỗ cũ nghĩa là chỗ cách tả Thái Dương huyệt của Hạ Hầu Quyên độ vài phân thôi.
Lần này, Đông Môn Liễu thi triển tài nghệ thanh hơn lần trước gấp bội nên dù có tài giỏi đến đâu Hạ Hầu Quyên cũng không thể tránh thoát được.
Bởi vậy bất đắc dĩ, nàng liền dùng tuyệt chiêu “Lôi Âm Đô Kiếp” trong tuyệt học của sư môn Lôi Âm tam thập tam thức, một kỳ chiêu vô cùng tinh diệu có một công lực kinh hồn, chống đỡ với chiêu thức quái ác “Tiên Nhân Vấn Lộ” của Đông Môn Liễu vừa xuất thêm lần thứ nhì.
Với tuyệt chiêu này Hạ Hầu Quyên đã vận đủ thập nhị thành Bàn Nhược Phật lực phóng ra sức mạnh vô cùng ác liệt.
Nhận ra tuyệt học của Bách Nhẫn thần ni Hối đại sư đã hòa giải được đệ nhị chiêu “Thiền Nhân Vân Độ” của mình Đông Môn Liễu đang tươi cười tự thị, đột nhiên biến sắc quắc cặp mắt rừng rực hung quang nhìn Hạ Hầu Quyên và quát lớn :
- Nhỏ kia ngươi là gì của Bách Nhẫn thần ni Hối đại sư.
Hạ Hầu Quyên nghiêm nghị thủ lễ :
- Là đệ tử của Bàn nhược âm chủ thưa lão tiền bổi.
Chỉ Phất Vũ Sĩ Đông Môn Liễu gằn gọng :
- Hừ! Hèn gì ngươi cứ cố ý che đậy hành tung, đến khi bất đắc dĩ ngươi mới giở Bàn Nhược Phật chưởng với Lôi Âm tam thập tam thức ra. Hừm! Ngươi khá giảo hoạt đấy!
Hạ Hầu Quyên không chút kinh động trước sự cuồng nộ của đối phương, nàng nhướng cao mày to tiếng đáp :
- Đông Môn tiền bối lầm rồi, tiểu nữ không muốn biểu lộ bổn môn tuyệt học cốt đề khảo nghiệm nhãn lực của tiền bối chớ, việc gì phải giấu diếm.
Đông Môn Liễu bỗng quắc mắt quát hỏi :
- Sư phụ ngươi hiện giờ ở đâu?!
Hạ Hầu Quyên vừa định trả lời sư phụ nàng hiện ở “Tiểu Tuyết sơn” nhưng kịp nhớ lại ân sư đã tạ tuyệt thế duyên từ lâu, nếu nói ra cho Đông Môn Liễu biết thì ân sư nàng bị quấy rầy vô ích nên nàng liền khẽ lắc đầu đáp :
- Tệ ân sư dân du thiên hạ hành tung vô định, tiểu nữ thật không dám giấu chi hết.
Đông Môn Liễu tinh ý nhìn ra thần sắc bất thường của Hạ Hầu Quyền lão bỗng cười lạt nói :
- Hạ Hầu Quyên, ngươi hãy nói thật cho ta biết nếu không ta sẽ cho ngươi biết mùi tuyệt tinh độc thủ của ta chừng đó ngươi đừng oán ta ỷ lớn hiếp nhỏ đấy nhé.
Hạ Hầu Quyên không chút sợ hãi, long lanh cặp thần quang, ngạo nghễ đáp :
- Đông Môn tiền bối hãy tự trọng một chút, nếu không tiền bối cũng chớ trách tiểu nữ sẽ thất lễ với tiền bối đấy.
Đông Môn Liễu cười gằn bảo :
- Hay lắm! Ngươi dám hỗn láo với ta, ta sẽ cho ngươi biết tay, chờ thu thập ngươi rồi, ta sẽ tìm mụ vải y sau.
Dứt lời, Đông Môn Liễu lập tức xông vào công kích, chiêu nhanh như gió.
Phen này, Đông Môn Liễu đã nhận ra được Hạ Hầu Quyên là môn đồ của kẻ đại thù, nên lão không chút nương tay, tăng uy lực mạnh hơn hồi nãy gấp bội.
Tuy nhiên Đông Môn Liễu tính tình hung độc, nhưng lão vẫn giữ đúng thân phận của bậc tôn sư, luôn tôn trọng lời hứa, lão chỉ dùng tay mặt công kích vào ba nơi, Tả Hữu Thái Dương Huyệt cùng phần sau lưng của Hạ Hầu Quyên.
Bởi hỏa hầu của đôi bên chênh lệch nhau khá xa, Hạ Hầu Quyên tuy nắm được lợi thế, tự do thi triển môn tuyệt nghệ, nàng không sao đánh lại Đông Môn Liễu.
Nhờ môn Lôi Âm tam thập tam thức tinh diệu tuyệt luân nàng cứ chống cự được mười bảy, mười tám hiệp, hiệp chứ hai mươi nàng bỗng bị Đông Môn Liễu giáng trúng một chiêu “Dư Long Chuyển Phụng” vào ngay giữa lưng.
Tuy sau lưng nàng đã đeo sẵn ba tấm Kim Sắc Long Lân nhưng bởi công lực cửa Đông Môn Liễu quá cao, lão lại xuất chưởng quá mạnh nên nàng bị đánh văng cao hơn một trượng, váng óc ù tai, lồng ngực nóng rang, hai mát đỏ đom đom và không sao chịu đứng được nữa, nàng hé miệng hộc một búng máu đỏ lòm.
Đông Môn Liễu biết đâu được Hạ Hầu Quyên có đeo ba tấm Kim Sắc Long Lân ở sau lưng nên khi thấy nàng bị đánh bật lên cao, lão cho rằng nàng thế nào cũng chết, nên lão không muốn truy kích mà chỉ cười lạt một tiếng nói :
- Hạ Hầu Quyên, nếu ngươi có chết xuống cửu tuyền, ngươi đừng trách lão phu độc ác nhé, bởi lão phu đã thề trước là bất cứ gặp kẻ nào có liên quan tới Bách Nhẫn lão ni, lão phu đều giết chết không tha!
Đến đây thân hình của Hạ Hầu Quyên cũng vừa rơi bịch xuống mặt đất và sau khi ném một cái nhìn căm hờn sang đói phương nàng lảo đảo đi về hướng Đông trước sự kinh dị tột bực của Đông Môn Liễu.
Hạ Hầu Quyên lật đật mang thương tích đi về hướng Đông như vậy vì nàng nhớ lời Lưu tế Xuyến căn dặn là “Phùng đông tất cát”!
Đông Môn Liễu không ngờ Hạ Hầu Quyên chỉ bị thương chứ không chết, lão hết sức ngạc nhiên và bất giác phừng phừng nổi giận nhất định phải đuổi theo đánh chết cho được Hạ Hầu Quyên mới nghe.
Hạ Hầu Quyên còn khỏe mạnh nếu bị Đông Môn Liễu quyết tâm truy kích nàng vẫn khó lòng chạy thoát được chớ đừng nói là hiện giờ nàng đã bị đánh trọng thương gần chết.
Cho nên chạy xa hơn mười dặm vừa thấy trước mặt hiện ra một vách đá cao vút, nàng nghe Đông Môn Liễu đã đuổi tới ngay.
Thấy trước mặt không có lối đi nữa biết nguy tai đã đến Hạ Hầu Quyên định quay đầu lại tái chiến một mất một còn với Đông Môn Liễu thì đột nhiên nàng nghe cạnh sườn mình tê buốt rồi liền đó mất hết trí giác ngã ngay xuống đám cỏ rậm bất tỉnh luôn.
Khi ấy Đông Môn Liễu cũng vừa đuổi tới thấy vậy vội từ trong tay áo phóng ra một vòng quang ảnh màu tím, chụp vào đầu Hạ Hầu Quyên.
Ngay khi mạng sống của Hạ Hầu Quyên như chỉ treo bỗng một chuỗi cười từ trên đỉnh vách đá vang lên ròn rã, tiếp theo liền có một đạo kim quang hình cái kéo bay vụt xuống.
Thấy đạo kim quang hình cái kéo bỗng xuất hiện Đông Môn Liễu giật mình thâu hồi luồng quang ảnh màu tím trở về ống tay áo.
Nhưng bởi trong lúc bất ngờ luồng quang ảnh màu tím đã phát ra rồi thì dù có muốn thâu trở lại cũng đã trễ, vả lại đạo kim quang hình cái kéo đã bay đến nhanh nên Đông Môn Liễu đành chịu bó tay.
Đạo kim quang hình cái kéo vừa bay vào giữa luồng quang ảnh màu tím bỗng nghe một tiếng kêu “soẹt”, liền thấy vô số những đoạn tơ màu tím bị tung có hơn trăm nghìn mảnh bay xuống tới tấp.
Đến giờ Đông Môn Liễu mới bắt đầu thâu được những luồng quang ảnh màu tím còn lại trở về tay áo, xong hai mắt lão chăm chú không rời khỏi cây “kim tiễn” to lớn đang rung rinh cắm phập dưới mặt đất. Bỗng Đông Môn Liễu ngẩng đầu quát to :
- Lão say rượu bọ La kia, không ngờ người cũng có mặt tại đây.
Trên đỉnh vách có tiếng cười ha hả, tiếp theo là một bóng người không khác gì một tuyệt thế phi tiên linh không từ trên cao nhẹ nhàng lướt xuống mặt đất không một tiếng động Kẻ vừa xuất hiện là một vị lão nhân gầy ốm, tóc dài tới vai, lưng đeo hồ lô màu đỏ.
Lão nheo cặp mắt nửa say nửa tỉnh nhìn Đông Môn Liễu, rồi cười khì khì nói :
- Ngươi là ai mà lại quen biết La Đại Cuồng này...
Trông thấy người bạn cũ của mình là “Kim Tiễn Túy Ông” La Đại Cuồng nỡ giả vờ không nhận ra mình, Đông Môn Liễu bất giác phừng giận, la lớn lên :
- Lão họ La kia bộ ngươi say rồi sao, nên mới nhận không ra ta?
La Đại Cuồng nheo mắt nhìn Đông Môn Liễu lắc đầu cười nói :
- Ta đâu có say, rượu đối với ta tuy rất quí, quí như mạng sống của ta vậy, thiếu nó không thể được nhưng mấy mươi năm nay, ta chưa hề biết say là gì cả.
Đông Môn Liễu cả giận la lớn :
- Ngươi không say, tại sao ngươi không nhận được ta?
La Đại Cuồng lảo đảo, giơ tay mặt quơ qua quơ lại cười hềnh hệch :
- Cách ăn bạn của ngươi có vẻ hơi giống Chỉ Phất Vũ Sĩ diện mạo và hình dáng của ngươi cũng hơi giống Đông Môn Liễu, chúng ta biệt chực ngươi không phải lão ấy...
Nghe tới đây, Đông Môn Liễu tức tối định lớn tiếng quắt mắng thì La Đại Cuồng lại cười ngất nói tiếp :
- Bởi ông bạn già của ta là Chỉ Phất Vũ Sĩ Đông Môn Liễu tuy hung ác tồi tệ, nhưng xét kỹ lão cũng còn chút khí phách anh hùng không đến nỗi vô liêm sỉ không biết nhục là gì, hạ lưu quá mức như ngươi.
Những lời nói nhục mạ của La Đại Cuồng thoạt nghe có vẻ hài hước, trêu cho vui, nhưng nghĩ kỹ thì rất nặng nề khiến Chỉ Phất Vũ Sĩ giận đỏ mặt trợn mắt hét to :
- La lão quỷ ngươi đừng giả điên giả khùng nữa...
Nhưng Đông Môn Liễu chưa kịp nói hết, La Đại Cuồng đã cười hà hà ngắt lời :
- Ấy! Sao lại nóng nảy thế! Nếu ngươi không phải Đông Môn Liễu, thì chính ta đã nhìn đúng, còn nếu ngươi là, Đông Môn Liễu thật thì ta chửi ngươi cũng rất hợp lý rồi.
Đông Môn Liễu một hầm hầm cô vẻ ngạc nhiên quát hỏi :
- Hợp lý của ngươi ở chỗ nào ngươi mau nói cho ta nghe. Bằng không ta sẽ không để cho ngươi yên thân đâu.
La Đại Cuồng gật gù gật gưỡng mở nút bầu rượu ra tu một hơi xong, lão Liếm môi, chỉ vào Hạ Hầu Quyên đang nằm mê man bất tỉnh cười hỏi Đông Môn Liễu :
- Thân phận của con bé này thế nào?
Đông Môn Liễu hậm hực đáp :
- Nó là đệ tử của Bách Nhẫn lão ni, nếu không đời nào ta lấy mạng nó.
La Đại Cuồng gật đầu hừ một tiếng đoạn nhìn Đông Môn Liễu nhếch miệng cười giọng khinh bỉ.
Đông Môn Liễu nóng mặt dặm chân quát lớn :
- La lão quỷ bộ ngươi muốn giỡn với ta sao? Ngươi không biết ta với Bách Nhẫn lão ni có mối thù sâu như biển hay sao chứ?
La Đại Cuồng bông ngửa mặt cười ngất :
- Ta đâu có lạ gì mối thâm thù giữa ngươi với mụ ấy. Nhưng nếu ngươi giao đấu long trời lở đất với mụ ấy hay đốt cháy tan tành Bàn Nhược am thì ta đâu có còn lý tới làm gì cho nhọc công tổn sức. Đằng này, chẳng những ngươi không dám tìm mụ ấy phục thù mà lại còn đi ỷ lớn hiếp nhỏ, bắt nạt học trò của mụ ta, nên La Đại Cuồng này làm sao tin được ngươi là Chỉ Phất Vũ Sĩ Đông Môn Liễu, một cao thủ đệ nhất lưu trong thiên hạ?
Đông Môn Liễu bị bắt bẽ đúng tẩy, bất giác lão nhíu chặt đôi mày, mặt bừng đỏ. Lão gượng cười, chống chế :
- Ta đâu có ỷ lớn hiếp nhỏ, trước khi động thủ, ta đã chấp nó rồi kia mà chứ có đâu ngang...
La Đại Cuồng chặn hỏi :
- Ngươi chấp con bé ấy thế nào? Ngươi nói thử cho ta nghe xem. Nếu ngươi nói nghe hợp lý và ta đã mắng oan ngươi, không những ta lập tức bẻ gãy cây Kim tiễn của ta ra làm đôi, mà còn bồi thường cây Chỉ Phất đã bị ta cắt đứt hồi nãy cho ngươi nữa. Ngươi nói đi.
Đông Môn Liễu bây giờ dịu nét mặt mỉm cười bảo :
- La lão quỷ chính ngươi đã tự nói ra không được chối cãi đấy nhé.
La Đại Cuồng ha hả cười đáp. :
- Ngươi yên tâm, dẫu sao ta cũng lớn tuổi hơn ngươi ta không thất lời đâu.
Đông Môn Liễu liền nói :
- Ta đã chấp con bé ấy như thế này, nhất là ta chỉ được dùng hai tay không, còn nó thì tùy ý muốn binh khí, quyền cước hay ám khí gì cũng được hết.
La Đại Cuồng gục gật đầu nói :
- Như chế cũng tạm được, nhưng tại sao ta không trông thấy nó dùng binh khí hay ám khí gì cả vậy?
Đông Môn Liễu la lên :
- Dùng hay không là quyền của nó, không lẽ ta phải đem binh khí trao tận tay nó bảo nó giết ta sao?
La Đại Cuồng cười ngất, lão nhìn luống Hạ Hầu Quyên bỗng lại gật đầu ngợi khen lia lịa :
- Con bé này rất khí phách lắm! Tuyệt! Tuyệt.
Đông Môn Liễu thấy vậy, liền xếch ngược lông mày nhưng chưa kịp la lên thì La Đại Cuồng đã cười khanh khách :
- Ta khen nó việc gì ngươi phải trợn mắt tức tối! Bây giờ ngươi hãy nói tiếp cho ta nghe nữa đi.
Đông Môn Liễu quá tức bực nhưng kẹt thế nên phải cố nhịn, lão nói tiếp :
- Thứ hai là ta không được sử dụng hai tay tự do, tay mặt chỉ được công còn tay trái thì thủ, chứ luôn tuồng là kể ta bị hại.
La Đại Cuồng bồng cười lạt nói :
- Ngươi chấp điều này tầm thường quá bởi hỏa hầu của đôi bên chênh lệch nhau xa, không khác gì con mãnh sư đấu với con thỏ được dùng một trảo phòng thủ, một trảo công địch vậy. Thế thì ngươi dư sức thắng rồi, bại cái chỗ nào được mà chấp với không chấp.
Đông Môn Liễu bị La Đại Cuồng bắt bẽ quyết liệt, lão cuống lên :
- La lão quỷ, ta còn chấp điểm thứ ba nữa là...
- Nói luôn điểm thứ ba nghe đi.
- Điểm thứ ba là ta chỉ được công kích vào ba nơi do nó chỉ định, chớ không được đánh những chỗ khác.
La Đại Công cười hỏi :
- Nó đã chỉ định cho ngươi định ba nơi nào?
Đông Môn Liễu biết La Đại Cuồng đã đứng trên cao nghe và thấy rõ cuộc đấu vừa rồi, không thể nới dối được nên lão đánh phải nói thật :
- Con liễu đầu ấy ngạo mạn lắm, nó cho ta muốn đánh vào đâu cũng được toàn thân nó.
La Đại Cuồng bỗng xoa tay cười ngất :
- Tuyệt! Tuyệt! Con bé ấy có thừa khí phách, oai vũ ngang tàng lắm! Nhưng khi nó chỉ định như thế thì ngươi có lợi lắm rồi còn gì.
Động Môn Liễu la lên :
- Ta đâu cần nó chỉ định như vậy. Ta đã hứa là ta chỉ công vào “Tả hữu Thái Dương huyệt” với đại huyệt nơi sau lưng nó thôi.
Đến đây, La Đại Cuồng bỗng nói :
- Thôi được! Ta hiểu rồi! Nhưng còn việc này ta hoang mang lắm, ngươi chịu nói rõ luôn cho ta nghe không?
Tưởng La Đại Cuồng thông qua không bắt bẽ nữa Đông Môn Liễu mừng thầm trong bụng, lão mỉm cười hỏi :
- Ngươi còn có gì chưa hiểu nữa?
La Đại Cuồng cười nói :
- Lão say rượu này tuy đã trọng tuổi, nhưng tai mắt còn linh mẫn lắm. Hạ Hầu Quyên chưa hề báo rõ sư thừa tại sao ngươi biết được nó là học trò của Bách Nhẫn lão ni?
Đông Môn Liễu vỗ ngực đáp :
- Ta đã bức nó nên ta mới biết rõ. Ngươi tự phụ tai mắt ngươi linh mẫn, thế ngươi không thấy khi ta đánh ra chiêu thứ nhì “Tiên Nhân Chỉ Lộ”, nó không né kịp nên đã dùng chiêu thức gì đề chống đỡ sao?
La Đại Cuồng nói lớn :
- Sao ta lại không thấy rõ ràng nó đã dùng chiêu “Lôi Âm Độ Kiếp”. Có phải vậy không?
Đông Môn Liễu đắc ý cười đáp :
- Đúng! “Lôi Âm Độ Kiếp” là một trong độc môn kỳ học “Lôi Âm tam thập tam thức” của Bách Nhẫn lão ni...
La Đại Cuồng bỗng khoác tay ngắt lời :
- Ngươi nói thế sai bét rồi. Biết đâu con bé ấy ngẫu nhiên học trộm được một chiêu nửa thức, chắc gì nó là đệ tử chân truyền của Bách Nhẫn lão ni!
Đông Môn Liễu xếch ngược mày la lên :
- Không phải như vậy. Ngươi không hiểu. Con bé ấy không những biết sử dụng “Lôi Âm tam thập tam thức” nó còn thông thạo luôn môn “Bàn Nhược Phật chưởng” nữa kìa.
La Đại Cuồng hình như giả bộ ngạc nhiên :
- Tại sao ngươi biết?
- Sao lại không. Trong chiêu “Lôi Âm Độ Kiếp” của nó có pha lẫn tuyệt học bất truyền của Bách Nhẫn lão ni, trong lúc ta với nó hợp chưởng ta đã xem ra, nếu không, không thể nào nó chịu nổi chiêu “Tiên Nhân Chỉ Lộ” của ta.
Nghe đến đây, La Đại Cuồng bỗng ôm bình rượu to lớn đưa lên miệng uống ừng ực.
Trong lúc uống, La Đại Cuồng tủm tỉm cười và đôi mắt sắc bén như dao của lão không rời khỏi bộ mặt Đông Môn Liễu.
Đông Môn Liễu thấy khó chịu, vội cau mày quát hỏi :
- La lão quỷ, ngươi đã nghe rõ cả rồi, việc gì ngươi lại nhìn ta cười mãi vậy?
La Đại Chúng quệt miệng, đậy nắp bình lại rồi bật cười khanh khách :
- Ta cười ngươi đó, ngươi mau trở về Miêu Cương ngay đi, kẻo đứng đây lâu bị ê mặt bây giờ.
Đông Môn Liễu ngạc nhiên trợn mắt nạt lớn :
- La lảo quỷ ngươi nói cái gì kỳ thế?
La Đại Cuồng bấy giờ mới nghiêm giọng đáp :
- Không kỳ! Chính ngươi mời kỳ. Ngươi đã tự phụ võ nghệ cao cường, bằng lòng chấp con bề ấy thế này thế nọ nào là trừ “Tả hữu Thái Dương nhị huyệt” và phía sau lưng nó người không được phép đụng vào bất cứ nơi nào khác nếu không ngươi sẽ bị thua, tàn ẩn Miêu Cương vĩnh biệt Trung Nguyên.v,v... Thế mà ngươi đã đám bội ước trong khi nó dùng Lôi Âm Độ Kiếp hóa giải chiêu thứ nhì “Tiên Nhân Chỉ Lộ” của ngươi đáng lý ra ngươi rút tay thối lui ngay ra sau tìm cách phản công mới phải, nào ngờ ngươi lại dám đối chưởng với nó.
Như thế có phải ngươi thất hứa đánh ra ngoài ba nơi chỉ định là “Tả hữu Thái dương Nhị huyệt” với huyệt đạo sao lưng nó rồi không? Đó, nếu ngươi muốn giữ thể diện của kẻ bề trên, tốt hơn ngươi nên lập tức trở về Miêu Cương đi.
Mấy lời của La Đại Cuồng vừa nói làm Chỉ Phất Vũ Sĩ Đông Môn Liễu xám mặt như gà cắt tiết, trán đổ mồ hôi hột sượng sùng đứng như trời trồng không còn nói tiếng nào được nữa cả.
Quả thật lão ta không hề để ý tới sự vô tâm sơ thất này, lão lại càng không ngờ Kim Tiễn Túy Ông La Đại Cuồng, một quái nhân quỷ quyệt lại có thể bắt bẽ lão một trận tơi bời như vậy!
Cho nên Đông Môn Liễu hổ thẹn quá, lão chỉ muốn độn thổ trốn thoát cho rồi chứ không còn muốn đứng lại chút nào nữa hết.
Nhưng La Đại Cuồng đã tha đâu lão ta, được thể tấn công tiếp luôn, lão cười nói :
- Đó chỉ là điểm nhầm lần thứ nhất thôi chớ chưa hết đâu nhé.
Đông Môn Liễu hãi kinh, trợn mắt quát lớn :
- Bao nhiêu đó đủ rồi. Ngươi còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ ta còn lầm lẫn thêm nữa hay sao chứ?
- Không những có mà còn nghiêm trọng hơn nữa là khác.
Đông Môn Liễu xưa nay hết sức thông minh giảo hoạt, hôm nay chắc có lẽ tại nộ hỏa công tâm, thần trí hoang mang nên vừa nghe nói vội cau chặt mày suy nghĩ trông chật thảm hại.
La Đại Cuồng thấy vậy cười khì nói :
- Ngươi khỏi suy nghĩ đề ta nói luôn. Ngươi đã chấp nó là ngươi chỉ được dùng tay không, nhưng tại sao hồi nãy trong lúc nó vừa bị trọng thương ngươi lại phi Chỉ phất ở trong tay áo ra đánh nó?
Lúc này Đông Môn Liễu hoa cả mắt chẳng khác gì lão vừa bị bủa thêm một búa sắt nặng ngàn cân vào giữa đầu.
Xấu hổ đến câm miệng lão ta nhăn mặt cúi đầu quay lưng định bỏ đi. Nhưng liền đó La Đại Cuồng vội khoác tay gọi lớn :
- Khoan đã, tại sao ngươi đi nhanh như thế?!
Đông Môn Liễu vội dừng bước, quay lại nghiến răng thở dài :
- La lão quỷ hôm nay ta đã bị chữ “thù” làm mê muội, ta đành chịu thua người.
La Đại Cuồng bật cười chặn lời :
- Thôi ta hiểu rồi! Ngươi đâu phải trốn, ngươi muốn tôn trọng lời thề. Trở về Miêu Cương vĩnh biệt giang hồ chứ gì?
Đông Môn Liễu mặt xám xanh như tàu lá nhẹ gật đầu nín thinh không đáp!
La Đại Cuồng thấy thế bỗng xua tay cười bảo :
- Ngươi đừng làm như thế. Ta biết ngươi đã luyện được Thiên Ma Lục Tự kinh nên mới tái nhập Trung Nguyên đề tìm Bách Nhẫn lão ni trả thù rửa hận, và muốn triển khai bá nghiệp, nhưng bây giờ mọi việc không thành, lại còn thiệt một tên đồ đệ lẽ nào ngươi chịu cam tâm nhẫn nhục ở mãi Miêu Cương được sao?
- Nhất định là ta không chịu cam tâm rồi đó, nhưng việc đã như thế này không cam tâm cũng không được, nhịn không được cũng phải nhịn.
La Đại Cuồng bỗng đón lời :
- Ngươi bất tất phải làm như thế có phải vì bị ta lật tẩy, nên ngươi mới phải giữ đúng lời hứa không. Tã là bạn thân của ngươi, ta sẽ bằng lòng chỉ cách giúp ngươi, ngươi nghĩ thế nào?
Đông Môn Liễu lắc đầu đáp :
- La lão quỷ, ngươi muốn trêu chọc ta nữa sao? Ngươi đã phanh phui ra nông nỗi, còn cứu vớt thế nào được nữa.
La Đại Cuồng cười ha hả nói :
- Sao lại không được? Chuyện này chỉ có ta và ngươi biết, nếu ta kín miệng, không lẽ ngươi tự đánh trống khua chuông cho thiên hạ hay sao?
Đông Môn Liễu cười khẩy nói, giọng nghi ngờ :
- La lão quỷ, nhột kẻ xảo quyệt như ngươi, chả mấy khi bắt chẹt được ta, có lý nào ngươi lại đi bảo mật cho ta mà ngươi...
La Đại Cuồng vội xua tay chận lời :
- Đông Môn lão đạo ngươi cứ quên câu “có tiền có thể khiến ma đẩy xe” rồi sao?
Nghe La Đại Cuồng nhắc khéo Đông Môn Liễu sáng rực hai mắt mừng hỏi :
- La lão quỷ ngươi muốn ta hối lộ bao nhiêu cũng được miễn là chuyện này đừng đổ bể thì thôi. Ngươi muốn bao nhiêu cứ nói thẳng ra.
La Đại Cuồng nheo mày cười hì hì :
- Đông Môn lão đạo, sao ngươi dám ăn nói hàm hồ quá vậy, ta đâu cần hối lộ của ngươi.
Ta muốn mượn ngươi một vật mà thôi.
- Ngươi muốn vật gì?
La Đại Cũng giơ tay cười đáp :
- Ta muốn mượn tạm quyển Thiên Ma Lục Tự Kinh của ngươi.
Đông Môn Liễu mặt lộ vẻ không vui, lắc đầu nói :
- Không được đâu. Lúc luyện xong những tinh hoa võ thuật trong quyển kinh ấy, ta đã đốt nó đi rồi, còn đâu mà cho ngươi mượn.
Nói xong thấy La Đại cuồng có ý không tin, Đông Môn Liễu giải thích.
- Ngươi chớ nên hoài nghi, ta không dối gạt ngươi đâu. Ta sợ...
La Đại Cuồng bỗng đỡ lời :
- Ngươi sợ nó lọt vào tay kẻ khác nên ngươi đốt hủy nó đi chớ gì? Thôi được tạm cho là ngươi nói thật đi. Nhưng còn cây Phật Tủy Chỉ Vân Chỉ thì sao? Ta nhứt định ngươi đang cất kỹ nó trong chiếc hộp ngọc giấu trong mình ngươi có phải vậy không?
Đông Môn Liễu giật nẩy người mặt biến sắc trông thấy rõ. Lão vội kêu lên :
- La lão quỷ sao ngươi tọc mạch dữ vậy? Cây Phật Tủy Chỉ Vân Chỉ ta đã dành cho con gái ta, ngươi cũng muốn lấy nữa sao?
Thấy Đông Môn Liễu không chịu, La Đại Cuồng xua tay nạt lớn :
- Đi! Đi ngay đi! Ngươi đem con gái ngươi trở về Miêu Cương mà tặng cây Phật Tủy Chỉ Vân Chỉ cho nó. Ngươi đừng bén mãng tới Trung Nguyên này nữa nhé.
Đông Môn Liễu thẹn đỏ mặt, lão tức giận nhưng không làm gì được La Đại Cuồng, lão bỗng dậm chân một cái, không ngờ tảng đá dưới chân lão bị bể nát.
La Đại Cuồng thấy thế cười ngất :
- Việc gì ngươi lại phải nóng giận lên như thế, nếu muốn ở lại Trung nguyên, thì ngươi cứ việc liệng cây Phật Tủy Chỉ Vân Chỉ cho ta đi.
Đông Môn Liễu không làm sao thối thoát được nữa, đành nghiến răng móc ra một chiếc hộp bằng bạch ngọc dài độ bảy tấc ném thẳng về phía La Đại Cuồng.
La Đại Cuồng vội giơ tay bắt ngay lấy chiếc hộp ngọc, lão xuýt xoa :
- Ấy cha! Đẹp lắm! Thế này thì Đông Môn lão đạo nghĩa khí đáo đề, lão phu xin đa tạ.
Đông Môn Liễu tức giận như điên, lão trừng mắt lớn :
- La lão quỷ, hôm nay ngươi cứ việc đắc ý đi nhưng ngươi hãy nhớ cho kỹ, nếu sau này còn gặp lại nhau trên giang hồ, ngươi đừng trách ta sẽ độc ác hơn trăm ngàn lần đấy nhé.
La Đại Cuồng mắt xạ tinh quang, cười lên ha hả :
- Lão tạp chủng, việc gì ngươi phải nổi khùng lên như thế, nếu sau này nghe tin ngươi tái nhập giang hồ ta cũng tìm ngươi đề thử xem môn tuyệt học “Thiên Ma Lục Tự Kinh” của ngươi lợi hại đến mức nào cho biết, ngươi khỏi cần phải nói trước.
Đông Môn Liễu rú lên :
- Được! Được lắm! Ta hẹn ngươi nội trong tháng năm tới tại Đồng Bách sơn Thiên Huyền, Cốc, ngươi nhận không?
La Đại Cuồng gật đầu :
- Ta sợ gì ngươi. Được! Ta hẹn sẽ gặp lại ngươi tại đây. A hóa ra ngươi đã cấu kết với tên tàn phế Độc Cô Trí đấy à?
Đông Môn Liễu nạt lớn :
- Độc Cô Trí là tiểu điệt của ta. Ngươi đừng có thối miệng thối mồm như thế.
La Đại Cuồng cười nhạt :
- Ngươi khỏi phải giới thiệu. Bọn ngươi là cha con chú bác gì cũng được không sao.
Ngươi nhớ nói với tên độc vật ấy liệu mà giữ mình coi chừng ta phá nát sào huyệt của nó đấy.
Đông Môn Liễu tức muốn hộc máu ra ngoài, nhưng thấy lúc này không tiện sanh sự với La Đại Cuồng nên lão hừ lớn một tiếng rồi quầy quả đi mất.
Đông Môn Liễu đi xa rồi bỗng La Đại Cuồng quắc mắt nhìn về phía tảng đá lớn cách đó hơn mười trượng, bật cười khanh khách và nói lớn :
- Tiểu Bình Nhi sao không bước ra ngoài này, còn lúp ló chi đó nữa. Bộ ngươi xem chưa sướng mắt sao?
La Đại Cuồng vừa dứt lời từ sau tảng quái thạch quả nhiên có một thư sinh áo trắng bước ra. Thư sinh này không ai khác hơn là Bành Bạch Y mà Hạ Hầu Quyên gặp ở dọc đường.
Bành Bạch Y thong thả bước tới trước mặt La Đại Cuồng cung kính chắp tay làm lễ nói :
- La bá phụ thần mục như điện! Làm thế nào bá phụ phát giác tung tích tiểu điệt vậy?
La Đại Cuồng chỉ tay lên chót vót vách đá cười đáp :
- Khi nãy ta đứng trên ấy nhìn xuống thấy ngươi lúp ló trông tức cười lắm. Có phải ngươi muốn cứu con bé này nhưng sợ lão đạo tặc ấy mà không dám bước ra không?
Bành Bạch Y bị nói trúng tim đen đỏ mặt gượng cười đáp :
- Tiểu điệt tự biết không phải địch thủ của lão ấy, vả lại tiểu điệt cũng biết qua tiểu điệt đã gặp vị cô nương này dọc đường, phát hiện nàng tuy sẽ gặp đại nạn nhưng sao nhân thọ đắc phúc nên tiểu điệt mới khoanh tay đứng ngoài để xem tai nạn của nàng được tiêu giải bằng cách nào cho biết và phước sẽ từ đâu tới đấy chứ.
Tới đây, La Đại Cuồng nhớ lại chiếc hộp bằng bạch ngọc, lão vội mở nắp, một mùi vị hương thơm ngát liền tỏa ra làm cả hai tỉnh người khoan khoái.
Trong hộp quả nhiên có đựng một cành chi thảo màu tím, dài độ ba tấc, trên ngọn có quả đỏ chói.
Bành Bạch Y hai mắt sáng rực lên thất thanh kêu lớn :
- Ô! Chỉ chi thành quả, quý báu quá bá phụ ơi! Như thể thì Hạ Hầu cô nương không những được lành mạnh mà còn được tăng thêm nội lực nữa rồi!
La Đại Cuồng cầm hộp ngọc bước đến bên cạnh Hạ Hầu Quyên, lão ngồi xuống khẽ nâng đầu nàng dậy, lấy cây Phật Tủy Chỉ Vân Chỉ ra đút từ từ vào miệng nàng xong lão mở nắp bình rượu cho nàng uống thêm hai ngụm tửu cũng thơm phứt.
Phật Tủy Chỉ Vân Chi là một loại dị thảo rất hiếm có, quý báu còn hơn thứ Thiên Niên Hà Thủ Ô mà hầu hết những nhân vật võ lâm xem như một thứ kỳ chân dị bảo hãn thế vô song.
Loại Phật Tủy Chỉ Vân Chi này hình dáng của nó không khác một cọng cỏ nhỏ hai lá nhưng khác với loại có thường là nó màu tím và trổ một quả đỏ chứ không trổ hoa trông rất đẹp mắt và lạ lùng.
Thứ hãn thế dị thảo này quí ở chỗ là lá và quả của nó thơm ngát bỏ vào miệng là tan ngay. Những ai may mắn ăn được thứ dị thảo này thì không những công lực tăng tiến đến mức thâm hậu ít ai đương cự nổi mà còn thọ đến trăm tuổi hoặc cao hơn thế nữa.
Cho Hạ Hầu Quyên ăn cây Phật Túy Chỉ Vân Chi xong La Đại Cuồng ngồi đợi một hồi.
Sau đó lão mới nâng nhẹ tay nàng lên bắt mạch trong khi Bành Bạch Y đang chăm chú theo dõi với một sắc mặt lo lắng.
Xem mạch cho Hạ Hầu Quyên một chập, bỗng La Đại Cuồng đứng dậy vui vẻ nói với Bành Bạch Y.
- Tiểu Bành nhi, thuật tướng số của ngươi khá lắm. Thế này thì con bé kể như thoát nạn rồi đó. Nó đã học được chân truyền của Bạch Nhẫn thần ni, giờ lại may mắn ăn dược Phật Tủy Chỉ Vân Chi kết quả nữa, thì tài nghệ của nó sau này khủng khiếp lắm đó.
Bành Bạch Y cười đáp :
- La bá phụ khen tặng và mừng cho có ta nghe có phần hữu lý chớ bá phụ khen tiểu điệt thì càng khiến tiểu điệt thêm hổ thẹn thôi. Sự hiểu biết của tiểu điệt quả thiển cận có đáng gì đâu mà bá phụ cho là khá. Bá phụ không thấy tiểu điệt xem cho cô ta trật tuốt tuột hết cả sao.
La Đại Cuồng vội hỏi :
- Tiểu Bành Nhi, ngươi xem cho con bé này thế nào mà bảo rằng trật.
- Tiểu điệt nói với cô ta là “Phùng đông tất hung, phùng bạch tất cát”, bá phụ nghĩ coi có chết được không?
La Đại Cuồng có lạ gì Bành Bạch Y là con trai của Ai Lao sơn Quy Vân bảo chủ Bành Ngũ tiên sinh, nên lão bật cười hềnh hệch rồi bỗng hỏi :
- Tiểu Bành Nhi, có phải cha ngươi chưa chịu cưới dâu nên ngươi định tự chọn lấy không?