Sợ người khác nghe thấy lúc cảm thấy ủy khuất, buồn bã chỉ có thể trốn ở trong chăn.Bị người từ chối, lúc nhục nhã nhất không giam khóc chỉ có thể cười. Lúc cắn răng cố gắng nỗ lực muốn qua khảo nghiệm lại không đạt tiêu chuẩn
Luôn có rất nhiều thời khắc như vậy, đôi lúc sẽ cảm thấy ___
Tồn tại thật khó khăn
Nếu có thể biến mất thì tốt rồi.
Lúc đó thư từ trong túi rơi ra, mấy tấm thiệp tinh xảo, xinh đẹp lọt vào tầm mắt. Không biết ai kẹp vào,trên tấm thiệp vẽ bầu trời sao như tác phẩm của Van Gogh, mây sao đan xen, bầu trời đêm mênh mông, đẹp đẽ đến làm rung động lòng người.
Có lẽ là tấm thiệp chúc phúc.
Ôn Hoan cẩn thận từng chút lật qua xem xé, bút pháp màu đỏ tươi thô bạo đáng sợ.
"Ôn Hoan chính là tiện nhân ""
"kỹ nữ xấu xa không biết xấu hổ"
"Ngươi làm sao không chết đi "
Chữ viết khác nhau. Từng chữ nhăn nhăn nhó nhó như là sợ người khác nhận ra, cố ý đổi cách viết. Đầy e ngại, sợ hãi nhưng lại không khiêng lể gì.
Những lời chửi mắng, giờ phút này như hóa thân thành ác ma mặc áo đỏ tươi,gương lanh múa vuốt, từ ánh mắt xâm lấm, theo máu tiến vào tim, dùng hết sức lực mà chà đạp
Đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi
Giống như khi còn bé, lúc máy lặp lại tạm dừng, băng nhạc lùi lại,đi tới, đi tới rồi lại lùi lại âm thanh máy móc phát đi phát lại.
Ôn Hoan nắm chặt tấm thiệp trong tay, mắt nhìn vào dòng chữ màu đỏ trên thiệp, sự vật bên ngoài lại một lần nữa vây tới, các giác quan cảm xúc khôi phục lại bình thường ----
Âm thah dì Mạc từ ngoài của truyền đến,nói vài tiếng: "Hoan Hoan nên xuất phát rồi "
Ôn Hoan đứng thẳng lưng, dụi dụi mắt, đem tấm thẻ tuện tay ném vào trong sách.Khoác túi lên, trước khi ra khỏi phòng cố ý ở trương gương nở một nụ cười,
Không liên quan
Không sao
Tất cẩ đều là qua khứ, đã qua rồi
" Về sau phải tự chăm sóc minh thật tốt."
"Nhớ dì thì nhớ gọi điện cho dì."
Trên đường dì Mạc nói câu được câu không,tất cả đều là chuyện phiếm, Ôn Hoan không chút để ý, hờ hững nghe.
Những âm thanh nhỏ vụn truyền vào lỗ tai, nghe đến lúc sắp ngủ, âm thanh dì Mạc nói cũng trở lên mơ hồ.Từ mí mắt thoảng qua, ngoài cửa sổ thoảng qua bóng dáng trở lên dày đặc.
Từ Nam thành đến thành phố Hoài, lộ trình là ba giờ đi tàu cao tốc, không tính là xa nhưng cũng không phải là gần.
Không đến một nghìn cây số nhưng đủ làm người ta quên đi quá khứ
Về sau chinh là một người.
"d..dì." Ôn Hoan bỗng nhiên nói, một câu không dài, bời vì cô bị nói lắp, nói được đã là cố hết sức: " chúng ta... trực tiếp đi ga tàu cao tốc sao?"
"đúng vậy" dì mạc hiếu kì hỏi " cháu còn muốn đi đến đâu sao?"
Ôn Hoan rủ mi mắt xuống, trầm mặc sau đó lắc đầu," không có"
Dì Mạc nhanh chông liếc một cái, lời nói đén miệng muốn nói lại thôi.
Lấy tiền làm việc mà thôi, không cần thiết cùng chủ nhà cũ thân cận quá.chỉ là đứa bé này thật sự làm người ta quá đau lòng, ở Ôn gia mấy năm,dì đã sớm xem hoan hoan như con gái mình sinh ra.
Dì Mạc một tay cầm lái, tay còn lại đặt lên vai Ôn Hoan:
Chúng ta hiện tại có thể quay lại
Ôn Hoan không nói chuyện, ngón tay để ở trên đùi bất an mà cuộn tròn lại. váy bao trùm đi vết sẹo, phảng phất có thể thấy bỏng rát đau đơn lúc ấy
Không đúng lúc, tự động chuyển chủ đề cô hỏi: " mẹ... không đến tiễn cháu sao ạ?"
Dì mạc cười xấu hổ: " có lẽ mẹ cháu đang ở ga tàu cao tốc đứng chờ."
một câu có bao nhiêu giả tạo, hai người trong lòng biết rõ ràng.
Tưởng Chi Hương sao có thể ở ga tàu cao tốc chờ đợi, bà đã cùng chồng mới đi nghỉ ở Maldives
Tưởng Chi Hương không có tới, lại vẫn là gọi t điện thoại tới, tỏ vẻ bà cũng không có quên đi con gái của mình
Tiếng nhạc chuông nổi lên, điện thoại rung động, một dãy số nước ngoaì gọi tới Ôn Hoan không có do dự lâu lắm, ấn nghe điện thoại: "Mẹ."
thanh âm nữ nhân dễ nghe êm tai, nhu tình như nước, không tính là cùng con gái nói chuyện, cũng như là làm nũng: "Hoan hoan, ta nhớ rõ ngươi giống như hôm nay đi thành phố Hoài? Mẹ quên đi đưa ngươi, ngươi sẽ không trách mẹ chứ?"
cổ họng như đều bị bông chặn lại khô khốc Ôn Hoan không lập tức trả lời, vài giây sau mới đáp lại,"vâng"
Tưởng Chi Hương trầm thấp cười rộ lên, tiếng cười dễ nghe, thanh thúy lả lướt.
Ôn Hoan nghe có chút sững sờ.
Rất khó tưởng tượng đây phụ nữ gần bốn mươi tuổi, càng như là thiếu nữ thanh thuần, đang ở cùng tình nhân thì thầm.
Ôn Hoan ghét nhất là Tưởng Chi Hương làm vẻ ta đây, ngây ngốc lấy lại tinh thần, cố tình khụ ra tiếng đánh gãy."
Tưởng Chi Hương không hề để ý, chính mình nói chuyện, thanh âm càng ngày càng mềm mịn: "Hoan hoan, tớii tề gia, nhất định phải lưu lại cho người ta ấn tượng tốt, đừng luôn cúi thấp đầu, nhớ rõ cười nhiều, còn có bỏ cặp mắt kính, không cận thị cũng đừng đeo, nữ hài tử phải học yêu cái đẹp."
Ôn Hoan: "được"
Ngoài cửa sổ phong cảnh bắt đầu lui về phía sau, Tưởng Chi Hương thanh âm trở nên đứt quãng, cuối cùng ở điện thoại âm thanh rơi vụn
Ôn Hoan có chút hoảng loạn, dán đến càng gần, hận không thể để lỗ tai lớn lên ở trên màn hình.
Nói thêm vài câu.
Vài câu liền tốt rồi.
Nói cái gì đều được.
Một tháng mới goi một lần điện thoại, sao lại có thể nửa phút liền kết thúc.
Tín hiệu hoàn toàn mất đi nháy mắt, thùng xe gầm rú đi vào đường núi.
Ôn Hoan nhắm mắt lại, cầm di động tay bởi vì quá mức dùng sức mà run nhè nhẹ.