Người đàn ông vẫn liên tục hôn lên môi cô, bàn tay thô ráp vì thường xuyên làm việc dần dần trượt từ trên bụng nhỏ bằng phẳng lên đến bầu ngực trắng nõn thơm nức, tựa như đang đối đãi với một chiếc đàn được làm bằng ngọc quý, hết xoa nắn rồi lại gẩy nhẹ, tay còn lại thì vuốt ve bắp đùi trắng nõn của cô.
Cái loại săn sóc thân mật tựa như người yêu này khiến Đổng Hoan căn bản không có cách nào tĩnh tâm suy ngẫm.
“Em có xài mỹ phẩm không? Hay trời sinh đã thế?” Da thịt của cô hoàn toàn khác xa anh, tinh tế nhẵn mịn như một đứa trẻ, ngoại trừ trên bả vai phải có một vết bớt đỏ sậm thì những nơi khác đều không có một chút tỳ vết nào.
Thật ra vết bớt này cũng đáng yêu lắm … Anh khẽ liếm lên vết bớt nhỏ bằng ngón út, rồi lại trượt xuống tấm lưng mảnh khảnh của cô, giúp cô tô thêm một tầng sắc thái quyến rũ mê người.
“Nếu người nào trời sinh ra cũng được như em thì công ty mỹ phẩm còn làm ăn thế nào nữa?” Đổng Hoan bĩu môi, gạt đi bàn tay to đang vuốt ve da thịt khiến cô cảm thấy nhột nhạt.
“Tránh ra.”
“Không muốn.” Lâm Hán Đường cúi đầu cười khẽ, cắn lên vành tai cô như đang ngậm kẹo mút.
“Lâm Hán Đường! Ưm ——” Cái tên vô lại này!
Ngón giữa và ngón cái khẽ miết nhẹ lên hoa hạch, nghe thấy cô hít vào một hơi thì mới dùng ngón trỏ gảy gảy như đang an ủi, bàn tay to đang ôm trọn bầu ngực cũng phối hợp trêu đùa nhũ hoa.
“Tôi vuốt ve chúng nó như vậy có khiến em thoải mái không?” Lâm Hán Đường đã thân mật nên vô cùng nghiêm túc dò hỏi, thật sự hy vọng cô có thể nói cho anh biết, nên làm thế nào mới có thể khiến cho cô thoải mái sung sướng. Lúc trước anh bận việc sinh hoạt cùng công tác, vả lại cũng không gặp được đối tượng thích hợp để kết giao, vậy nên cũng chưa từng có bạn gái, hôm nay là lần đầu tiên có quan hệ ân ái.
Nhưng … đàn ông mà, thường hay xem phim tình sắc, nghe đám bạn ‘chia sẻ’ kinh nghiệm, dần dà cũng hiểu phải nên làm thế nào.
Đổng Hoan trước giờ chưa từng bị đàn ông hỏi như vậy nên không tránh khỏi thẹn đỏ mặt.
Cô nghiêng người, muốn thoát khỏi thế giới thân mật do người đàn ông này tạo ra, nhưng giữa hai chân lại bị một cái chân thon dài săn chắc chen vào, khiến cửa huyệt của cô mở rộng, đón nhận sự thân mật của đàn ông.
“Hay tôi vuốt ve ở nơi này khiến em thoải mái hơn?” Ngón trỏ trượt vào bên trong hoa huy*t đã được anh dùng khăn lau sạch, cọ xát một hồi, cuối cùng trở về trên tiểu hạch non mềm.
“Anh tránh ra thì tôi sẽ thoải mái hơn!” Giọng nói căng thẳng từ trong miệng Đổng Hoan phát ra từng câu từng chữ, cô nhạy cảm phát hiện thân thể mình bắt đầu nổi lên phản ứng dưới những bàn tay trêu chọc của anh.
Đáng chết! Cái thân thể này lại phản bội chủ nhân!
Cô cắn răng, không cho mình thở dốc.
“Lại ướt rồi? Nhạy cảm như vậy sao?” Xem ra cô thích được anh xoa chỗ này, thoải mái đến nỗi không những trở nên ẩm ướt mà ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.
“Anh ngậm miệng lại!” Đổng Hoan ảo não cắn chặt môi, không hiểu sao ngón tay của anh ta lại khiến mình trở nên nhạy cảm như vậy?
Cứ tiếp tục như vậy sẽ không được mất! Cô phải tránh khỏi anh ta!
“Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Lâm Hán Đường ngước mắt nhìn chiếc đồng hồ báo thức. “Sắp sáu giờ tối rồi. Em đói bụng sao?”
“Ừ.”
“Muốn ăn gì? Tôi đi mua.”
“Canh mực ở chợ đêm, khoai tây đút lò, đậu hũ chua cay.” Mau lượn đi! Sau khi rời đi tôi sẽ không mở cửa cho anh nữa!
“Chỉ thế thôi à?” Ít như vậy, đủ no sao?
“Chỉ thế thôi. Nhanh lên đi, tôi đói lắm rồi.”
Lâm Hán Đường xoa xoa lên cái bụng xẹp lép của cô, xốc chăn lên, xuống giường mặc quần áo, sau khi sửa sang gọn gàng, quay đầu lại thì thấy Đổng Hoan đã cuộn mình chui vào trong chăn như con tôm nhỏ đang trốn tránh thế giới bên ngoài.
Anh khom người vén lên một góc chăn, mỉm cười nhìn cô đang vùi trong gối.
“Chìa khóa xe máy của em để ở đâu?”
“Anh lái xe của mình chẳng phải được rồi sao?” Đổng Hoan trừng mắt, đề phòng nhìn anh.
“Đến chợ đêm mà lái xe đấy thì không tiện… Cô giáo Đổng, nếu em không cho tôi mượn xe máy thì tôi sẽ không ra khỏi cửa đâu.” Anh nhếch miệng vì đã nhìn thấu được suy nghĩ của cô, khiến cho Đổng Hoan tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Hai người đọ mắt khoảng một phút đồng hồ.
Đổng Hoan không cam không nguyện mấp máy môi: “…. Trên bàn trà trong phòng khách.”
“Tôi sẽ về nhanh thôi.” Anh hôn lên trán cô, lại xoa xoa tóc cô, cuối cùng còn chu đáo kéo chăn đắp lại cho cô cẩn thận, để cô tiếp tục rụt đầu làm con rùa nhỏ.
Chỉ là, lúc anh vừa đi tới cửa ra vào thì Đổng Hoan lại xốc chăn lên, gọi với lại.
“Lâm Hán Đường!”
Anh dừng bước, quay đầu nhìn cô.
“Anh…” Cô đảo mắt, muốn nói lại thôi.
“Muốn ăn thêm cái gì sao?”
“…Lúc về tiện ghé nhà thuốc mua thuốc dùm tôi.” Cô vội vàng nói xong rồi lập tức trốn vào trong chăn, nhưng còn chưa được ba giây thì thân thể lại đột nhiên bị ôm chặt.
“Thật xin lỗi, xin lỗi em.” Là lỗi của anh. Là do anh bị dục vọng che mờ mắt nên quên mất phải bảo vệ cô.
Cách một lớp chăn bông, cô nghe thấy từng tiếng xin lỗi nỉ non trầm thấp của Lâm Hán Đường.
Một phút sau, căn phòng trống vắng chỉ còn lại mình cô.
Đổng Hoan xốc chăn lên, ló ra đầu nhỏ với mái tóc rối bời.
Vừa rồi anh ta nói câu đó là có ý gì? Là vì không đeo bao nên mới xin lỗi? Hay xin lỗi vì đã phát sinh quan hệ với cô?
Nghĩ đến khả năng thứ hai, trong lòng cô lại có chút thất vọng.
Cô không hiểu rốt cuộc là bản thân mình có cảm giác gì với Lâm Hán Đường, dường như có một chút chán ghét, có chút kháng cự, có chút cảm giác nguy hiểm, vừa có cảm giác sung sướng vì gặp được người ngang tài ngang sức. Mặc dù không rõ tâm tình của mình, nhưng trên phương diện thân thể thì cô lại biết rõ là mình thích anh.
Cuộc hoan ái vừa rồi quả thực là kịch liệt nhất và nhiệt tình nhất mà cô đã từng nếm thử, khiến cô như mất hồn, ngay cả từng tế bào bên trong cơ thể cũng trở nên điên cuồng, mạnh mẽ cắt nuốt, đón nhận tất cả những gì thuộc về anh, cao trào mãnh liệt kéo tới khiến cô hưng phấn đến choáng váng hoa mắt, sau đó ngất đi.
Đây là lần đầu tiên cô đạt đến cao trào mà mê man, thế nhưng tư vị đó thật sự rất tuyệt, giống như thuốc phiện, khiến cô muốn nếm thử và cảm nhận một lần nữa.
Đột nhiên, Đổng Hoang giật mình ngây ngốc, lủi vào trong chăn ôm chặt đầu.
Trời ạ! Sao cô lại có cái suy nghĩ như vậy chứ? Chẳng lẽ dây thần kinh trong đầu cô bị chạm rồi sao? Đúng là cô thích cảm giác thân mật và ấm áp khi được người khác ôm, nhưng chưa bao giờ tùy tiện cùng người khác phát sinh quan hệ, thậm chí cô còn thích Thiệu Hoa Khiêm không phải sao? Mặc dù bọn họ không phải là người yêu, cô không cần phải có trách nhiệm với anh, nhưng thân mật với người khác mà phản bội người mình thích thì hoàn toàn là một hành vi sai lầm, vậy mà cô không những không tự trách và ân hận, mà ngược lại còn sinh lòng phiền muộn? Tại sao? Tại sao lại thế?
Bây giờ biện pháp ngăn chặn tốt nhất chính là lát nữa sẽ nói chuyện rõ ràng với anh ta, xem cuộc hoan ái vừa rồi như một giấc mộng, vạch rõ giới tuyến giữa hai người, trở lại trạng thái như lúc đầu —— cầu là cầu, mà đường vẫn là đường!
Phiền muộn cái gì?
Đối với một chuyện sai lầm, sao có thể phiền muộn?
Đổng Hoan cô cũng không có bị điên!
Xốc chăn xuống giường, lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo sạch sẽ, bước chân có chút lảo đảo đi vào phòng tắm, khi có đủ ánh sáng để quan sát toàn thân thì cô lại hoảng hốt nhìn ngực trái của mình trong gương, nơi vị trí gần tim có một dấu hôn rõ nét và bá đạo.
Ngón tay cô run rẩy chạm vào dấu hôn kia, vừa đụng vào thì lập tức giật ra, nhắm mắt không dám nhìn nữa, không dám nghĩ vì sao người đàn ông kia lại để lại dấu hôn này trước ngực mình … Đổng Hoan trải qua một đêm lăn lộn khó ngủ, ngủ chập chờn lại mơ thấy lung tung. Trong mơ có anh, cũng có cô, hai người quấn quýt triền miên, ai cũng không buông tha cho ai. Mãi đến khi ngủ thật say, thời gian dường như chỉ mới trôi qua một phút đồng hồ thì tiếng chuông cửa lại lập tức vang lên, trong không gian tĩnh lặng buổi sớm, cô trở mình trong cơn mỏi mệt vây quanh, rên rỉ kéo chăn bịn kín tai, tiếp tục nhắm mắt ngủ, vờ như không nghe thấy.
Tiếng chuông cửa vang lên từng hồi đứt quãng, cuối cùng cũng ngừng lại. Hàng lông mày nhíu chặt cũng dần dần giãn ra, thế nhưng còn chưa yên tĩnh được ba mươi giây thì điện thoại ở đầu giường lại cất lên tiếng nhạc.
Đổng Hoan không nhịn được nữa, quơ lấy điện thoại, bắt máy.
“Là tên khốn kiếp nào vậy?” Bởi vì cô đang buồn ngủ nên giọng điệu rất khó chịu.
“Thì ra lúc em ngủ dậy rất dễ tức giận.” Người ở đầu dây bên kia cũng không hề bị sự tức giận của cô dọa sợ, lại còn chậm rãi nói ra một phát hiện mới.
“…Lâm Hán Đường?”
“Đoán đúng rồi.”
Giữa hàng lông mày của Đổng Hoan lộ ra nếp nhăn tức giận, nhìn đồng hồ báo thức rồi bực bội nói: “Anh có biết bây giờ mới 5h30 sáng không?”
“Biết mà.” Anh tựa như đang đối mặt với con mèo nhỏ cáu kỉnh, dùng giọng nói dịu dàng an ủi: “Ngoan, mở cửa cho tôi trước đã.”
“Làm gì?”
“Tôi chỉ muốn làm bữa sáng cho em thôi.”
“Bữa sáng? Tôi không cần!” Dứt khoát cúp điện thoại, nằm xuống giường, lúc chỉ còn sót lại một tia ý thức cuối cùng thì điện thoại và chuông cửa lại giống như anh em thân thiết, đồng thời vang lên, Đổng Hoan nằm trên giường gắng gượng được ba phút, cuối cùng cũng sợ ảnh hưởng tới hàng xóm nên đành phải bắt điện thoại, vô cùng không vui mà ra lệnh cho Lâm Hán Đường đợi mình mười phút, lật đật xuống giường mặc quần áo, cơ thể trải qua một đêm kia nên vô cùng đau nhức, ngã xuống giường.
Cô khó chịu khẽ rên lên một tiếng, mát xa bắp đùi và thắt lưng đau nhức vì ‘vận động kịch liệt’, lẩm bẩm mắng vài tiếng ‘khốn kiếp’, sau đó mới giống như một bà lão, chậm chạp cầm lấy quần áo mặc vào, lấy lược chải qua loa mái tóc, cuối cùng mới nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ, mở cửa cho Lâm Hán Đường.
“Chào buổi sáng.” Lâm Hán Đường xách theo một túi nguyên liệu nấu ăn, vẻ mặt tươi cười hớn hở.
“Sao anh lên đây được?” Rõ ràng cửa chính từ mười giờ tối đến bảy giờ sáng đều đóng, không có chìa khóa thì căn bản sẽ không vào được.
“Đúng lúc gặp được đôi vợ chồng già tập thể dục buổi sáng.”
Vợ chồng già tập thể dục buổi sáng? Là ai nhỉ?. “Chẳng có chút ý thức cảnh giác gì cả!”
Lâm Hán Đường nhún vai cười, không có ý kiến.
Đổng Hoan tức giận nghiêng người để anh vào nhà, khi anh đi lướt qua người thì cô lặng lẽ lui về sau một chút.
Nhớ lại tối hôm qua, cô đã nói rõ là từ nay về sau bọn họ sẽ không liên quan đến nhau nữa, thế nhưng người đàn ông này lại hèn hạ dùng hợp đồng người mẫu để ép cô, nói cái gì mà ngày kết thúc hợp đồng là tháng giêng năm sau, bảo cô không được tự tiện hủy hợp đồng, khiến cho cô vô cùng ảo não, chỉ có thể ra lệnh cho anh quên đi chuyện ‘lau súng cướp cò’ càng bước càng sai vừa rồi, người ta nói cái gì mà Thượng Đế đóng một cánh cửa của bạn thì nhất định sẽ mở ra cho bạn một cánh cửa sổ khác … Nghe người ta nói cái rắm! Đừng nói là cửa sổ, bây giờ ngay cả một cái lỗ thông gió to bằng ngón cái cô cũng không tìm được nữa kìa!
“Em có muốn ngủ bù không? Sau khi làm xong bữa sáng tôi sẽ gọi em.” Tầm mắt của Lâm Hán Đường lướt qua ánh mắt lạnh lùng của cô, rõ ràng không muốn nhưng mở miệng chỉ hỏi bâng quơ, sợ cô sẽ càng thêm đề phòng mình.
Anh tự hỏi cả đêm nhưng vẫn không hiểu tại sao, bắt đầu từ bữa tối hôm qua, cô rõ ràng lại đề phòng mình, cuối cùng anh đưa ra kết luận, có lẽ từ trước tới giờ ánh hào quang của cô vẫn luôn vượt lên trên tất cả mọi người, không có bất kỳ kẻ nào dám can đảm khiêu chiến với cô, vì vậy khiến cho cô vẫn luôn rong chơi thoải mái trong ánh hào quang ấy. Nhưng rồi anh xuất hiện, hai người bọn họ vừa phát sinh quan hệ thân mật khiến cho cô nhất thời khó có thể tiếp nhận, kháng cự trong vô thức, vậy nên mới dựng lên ‘tường đồng vách sắt’ ở trước mặt anh, chỉ chưa tới mức thê thảm mà lấy ra đại bác để đề phòng anh mà thôi.
Nếu đã vậy thì anh chỉ có thể dằn lòng mình, thỉnh thoảng lại tỏ ra trẻ con một chút để cho cô buông lỏng cảnh giác, đồng thời trong sinh hoạt, dần dần như nước chảy đá mòn, từng chút từng chút đi vào cuộc sống của cô, để cô tự mình dỡ bỏ bức tường kia, sau đó vô thức tiếp nhận anh.
Anh không chắc chắn cách này có hữu dụng hay không, nhưng dù thế nào thì cũng đáng giá để thử một lần.
“Đúng bảy giờ tôi sẽ tự vào bếp.” Ngụ ý chính là không cho phép anh vào phòng ngủ quấy rầy cô.
“Được thôi. Cũng nói luôn với em một tiếng, từ nay về sau, mỗi buổi sáng tôi sẽ đến đây.” Anh thẳng thắn tuyên bố.
Nhìn thấy cô thất tha thất thểu bước vào phòng ngủ, trong lòng anh không khỏi sinh ra cảm giác vừa có lỗi vừa hãnh diện —— có lỗi là vì đã khiến cô khó chịu đến ngay cả bước đi cũng khó khăn, hãnh diện là vì khả năng ra trận của mình.
Đổng Hoan quay lại liếc anh một cái, cũng không nói gì thêm, sau khi bước vào phòng ngủ thì khóa trái cửa lại, đặt mông ngã ngồi xuống mép giường, bả vai căng cứng rốt cuộc cũng có thể thả lỏng, cơn thèm ngủ ban đầu đã biến đi đâu mất, chỉ vì một câu tuyên bố của Lâm Hán Đường.
Vì sao … anh ta lại nấu bữa sáng cho cô? Dụng ý của anh ta là gì? Là nghiêm túc sao? Hay chỉ là cao hứng nhất thời? Cô nắm ngón trỏ, suy nghĩ miên man, cuối cùng đứng bật dậy, đi tới đi lui trong phòng, vô tình nhìn vào gương, trông thấy sắc mặt tiều tụy của mình thì kích động hoảng hốt, cuối cùng căm phẫn dừng bước.
Cô trừng mắt nhìn cô gái trong gương, sau đó quấn mái tóc dài lên, bước vào phòng tắm.
A! Phiền thật đấy! Cứ mặc kệ anh ta là được rồi! Việc gì cứ phải phập phồng lo lắng vì anh ta như vậy? Hừ, thật vô dụng! Dù sao cô cũng đánh cược anh ta tuyệt đối sẽ không chịu được vài ngày!
Vì một người con gái mà dậy sớm nấu bữa sáng? Cho dù là vợ chồng thì cũng chưa chắc đã có thể làm được, huống chi mối quan hệ giữa bọn họ vẫn mơ hồ chưa rõ …
Thế nhưng Đổng Hoan đã đoán sai rồi, ngoại trừ chủ nhật thì tất cả thời gian còn lại, cho dù là trời nhiều mây hay mưa to bất chợt thì cứ đúng 5h30’ sáng mỗi ngày, Lâm Hán Đường vẫn sẽ đến điểm danh, không có vẻ gì là mệt mỏi hay chán nản, ngược lại, thời gian càng dài, anh lại càng thêm hăng hái, khiến Đổng Hoan gần đây phải dậy lúc 6h30’ nên ngủ không đủ giấc, bây giờ lại càng phải trang điểm đậm hơn để che đi vẻ mệt mỏi vì bị mất ngủ.