Cô Gái Năm Đó Đã Chết Rồi

Chương 7: Vương thiếu, anh bị cái quái gì vậy?

Nhạc Hy không quan tâm lắm, cô đi vào bếp tự rót nước sau đó toan đi lên phòng thì nghe tiếng Thất Tư gọi lại:
"Hy về rồi à? Vào đây chơi cùng đi!"
Thất Tư trong bộ dạng say xỉn, như còn không biết mình là ai nữa kéo tay cô khiến nước trong cốc không vững vàng văng ra ngoài không ít.
Cô đổi tay cầm cốc, vẩy đi nước bám trên da sau đó trừng mắt nhìn Cao Dương' Anh thử ngồi im đó nhìn xem tôi có xé xác bạn anh không?'
Ngược lại Cao Dương đang mơ mơ màng màng không nghĩ cô sẽ có ý tưởng vậy; chỉ biết cô đang nhìn anh với ánh mắt thâm tình liền buột miệng nói:
"Cất cái mắt đó đi. Tôi là chúa ghét thể loại loạn luân!"
Cô cười nhạt; con mắt nào của anh ta nhìn ra cô đang có ý vậy?
Phong cách tiểu thư chậm rãi về phía anh, trên tay thủ sẵn cốc nước chỉ chờ khoảnh cách mà hành động.
...
Cô đầy khinh thường khoanh tay đứng nhìn Cao Dương một bộ dáng ướt nhẹp.
" Tỉnh rượu chưa?"
Cả 4 người thì 3 người trong đó có Thất Tư, Lưu Thuần và Cao Dương đã say nhẹt chỉ còn lại Quân Hàm là chứng kiến rõ cảnh tượng huy hoàng ấy.
"C-Cô.."
Nhạc Hy hừ lạnh, hờ hững
"Lần sau nghĩ kĩ trước khi nói. Đừng để miệng nhanh hơn não."
Cô bỏ lên lầu để Cao Dương hoảng hốt bên dưới, cái tạt nước đó làm tỉnh không ít; biết được chuyện mình vừa nói lại thấy rõ điều cô vừa làm; trong lòng có chút phức tạp.
Nhạc Hy bỏ lên phòng tắm rửa, cô thay bộ quần áo cũ bằng bộ đồ ngủ cùng tông màu da trời với những hoạ tiết mây trôi, cầu vồng.
Đây chính xác là cưa sừng làm nghé!
Cô xuống bếp kêu dì Trương nấu cho cô tô mì. Đúng! Cô là một bác sĩ và cô biết ăn đêm không có tốt nhưng thứ lỗi cho cô mạn phép nốt hôm nay thôi.
Nhạc Hy bưng tô mì trên tay miệng không khỏi chu lên thổi phù phù vô cùng đáng yêu. Cô lau sạch đũa, mùi nước dùng thơm nức toả khắp gian bếp. Thật là 'giết người không dao' rồi.
Cô chuẩn bị đưa những sợi mì đầu tiên lên chuyến tốc hành du ngoạn dạ dày thì cái chuyện 'Trời đánh tránh bữa ăn' kia xảy đến.
Từ trên trời rơi xuống một tên tài tử quấn độc chiếc khăn tắm chạy lon ton như gà con vào bếp.
Cái khỉ gió gì đang xảy ra vậy? Ai đó có thể giải thích giúp cô không?
Mặc dù nữ nhân nào đó đã 'rất' tập trung ăn nhưng kết quả là cô không tài nào nuốt nổi.
" Này anh! Đây không phải chỗ trình diễn thời trang... Bổn cô nương yêu cầu anh mặc ngay quần áo vào."
Vương Quân Hàm nghe vậy thì liếc cô một cái rồi tiếp tục đứng uống cà phê.
Mặt Nhạc Hy có chút đỏ, cái con người kia... không phải là uống rượu rồi tắm thành ra tâm thần chứ?
Cô thầm nguyền rủa anh, nếu không phải Nhạc Hy từng khám qua cho rất nhiều mĩ nam có cơ bụng còn đẹp hơn thế chắc chắn sẽ ngất ngây con gà tây rồi.
Quả thực dáng vóc Quân Hàm rất đẹp, múi nào ra múi đấy; rất hợp gu đàn ông của cô. Còn cái mặt yêu nghiệt hại nước hại dân kia thì thôi đi, rước về chỉ tổ chút hoạ vào thân.
Cô ăn xong ngay lập tức đứng dậy, ủa một ngụm nước rồi rẽ ra phía cửa.
"A"
Quân Hàm không chút lưu tình kéo thật mạnh tay cô làm cả khuôn mặt Nhạc Hy đập thẳng vào bộ ngực săn chắc đó.
Khuôn mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn, cô đẩy anh ra rồi xoa mũi, lớn tiếng quát:
"Mẹ kiếp! Vương thiếu, anh bị cái quái gì vậy?"
___________________________#Xu