Sân bay Húc Xuyên (hay là Tứ xuyên nhỉ, chẳng biết, thấy cvt ghi thế)
Một đôi như kim đồng ngọc nữ theo đường sân bay đi đến, bọn họ tựa như vật thể chiếu sáng cả một vùng, khiến không ít người qua đường khen ngợi không ngớt, hâm mộ vạn phần.
” Đây là đâu?” Tiểu Mễ lại tò mò hỏi. Khi ở trên xe cô cũng đã liên tục hỏi nhưng Lẫm Lạc lại không nói cho cô, vẫn bảo trì thần bí.
” Sân bay.”
” Em đương nhiên biết là sân bay.” Mắt cô nhìn không thấy, không có nghĩa là tai cô nghe không thấy.
” Biết rồi sao còn hỏi?” Lẫm Lạc đùa cô, xem bộ dáng tức giận còn có chút ngây ngốc.
” Anh…” Tiểu Mễ cơ hồ muốn phát cuồng, hai gò má ửng đỏ. Dừng cước bộ, không đi, cái gì mà thiên sứ chứ, nhớ tới hồi nhỏ cô đúng thật là ngốc mới đem kẻ hư hỏng này trở thành thiên sứ, cái tính cách bắt nạt cô một chút cũng không chịu sửa đổi.
” Như thế nào lại không đi?” Nói xong còn thản nhiên cười nhìn gương mặt của cô, nét mặt khó nén được vui thích.
” Hừ–” Bĩu môi, không thèm nhìn hắn.
Nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô khiến lòng hắn dâng lên một luồng nhiệt, vươn cánh tay dài đem cô ôm chặt lấy. Hắn thề, này cả đời cũng không để cô rời mình lần nữa.
Bị ôm bất ngờ khiến Tiểu Mễ khựng lại, tim hơi rung động.
” Em còn nhớ? Lần đầu gặp mặt của chúng chứ?.” Hắn ôn nhu hỏi, chầm chậm nhớ lại khoảnh khắc đó.
” Ừ, cũng là ở sân bay, bất quá đấy là lần thứ hai gặp mặt.” Tiểu Mễ đã biết hắn chính là thiên sứ ca ca của năm đó, đương nhiên lần đầu tiên gặp mặt chính là thời điểm hắn cứu cô.
” Úc?” Một tia bất ngờ hiện trong mắt hắn, buông cô ra, nhìn đôi mắt xinh đẹp nhưng không hề có điểm nhìn của cô.
” Thiên sứ ca ca, anh đã quên sao?” Đến bây giờ còn muốn giấu diếm sao?
” Nguyên lai em có biết.” Trên mặt hắn cảm xúc không có biến hóa quá lớn.
” Vì sao lại không nói cho em biết?” Tiểu Mễ chu cái miệng nhỏ nhắn, tại sao lại bất công như vậy.
” Vì anh muốn để em tự phát hiện ra……” Khóe môi khẽ cười tạo thành một độ cong hoàn hảo, cầm vài lọn tóc của cô trước mũi, nhẹ nhàng mà ngửi.
” Em… Em lại không biết tên của anh, cũng không có tin tức gì của anh, thậm chí cho rằng anh không có tồn tại, cho nên… Nhưng là, nhưng là em không có quên,em thật sự là không có quên anh, em có thể thề.” Tiểu Mễ giọng điệu dồn dập, còn có bộ dáng thoạt nhìn rất ngốc.
” Đứa ngốc, anh đương nhiên biết, mặc kệ quá khứ hay là hiện tại, chúng ta không phải vẫn là cùng một chỗ sao?” Ngữ khí ôn hòa mang theo trấn an nói.
” Ừ, cùng một chỗ, rất thần kỳ, ha ha…” Nhân duyên thật sự thực thần kỳ, giống như là từ khi sinh ra đã được định sẵn là phải ở bên nhau.
” Ừ!” Lẫm Lạc đồng ý, bàn tay to xoa xoa đầu của cô.
Rất nhiều con mắt dõi theo cảnh hai người ôm ở trong sảnh lớn của sân bay, cảnh tượng cảm động, giống như cảnh tượng ly biệt nhưng lưu luyến không rời.
Cách Thiên đi cùng với Lẫm Lạc đến bệnh viện, Tiểu Mễ cố lấy hết dũng khí đi vào bệnh viện, chấp nhận tất cả mọi việc liên quan đến chữa bệnh.
Ngày trước, khi Lẫm Lạc du học ở Nhật Bản đã nghe nói bệnh viện mắt này có các thiết bị tiên tiến nhất thế giới liền không ngại vất vả mang Tiểu Mễ tới đây, hắn không muốn để cuộc sống của cô chìm trong bóng tối, vốn là một cuộc sống tràn đầy ánh sáng, lại bị vô tình cướp đi, cái này đối với cô không công bằng.
Ngồi ở phòng khám, bác sĩ mặc áo blu trắng, lẳng lặng lật xem hồ sơ kết quả kiểm tra.
” Tình trạng của cô ấy thế nào?” Lẫm Lạc nói lưu loát tiếng Nhật cùng bác sĩ trao đổi, bàn tay to nắm chặt tay của Tiểu Mễ, trong lòng rất muốn biết kết quả.
Nghiêng tai lắng nghe, Tiểu Mễ nghe không hiểu, khẩn trương lại sợ hãi. Nếu chữa bệnh cũng không khỏi thì cả đời này cô cũng sẽ nhìn không được gương mặt của Lẫm Lạc lần nữa. Trong trí nhớ, hình dáng của hắn dần dần mơ hồ, sợ rằng một ngày còn không thể nhớ được, đến lúc đó cô nên làm cái gì bây giờ?
” Không được tốt lắm!” Bác sĩ vô vị nói bốn chữ.
” Ý tứ là… Có thể chữa khỏi!” Lẫm Lạc tuấn nhan hiện lên một tia hy vọng.
” Đương nhiên, não bộ bị va chạm nghiêm trọng làm cho tầm nhìn bị chặn lại.” Bác sĩ vẫn còn rất hài hước nói, nói ra rất tự nhiên.
Lạnh lùng nhớ tới thương tổn của cô, chết tiệt, sắc mặt Lẫm Lạc đen lại, nhắm hai mắt lại, nắm chặt hai bàn tay, có thể ra tay nặng như vậy với một cô gái sức trói gà không chặt, căn bản chính là muốn đưa cô vào chỗ chết, hắn nhất định không dễ dàng mà bỏ qua cho hung thủ như vậy.
” Lạc, bác sĩ nói cái gì vậy?” Tiểu Mễ sốt ruột muốn biết,” Em nghe không hiểu, anh mau nói cho em biết a.”
” Ông ấy nói có thể chữa khỏi, em có thể nhìn thấy trở lại.”
” Thật sự?” Tiểu Mễ nét mặt vui sướng, nhanh chóng đi vào trạng thái vui mừng, thật tốt quá, có thể lại nhìn thấy. (định để là ăn mừng cơ =)))
” Nghe nói nếu ông cầm dao mổ thì tỷ lệ sẽ làm một trăm phần trăm?”