Có Đứa Con Trai Lắm Người Mê Là Trải Nghiệm Gì

Chương 19: Chương 18


__Cao Thệ: Nhìn ba mày nè__
Cao Cố Sanh run lập cập.
“Má nó, sao cảm thấy mật độ bi.ến thái ở phụ cận tăng lên đột biến thế?”
Lông tơ trên cánh tay của Cao Cố Sanh dựng đứng hết lên, giống như mèo con xù lông như nhím.
Cậu nhìn một vòng xung quanh, thấy một người đàn ông lùn đeo kính râm giơ tay ra hiệu với cậu, chỉ vào một góc vắng.

Trong góc vắng không có người nào qua lại, chỉ có một chiếc xe đen đang đậu ở đó.
Ánh mắt khiến người ta khó chịu chính là phát ra từ cái xe đen này.
Cao Cố Sanh rất nhạy cảm với ánh nhìn của người khác, cậu có thể nhìn ra ngoài chiếc xe kia, bên cửa hàng đối diện cũng có ánh mắt giống hệt như vậy đang nhìn sang đây.

thuyngu.wordpress.com
Trái tim của cậu bỗng đập dữ dội.
Cậu thò tay vào túi bấm phím khẩn cấp trên màn hình điện thoại, gửi định vị cho Cao Thệ.
Cậu chần chừ một chút rồi quyết định đi qua bên kia.
Nếu không trốn được ác ý trong đời, cũng chỉ có thể nghênh đón đấm vào mặt đời.
Cao Cố Sanh tỉnh rụi bẻ rôm rốp khớp tay.
Nhưng ngoài dự đoán là khi cậu tới bên cạnh chiếc xe, cửa bật mở lộ ra một khuôn mặt có thể gây ùn tắc giao thông.
Tiêu Dư Thánh.
Ảnh đế trẻ tuổi nhất, còn là đỉnh lưu đương thời của làng giải trí.
Tiêu Dư Thánh cười với cậu, nói thẳng vào ý chính: “Chào bạn, gần đây tôi đang chuẩn bị quay một bộ phim công ích, thấy bạn rất hợp với một nhân vật trong phim, không biết bạn có hứng thú không?”

Nói thật, khi nhìn thấy Tiêu Dư Thánh, Cao Cố Sanh cảm thấy rất kinh ngạc.

Cậu rất biết dung mạo của mình có lực sát thương cỡ nào, nhưng có chết cũng không ngờ còn có thể được ảnh đế mời đóng phim.
Có điều Cao Cố Sanh vẫn là lễ phép từ chối: “Xin lỗi, tôi còn đang đi học, cũng không có kinh nghiệm diễn xuất, cảm ơn ý tốt của anh.”
Cao Cố Sanh khi nói chuyện có thói quen ngửa đầu để lộ ra ‘bờ môi lạp xưởng đỏ mọng quyến rũ’ được bôi trét tỉ mỉ, nhưng đang ngửa giữa chừng thì sực nhớ ra hôm nay mình không hóa trang, đành phải gãi đầu giả lả.
Nhưng Tiêu Dư Thánh lại bình tĩnh ngoài ý muốn, thái độ thân thiện dễ mến không giống một ảnh đế: “Không có kinh nghiệm diễn xuất có thể đào tạo, đang là sinh viên nên trải nghiệm nhiều hơn, mới biết mình thích gì nhất, đúng chứ?”
Tiêu Dư Thánh hơi cong mắt, nở một nụ cười hoàn mỹ.
Năm đó lần đầu tiên hắn nổi tiếng ra vòng là nhờ vào một bức ảnh thiếu niên mặc áo trắng đứng dưới tán cây mỉm cười.
Fan hâm mộ như phát cuồng với bức ảnh này.
[Cười với em, mạng sống đều cho anh!]
[Thiếu niên áo trắng này là của ai~ A! Là của tôi!]
[Tiêu Dư Thánh! Anh— là thần của em!]
[Thứ nhất tôi không phải gay, nhưng nếu Tiêu Dư Thánh có thể cười với tôi thì tốt biết mấy.

Thứ hai tôi không phải gay nhưng nếu Tiêu Dư Thánh có thể ôm tôi thì tốt biết mấy.

Cuối cùng nhấn mạnh tôi không phải gay, nhưng nếu Tiêu Dư Thánh hôn môi tôi thì tốt biết mấy.] thuyngu.wordpress.com
[Được rồi lầu trên, biết anh là gay rồi, mau mặc quần vào đi.]
[Nụ cười của anh ấy có ma lực đầu độc lòng người.]
Hắn rất tự tin, thiếu niên trước mặt sẽ giống như hơn mười triệu fan của hắn, bị hắn đầu độc.
Nhưng mà thiếu niên chỉ sửng sốt một chút rồi từ chối khéo: “Xin lỗi, bây giờ tôi không có dư thời gian cho việc diễn xuất.”

Thiếu niên quay người rời đi.
Tiêu Dư Thánh vẫn dõi theo bóng lưng của thiếu niên, hắn hít thở hơi dồn dập, hai má đỏ ửng bất thường, giống như mãnh thú nhìn con mồi yêu thích của mình, dù là fan tử trung nếu nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Tiêu Dư Thánh, không khỏi nghĩ có phải mình nhìn lầm người rồi không.

thuyngu.wordpress.com
Dư Tây có chút lo lắng nhìn hắn: “Này, cậu bình tĩnh chút đi.”
Ánh mắt của Tiêu Dư Thánh vẫn không dời đi, tham lam dính chặt vào người thiếu niên, cất giọng như say rượu: “Anh nhìn đi, đây mới là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.”
“Ánh mắt của Lệ Mạch Trần, xem ra ngày càng kém.”
Dư Tây hỏi: “Vậy cậu còn tính đụng vào người mà sếp Lệ nhìn trúng không?”
Tiêu Dư Thánh nghiền ngẫm cười khẽ một tiếng: “Dĩ nhiên.”
Tiêu Dư Thánh nói xong không khỏi nhớ tới khuôn mặt xấu ói kia, không nhớ thì thôi, hễ mà nhớ lại dù có nằm mơ cũng sẽ bị dọa tỉnh, hắn nghĩ vậy không khỏi sầm mặt.
“Không, hay là bỏ đi, dụ vào tròng là được rồi.”
“Tôi cũng không có sở thích rút củi đáy nồi.”

Cửa hàng.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nhìn bức ảnh vừa chụp không khỏi hết hồn.
“Người này, không phải người mà sếp Lệ đang cho điều tra sao?”
“Tên gì nhỉ… Cao Cố Sanh? Cậu ta bị ảnh đế nhìn trúng?”
“Không ngờ đi chụp lén ảnh đế Tiêu còn hốt thêm bất ngờ ngoài mong đợi, phải mau gửi hình cho sếp Lệ.”

Cao Thệ bừng tỉnh khỏi giấc mộng, các đồng đội bên cạnh quen tay rót nước cho anh.

“Anh Cao ngồi dậy từ từ thôi, em đã kêu người qua đó xem Nhạc Nhạc rồi, đang bình an ở nhà.”
Ngân Linh thấy Cao Thệ vừa mở mắt đã muốn ngồi dậy, lập tức đè anh lại, nhìn Cao Thệ uống xong ly nước mới nói tiếp: “Mới nãy hình như bên chỗ Nhạc Nhạc xảy ra chút chuyện, nhưng đã được giải quyết ổn thỏa, Nhạc Nhạc có nhắn tin cho anh đó, mau xem đi.” thuyngu.wordpress.com
Cao Thệ cầm di động lên thấy có hai tin nhắn chờ, tin thứ nhất là thằng con nhà mình gửi định vị, tin thứ hai là một dòng ngắn báo bình an.
Cao Thệ nhíu mày.
Lúc đầu anh vì phòng ngừa bất trắc không kịp xoay sở nên đã thiết lập một chương trình dự phòng, nếu con trai gửi tin nhắn khẩn cấp cầu cứu, trong vòng một phút mà anh không nhắn lại thì sẽ báo thẳng đến Sở Linh Quản, như vậy chương trình dự phòng chưa từng dùng đến trong nhiều năm qua, không ngờ hôm nay lại dùng tới.
Anh như có điều suy nghĩ, nhìn sang Thường Dương và Trang Hưu Hưu lững thững đi tới, nói: “Lần này hai người đi đường lại bị trì hoãn?”
Thường Dương gãi đầu áy náy nói: “Vâng… Đội trưởng, bọn em bị kẹt xe, không thể nhích được chút nào, nên em một mình lái mô tô tới đây, nhưng vẫn là bị trễ.”
Cao Thệ nhìn đồng đội của mình tự trách, lắc đầu nói: “Không trách cậu.”
Anh nhớ tới lần trước tổ đội của Ngân Linh không phát hiện quỷ quái tụ tập, lần này tiếp tục chặn đường nhóm Thường Dương, cả anh nữa, có thể lờ mờ nhận ra, quả thật có thứ gì đó ngăn cản Cao Cố Sanh bò ra khỏi vực sâu.
Thứ đang ẩn nấp trong bóng tối, có lẽ được gọi là ‘cốt truyện’, nó muốn kéo số mệnh vào lại ‘khuôn khổ nề nếp’.
Nó muốn hủy hoại Nhạc Nhạc.
Cao Thệ đứng dậy, nhìn mọi người đang im lặng, vỗ tay nói: “Được rồi, lên tinh thần nào, mặt ủ mày chau như thế còn ra cái gì.”
Thường Dương lo lắng nhìn Cao Thệ, nói: “Đội trưởng, trong khoảng thời gian này anh thường xuyên ngất xỉu, nên đến bệnh viện khám coi sao.” thuyngu.wordpress.com
Cao Thệ nhướng mày: “Đừng nói là ăn xong đống đồ ăn vặt vị quái dị kia nên bị mê sảng?”
“Nè! Đội trưởng!” Thường Dương nổi quạu: “Anh có thể nghi ngờ nhân phẩm của em, nhưng không thể nghi ngờ khẩu vị chọn quà ăn vặt của em!”
“Ồ? Vậy tự cậu ăn hết hai hộp bánh vị phô mai xanh của cậu đi.”
“Đừng mà đội trưởng!”
Ồn ào một hồi tiễn đám người này đi hết, nụ cười trên môi Cao Thệ liền vụt tắt.
Anh ngồi lên xe trở về nhà.
Đoạn đường đi về rất thuận lợi, không xuất hiện tình huống kẹt xe, sau khi về đến nhà, anh thấy Cao Cố Sanh đang ngồi gác chân lên bàn ở phòng khách chơi game, ti vi phát ra tiếng la hét hù dọa của ma quỷ.
…Xem ra thằng con mình không bị chuyện lúc trước dọa sợ.
“Ba? Ba về rồi!”
Cao Cố Sanh quay đầu lại thấy Cao Thệ, nhiệt tình nhào tới, đưa bộ điều khiển cho Cao Thệ nói: “Ba giúp con qua ải này với, một mình con gánh không nổi.”
Cao Thệ cầm lấy bộ điều khiển hừ cười: “Nhìn ba mày nè.”

Máy điều hòa thổi ra làn khí mát rượi, dưa hấu lạnh ngọt, bỏ đá viên vào hai ly coca cỡ bự, bọt khí sủi lên ầm ầm.
Hai ba con cầm bộ điều khiển ra trận, đánh mấy con ma trong game tru tréo, sau khi trên ti vi hiện ra hai chữ ‘GAME OVER’ rõ to, hai người đồng loạt nhất trí bưng ly coca lên tu một hớp lớn, sau đó khà dài một tiếng đầy sảng khoái.
Sau khi qua ải cảm thấy nhẹ nhõm hết biết, giống như đánh đám giả thần giả quỷ ngoài đời thực một trận te tua bầm dập, cả người thoải mái hẳn ra.

thuyngu.wordpress.com
Lúc này, Cao Cố Sanh mới kể chuyện thanh niên mặc đạo bào cho cậu một lá bùa và toàn bộ câu chuyện ly kỳ xảy ra trong mấy tiếng ngắn ngủi với Cao Thệ.
Cao Thệ nghe thằng con mình kể mà ngạc nhiên: “Mày nói đạo trưởng, có phải là người mặc đạo bào màu trắng, tóc dài, ánh mắt rất đen?”
Cao Cố Sanh gật đầu lia lịa: “Ba cũng gặp anh ta hả?”
Cao Thệ nhấc tay đỡ trán: “Là người mà hôm nay ba mày phải đi đón đó.”
Đây có được xem là trời xui đất khiến tạo ra cái cớ để mời người nọ tới đây không?
Cao Cố Sanh nhìn lá bùa trong tay, cẩn thận gấp nhỏ lại rồi cất vào trong túi vải đựng bùa hộ mệnh lúc trước.
Cậu vừa gấp bùa vừa nói: “Nói mới nhớ, ba à, ba không thấy đạo trưởng bị mất trí nhớ được ba nhặt về, còn mời đạo trưởng ăn một bữa cơm no, tình tiết thế này rất quen thuộc sao?”
Cao Thệ sửng sốt, ngay sau đó liền biết thằng con mình ám chỉ cái gì, bàn tay có lực của anh chộp thẳng vào cái ót của cậu: “Ranh con! Dám xem trộm sách của ba mày!”
Cao Cố Sanh bị đánh ‘áu’ một tiếng, còn nhe răng cười hế hế: “Ầy, tại con tình cờ thấy mà— Không ngờ ba coi vậy mà có tâm hồn thiếu nữ, còn thích xem tiểu thuyết tổng tài bá đạo nữa chớ.”
Cao Thệ nhớ tới quyển truyện có thằng nam chính mất trí nhớ, nhớ lại, mất trí nhớ, rồi lại nhớ lại… Cứ thế lặp đi lặp lại liên tục năm, sáu lần, khiến người ta không khỏi nghi ngờ, liệu tiêu chuẩn chọn nam chính trong quyển là phải có một cái đầu thép? Lại liên tưởng đến đạo bào mất trí nhớ một cách không thể giải thích, mặt anh tức khắc đen như đít nồi.

thuyngu.wordpress.com
Hèn gì thấy cái tình tiết này hơi quen quen.
Có điều đạo trưởng sẽ không giống nam chính đáng thương liên tục bị đập đầu mất trí nhớ kia.
…Chắc vậy?
Mà lúc này, đạo bào được vô số người nhớ thương đang đứng lẻ loi giữa đồng không mông quạnh, trong đồng tử đen nhánh lộ ra vẻ mờ mịt.
Đây là đâu?
Đói bụng quá….