Hàng loạt con tin được đưa vào một trại giam kín xung quanh được bao bọc bởi từng lớp dày hàng rào thép gai, xung quanh tràn ngập những tiếng khóc
than cùng rên rỉ của cả trẻ con và phụ nữ. Bọn lính canh, chúng dùng
những sợi dây thép dài không ngừng vung mạnh tới, những tiếng chửi rủa
tuông ra hàng loạt.
Cùng lúc đó,một chiếc xe màu đen chạy ào ào tới, Lâm vội mở cánh cửa xe ra cho người đàn ông bên trong bước xuống.
Sắc mặt anh ta có vẻ không tốt, vừa tiến vào trong, Rose nhìn cảnh tượng trước mắt, nhân trung không ngừng co giật.
“ Chuyện này là thế nào? Đám con tin này từ đâu đến.”
“ Thưa Ngài, trận đánh vừa rồi quân ta thiệt hại khá nặng nề, thủ lĩnh
đang rất tức giận. Vì thế đã cho lệnh bắt các con tin nhằm trao đổi tù
binh với quân chính phủ.”, Lâm nói.
Người đàn ông gật đầu ra
vẻ đã biết, khi anh ta tiến vào trong lều bạc, nơi thủ lĩnh Manshi
đang tập hợp các tướng lĩnh. Bên trong lềunhững tướng lĩnh với thân
hình vạm vỡ,chòm râu quai nón dày rộng bao phủ quá nửa khuôn mặt của
bọn họ, khiến cho nét dữ tợn trên gương mặt càng thêm in đậm, có vẻ
như họ đang rất bất mãn, vừa nhìn thấy Rose bước vào tiếng nói đang
không ngừng vang lên bỗng im bặt.
Anh thản nhiên như không có
việc gì, tiến lại gần thủ lĩnh Manshi, anh đặt tay hành lễ như một
người con ngoan đạo vẫn hay làm với thủ lĩnh của mình.
Thủ lĩnh Manshi, hắn ta với một bên mắt còn lành lặn, nhìn chăm chú về phía người trước mặt, âm trầm đánh giá.
Sau đó ho khụ lên một tiếng, bước đến gần Rose.
“Tiền tuyến lại có tin tức truyền về là quân chính phủ đang tấn công quân vũ
trang, hiện đang giao tranh kịch liệt.Quân ta thiệt hại gần một nửa số quân điều đi, các ngươi nói xem, thân là tướng lĩnh thì phải chịu hậu quả gì đây?”
Bên trong kháng phòng, không khí bỗng chốc trở nên lạnh lẽo im lìm, nét mặt từng người không giấu nỗi sự lo sợ.
“ Choảng”, mọi thứ trên bàn dài đều bị hất tung lên, rơi lăn lông lốc xuống nền nhà, biểu thị cho nỗi phẫn nộ của chủ nhân bọn chúng.
“ Mẹ kiếp! Các ngươi toàn một lũ ăn hại, ngày thường các ngươi vỗ ngực
xưng anh hùng, giờ tới lúc cần sao lại như kẻ câm hết thế?”
Manshi liếc mắt, đảo một vòng, nhìn đến chán ghét những khuôn mặt của bọn
thuộc hạ, dừng lại ở bóng hình cao lớn vẫn sừng sững không mảy may biểu lộ bất kỳ một cảm xúc nào, làm hắn không sao thăm dò được một chút chủ ý gì từ người này.
“ Ngài Rose có chủ kiến gì hay, có thể nói cho mọi người cùng mở rộng tầm mắt không?”
Những sự việc xảy ra liên tiếp trong quân ngũ, dẫn đến thất bại hàng loạt
đều được Rose nắm bắt từ trước, con người anh không bao giờ làm việc gì mà chưa có tính toán trước, bởi vì từng nước cờ anh đi, không biết có bao nhiêu sinh mạng của thường dân vô tội cũng theo đó mà ngã xuống.
“ Thủ lĩnh! Tôi rất cảm kích vì sự đáng giá của Ngài. Trận đánh này,
quân ta thua là chuyện tất yếu, trong mỗi trận chiến nghi kị lớn nhất
là sáp lá cà khi hai bên đang có sự chênh lệch lực lượng lớn như vậy.
Quân chính phủđược ủng hộ từ các nước đồng minh, hiện tại lực lượng
đang rất mạnh, chi bằng chúng ta lùi một bước để giữ vững lực lượng,
xem xét tình hình rồi bàn kế hoạch phục kích những nơi trọng yếu ngoài
thủ phủ để làm căn cứ địa.”
Mọi người đưa ánh mắt nhìn nhau, như thể điều đối phương nói là chuyện không tưởng, một tướng lĩnh già kích động nói:
“ Ngươi nói vậy chẳng khác nào bảo quân ta sợ hãi bỏ chạy cả! Chưa đến
hồi kết vẫn chưa biết thế cuộc ra sao … chúng ta còn bọn tù binh, không sợ quân chính phủ làm càn”
Khóe môi anh nhếch lên, đầy vẻ nhạo báng.
“ Kẻ khôn lanh là kẻ biết thức thời, ông nói thử xem địa ngục chưa kịp
mở cửa ông đã lo đâm đầu vào, những người ngoài kia chết vì kẻ không có
đầu óc như ông thật sự là một nỗi nhục nhã.”
“ Rose, ngươi dám
…sao ngươi dám …”, mặt vị tướng lĩnh già vì kích động mà đỏ bừng bừng, đẩy bàn đứng phắt dậy, làm cho cái bàn hội nghị một phen rung động.
Thủ lĩnh Manshi thấy tình hình có vẻ không ổn, vội lên tiếng trấn an cục diện.
“ Đủ rồi! Tạm thời cứ làm theo kế hoạch vừa được đưa ra của thủ lĩnh
Rose trước đi. Khi nào các ngươi có kế sách gì tốt hơn thì báo cáo với
ta sau. Giải tán hết đi.”