Cô Dâu Trăm Tỷ, Tổng Tài Đại Nhân Xin Dịu Dàng

Chương 17

Tịch Thần Hãn hôn Vũ Tiểu Kiều.

Đôi môi của cô rất mềm mại, mềm mại như kẹo bông gòn, vừa ngọt ngào lại non mềm.

Anh hơi tham luyến hương vị của cô.

Hôn sâu hơn, bá đạo hơn.

Vũ Tiểu Kiều muốn giãy giụa, đáng tiếng cơ thể mình như bị anh chi phối, hai tay càng ngày càng trở nên mềm mại, ý thức cũng càng ngày càng mê loạn.

Thiếu chút nữa tiếng rên rỉ đáng xấu hổ tràn ra khỏi miệng cô.

Cô vội vàng nắm chặc hai quả đấm, cố gắng nhịn xuống, không để lớp phòng thủ của mình bị anh đánh sụp.

Tịch Thần Hãn chậm rãi buông hai tay của Vũ Tiểu Kiều ra, đưa tay ôm chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của cô, để cô vùi sâu ở trong vòng tay rộng lớn của mình.

Cơ thể của Vũ Tiểu Kiều trở nên mềm mại mà không thể kiểm soát được.

Ngay lúc ý thức của cô sắp thất thủ, cô cố liều mạng hoàn hồn lại, chống hai tay ở trên lồng ngực rắn chắc của anh.

Lòng bàn tay chạm vào cơ thể nóng hổi của anh, dọa cô sợ đến mức người càng cứng đờ hơn, dây dưa giữa răng môi, không ngừng phát ra âm thanh "Oh oh" phản kháng.

Thế nhưng cô càng giãy dụa, càng khơi dậy lòng chinh phục trong anh.

Anh càng ép chặt người vào trên người cô hơn, cô không chịu an phận, liều mạng chống cự.

Tịch Thần Hãn bực mình, rốt cuộc buông bờ môi của cô ra, trầm giọng hét lên.

"Phụ nữ, đừng giả vờ nữa!"

Hô hấp của anh mang theo luồng nhiệt nóng bỏng, phả vào trên gò má của cô.

"Buông tôi ra…"

Vừa mở miệng, giọng nói của cô đã trở nên nghẹn ngào.

Tịch Thần Hãn nắm lấy cằm của cô, cho dù ở trong bóng tối vô tận, vẫn buộc cô phải đối diện với đôi mắt sáng rực của anh.

"Lúc trước cô nhiệt tình lắm mà, thật sự quên rồi sao?!" Anh xem thường nói.

"Anh đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu, anh mau buông tôi ra…" Vũ Tiểu Kiều không ngừng lắc đầu, trong giọng nói nghẹn ngào, còn mang theo sự cầu khẩn không che giấu được.

Tịch Thần Hãn vẫn không chịu buông tha cho cô, người càng ngày càng nóng, anh cần phát tiết ra.

Giờ phút này, anh thừa nhận rất muốn cô.

Anh cúi đầu, lại hôn lên môi của cô lần nữa, mang theo sự trả thù, cũng mang theo sự phá hủy mạnh mẽ.

Cô càng muốn giả vờ làm thánh nữ thuần khiết, anh càng muốn xé nát lớp ngụy trang của cô ra, để cô phơi bày bản tính phóng lãng của mình ra.

Bờ môi chợt nếm phải vị mặn chát nhàn nhạt, anh đột nhiên sửng sốt.

Nâng ngón tay thon dài lên, nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt của Vũ Tiểu Kiều, lại cảm nhận được xúc cảm ướt át.

Anh chậm rãi buông đôi môi của cô ra, trái tim thắt chặt một cách khó hiểu, trong tim chợt tràn ngập mùi vị khó có thể diễn tả được thành lời.

Vũ Tiểu Kiều có được cơ hội thở dốc, nghẹn ngào lên tiếng: “Tại sao tất cả mọi người đều bắt nạt tôi…"

"Tại sao?"

"Hu hu…"

Cô khóc òa lên.

"Chẳng lẽ tôi còn chưa đủ thảm à?"

Bị cha bán đứng, bị Cung Cảnh Hào uy hiếp lừa gạt, bị Tào Xuyên làm tổn thương, bây giờ còn sắp bị một người đàn ông xa lạ cưỡng bức.

Tịch Thần Hãn nhìn cô, ở trong bóng tối anh không nhìn thấy được những giọt nước mắt trong suốt trào ra khỏi khóe mắt của Vũ Tiểu Kiều, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được, khoảng khắc này, người phụ nữ trước mặt anh khóc rất vô vọng, thậm chí là tuyệt vọng.

Giống như đêm hôm đó, cô co rúc người ở trên ghế sa lon, miệng lẩm bẩm mê sảng cái tên "Tào Xuyên", tràn đầy đau đớn mà bi thương.

Tịch Thần Hãn khịt mũi nói: “Phụ nữ, cô đừng có dùng nước mắt để đòi hỏi sự cảm thông của tôi!"

Một người phụ nữ dối trá, nước mắt cũng là dối trá!

Mặc dù trong lòng chắc chắn như vậy, nhưng anh vẫn không có cách nào tiếp tục ra tay với cô.

Anh lại có cảm xúc trong lòng không đành lòng với người phụ nữ dối trá này!

Tịch Thần Hãn xoay mình đứng lên, quát lớn.

"Cút!"

"…"

Vũ Tiểu Kiều run rẩy bả vai, cô vốn muốn hỏi cho rõ ràng chuyện tối ngày hôm qua, nhưng chuyện quan trọng nhất lúc này là chạy khỏi đây. Cô vội vàng sờ soạng bò dậy từ dưới sàn nhà lên, lảo đảo tìm được cánh cửa phòng, như được đại xá, chạy ra ngoài.

Tịch Thần Hãn cởi áo sơ mi ra, cố giải phóng sức nóng trong cơ thể, nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ nóng.

Anh châm một điếu thuốc, hút từng ngụm từng ngụm một.

Người phụ nữ đáng chết này!

Anh cất bước đi tới trước cửa sổ, kéo rèm cửa vừa dầy vừa nặng sổ ra.

Ánh sáng từ ngoài cửa sổ, từ những ánh đèn nê ông chiếu sáng khu phố sầm uất, chiếu vào trong căn phòng u tối.

Anh không đưa mắt nhìn về nơi xa, mà nhìn về phía dưới tầng.

Anh không biết mình đang nhìn cái gì, cũng không biết đang chờ cái gì, có lẽ chỉ muốn liếc nhìn xem, người phụ nữ đó chạy ra ngoài, sẽ gặp mặt người nào.

Chắc chắn là như vậy rồi!

Anh không thèm lo lắng một người phụ dối trá nữ đâu!

Xung quanh Tịch Thần Hãn anh có biết bao nhiêu người phụ nữ cố gắng dùng đủ mọi thủ đoạn mánh khóe, muốn trèo lên giường của anh!

Anh cho người phụ nữ này cơ hội, cô lại quên anh sạch sành sanh.

Chắc chắn là người phụ nữ lòng dạ thâm trầm đó đang dùng cách này, cố tình khơi gợi hứng thú của anh.

Trên đời này, loại động vật dối trá nhất, chính là phụ nữ! Vì vậy thượng đế nên trừng phạt tất cả phụ nữ, bọn họ đều là hồ ly giảo hoạt, để đạt được mục đích, không tiếc lợi dụng người bên cạnh thân cận nhất.

"Được, được lắm." Tịch Thần Hãn lạnh lùng cong khóe môi.

Anh sẽ mỏi mắt chờ mong, xem ai cắn câu trước.

Cô là người phụ nữ đầu tiên dám can đảm khiêu chiến Tịch Thần Hãn anh đấy!