Cô Dâu Trăm Tỷ, Tổng Tài Đại Nhân Xin Dịu Dàng

Chương 12

"Em muốn mượn anh ba triệu." Vũ Tiểu Kiều nhỏ giọng nói, như không còn chút sức lực nào.

Cô rất lo lắng, một khi nói những lời này ra khỏi miệng, có một số thứ sẽ khó có thể duy trì được nữa.

Quả nhiên.

"Cái gì?! Ba triệu? Tiểu Kiều, em đang nói đùa với anh à!"

"Tiểu Kiều, anh còn chưa tốt nghiệp, anh cũng chỉ mới thử kinh doanh một công ty sản xuất hàng may mặc mà thôi, sao anh có thể lấy ra được ba triệu! Mẹ em vẫn luôn biết hình hình kinh doanh của công ty anh mà, ngân quỹ trong công ty rất eo hẹp!"

"Em… em… em chỉ mượn một thời gian mà thôi, chờ mẹ em đi ra, chúng em sẽ trả lại cho anh." Vũ Tiểu Kiều ký thác hy vọng vào trên người Tào Xuyên.

Cô không muốn dính dáng đến cái nơi như hộp đêm Kim Sa Than kia nữa, cô không muốn bị đám người kia ô nhục.

Tào Xuyên là bạn trai của cô, anh ta sẽ không trơ mắt nhìn cô bị lún sâu vào vũng bùn, mà thèm đưa tay ra giúp đỡ chứ?

"Tào Xuyên, cho dù có phải trả lãi suất cũng được, chỉ cần cứu mẹ em ra trước. Mẹ em ra khỏi đó xong, chúng em sẽ nhanh chóng trả lại tiền cho anh."

Vũ Tiểu Kiều khẩn thiết hạ thấp tất cả tư thái, nhưng vẫn không nhận được cái duỗi tay giúp người gặp hoạn nạn của Tào Xuyên.

"Tiểu Kiều, thật ra nhà anh không có nhiều tiền như trong mấy lời đồn bên ngoài đâu. Công việc kinh doanh của nhà anh, việc quay vòng vốn vẫn đang gặp khó khăn, bây giờ anh thật sự không thể lấy ra được nhiều tiền như vậy."

Vũ Tiểu Kiều đưa mắt nhìn vào trên chiếc đồng hồ đeo tay của thương hiệu nổi tiếng trên cổ tay của Tào Xuyên: “Em nghe nói, phiên bản mới nhất của thương hiệu đồng hồ này, ít nhất cũng phải bốn triệu, đây là cái anh mới mua mấy ngày trước đi."

Không có tiền?

Lại bỏ cả đống tiền ra mua sản phẩm xa xỉ mới được bán ra thị trường thế này sao?

"Tiểu Kiều, học ở Styland, dù thế nào cũng phải sắm một hai thứ đồ hàng hiệu để giữ gìn mặt mũi! Tào gia bọn anh là thế gia ba đời, mặc dù không phải là gia tộc lớn số một số hai, cũng có chút danh tiếng, anh không thể để mọi người coi thường được. Chiếc đồng hồ đeo tay này, là anh đi mượn tiền mua đấy."

Sau đó, Tào Xuyên lại vội vàng nói.

"Tiểu Kiều, nhà em còn một căn biệt thự, mặc dù ở khu vực xa xôi hoang vu, nhưng cũng đáng giá bốn năm triệu thì phải! Em bán nhà trước đi, lo việc trước rồi tính sau."

"Đó là nhà của anh trai em, em không thể động vào được!" Vũ Tiểu Kiều nói.

"Anh trai em là một thằng ngốc, anh ta muốn nhà làm gì!"

Vũ Tiểu Kiều kinh hãi nhìn anh ta: “Anh nói cái gì?"

Tào Xuyên vội vàng sửa lại lời nói: “Ý của anh là, anh trai em như vậy, có nhà cũng vô ích! Chuyện quan trọng nhất lúc này là cứu dì ra trước."

"Mẹ em thà ngồi tù, cũng sẽ không để cho em động vào nhà của anh trai em."

"Lúc nào mẹ em cũng thiên vị anh trai em, còn cả người cha ghẻ kia của em nữa, chẳng lúc nào khiến em bớt lo." Tào Xuyên không cam lòng nói.

"Đó là người nhà của em! Mặc kệ cha ghẻ em đối xử với em thế nào, em cũng phải cứu mẹ em ra." Vũ Tiểu Kiều kiên định nói.

"Tiểu Kiều, ba triệu, chắc An Tử Dụ có thể lấy ra được, cô ấy là bạn thân nhất của em, biết em gặp phải khó khăn, cô ấy chắc chắn sẽ giúp em! An gia giàu có hơn Tào gia bọn anh rất nhiều."

Trái tim của Vũ Tiểu Kiều, lạnh dần đi.

Sinh viên học ở Styland, đều là người có giá trị con người hơn trăm triệu.

Nhưng Tào Xuyên lại than nghèo kể khổ ở trước mặt cô!

Mới đầu cô không định mượn tiền của Tào Xuyên, vì cứ nghĩ đến hộp đêm Kim Sa Than là có thể lấy được tiền dễ dàng, thế nhưng sau khi đến hộp đêm Kim Sa Than, cô mới nhận ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.

"Em sẽ không mượn tiền của An An." Vũ Tiểu Kiều cười khổ nói, tất cả hy vọng dần tan biến thành tro."Anh không cho mượn đúng không?"

"Tiểu Kiều, không phải là enh không muốn cho em mượn, mà anh thật sự không có tiền!"

Vũ Tiểu Kiều đột nhiên cảm giác được mình đúng là đứa ngốc, đây chính là người bạn trai cô đã qua lại khoảng một năm, chuẩn bị chờ đến khi tốt nghiệp sẽ kết hôn đây sao.

"Được, em biết rồi."

Vũ Tiểu Kiều cúi đầu, đi sát qua bên cạnh Tào Xuyên.

Tào Xuyên giữ lấy cổ tay mảnh khảnh của cô lại: “Tiểu Kiều, em đi đâu vậy?"

"Hộp đêm Kim Sa Than, đi lấy tiền."

Vũ Tiểu Kiều hơi ngước mắt lên, nhìn Tào Xuyên, trong đôi mắt ngập nước đã tràn đầy tuyệt vọng.

Hiện tại trái tim của cô đã đau như nứt ra, hốc mắt ửng đỏ, bên tai bỗng vang lên giọng nói vừa nhẹ vừa chậm: “Đừng buồn bã vì người vứt bỏ mình, không đáng giá."

Ai!

Là ai đang nói chuyện vậy?

Cô giật mình hoàn hồn lại, nhưng giọng nói đó đã biến mất khỏi tâm trí của cô.

"Tiểu Kiều, sao em còn định đến Kim Sa Than! Em biết rõ đám đàn ông kia muốn làm gì em mà! Em làm vậy là chủ động đưa tới cửa đấy!" Tào Xuyên tức giận nói.

"Vậy thì có thể làm được gì? Em phải cứu mẹ!" Vũ Tiểu Kiều tránh thoát khỏi Tào Xuyên, Tào Xuyên lại đuổi theo, giữ cô lại.

"Em tình nguyện với những người đó, cũng không nguyện ý với anh?" Giọng nói của Tào Xuyên bỗng trở nên dữ tợn.

"Anh đang nói cái gì vậy!"

"Em ngủ với anh, anh sẽ cho em ba triệu!"

Vũ Tiểu Kiều giơ tay lên, hung hăng tát cho Tào Xuyên một cái, đôi mắt vón tràn ngập ưu thương, bây giờ đã lạnh như nước băng.

"Nghe thấy anh nói những lời này, em thà bị người khác ngủ, cũng sẽ không ngủ với loại người như anh!"

"Tào Xuyên, chúng ta chia tay đi!"

Vũ Tiểu Kiều xoay người, cất bước rời rời đi.

Tào Xuyên đứng yên tại chỗ, vuốt ve gò má đau nhói, gương mặt đẹp trai tỏ vẻ khó chịu, anh ta âm thầm nghiến răng.