Chương 57
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Vũ Hạo đạp tay đạp chân về phía Khải Minh, nhưng ông nội Khải Minh đã rên ư ử "Trời ơi thiếu gia ơi! Thiếu gia ơi thiếu gia, coi như là thương cái thân già này đi mà!" "Cái lão già này!" Hắn dừng lại đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía Khải Minh "Xem như lão gia gia tha cho mày lần này!" Ông nội mừng rỡ, cảm ơn rối rít "Ôi trời ơi đa tạ thiếu gia rộng lượng!" Hắn giơ cánh tay lên coi, trên cổ tay hắn là một sợi chỉ đỏ do mẹ hắn cột vào, cứ lúc lại gần Như Hoa là sợi dây lại sáng lên, nóng rát khiến hắn đau đớn, và nãy giờ hắn đang phải chịu cái cảm giác đau đớn đó Hắn nhăn mặt rồi đấm vào không trung một cái, chửi thề một cái "Con mẹ nó!" Hắn bỏ tay vào túi quần rồi bước đi, dẫu rằng nãy giờ đã uống một bình giấm to đùng Ông nội vội vàng chạy theo "Thiếu gia ơi đợi tôi với!" "Mặc kệ ông! Đồ chân ngắn mập địt!" "Cả ông và thằng cháu ông đều đáng ghét như nhau!" "Ưm...." Ông ấy chỉ có thể câm lặng mà nghe hắn mắng mỏ _______ Như Hoa nghe theo lời ba mẹ Khải Minh ở lại chăm sóc cho hắn ta Người lớn đã nhờ thì làm sao mà cô có thể trốn được, đành phải ở lại thôi Nhưng trước cửa phòng thì lại có một người luôn dõi theo từng hành động bước chân của hai người Chẳng ai khác là Vũ Hạo, hắn nhếch mép khinh khi cái tình cảnh lúc này Vợ hắn nhưng hắn lại không thể lại gần, không thể chạm, mà bây giờ lại phải chăm sóc cho một thằng khác, còn ngủ chung một phòng, cảm giác giống như, wtf ông trời đang đùa với tôi à? Hắn vẫn khoan thai bỏ hai tay vào túi gương mặt lạnh lùng nói "Này lão già! Thằng cháu nội của ông chạm vào vợ tôi chỗ nào, tôi chặt chỗ đó của nó!" Ông ta nghe thì thất kinh hồn vía "Ôi thần linh ơi! Thiếu gia ơi xin thiếu gia đừng đùa mà! Huhu tôi sợ lắm đó! Làm ơn đừng chặt mà!" "Tôi nghiêm túc!" Ông ta chùi chùi mồ hôi trên trán rồi cũng dõi theo từng hành động của hai người, chắp tay cầu nguyện thằng cháu nội của ông đừng dại dột gì mà chạm vào Như Hoa Như Hoa thảy cho hắn bộ đồ rồi nói "Đi tắm đi!" "Không thích! Không tắm!" Như Hoa nhún vai "Tùy anh!" Hắn nhìn cô rồi nói "Hình như bác sĩ bảo không vệ sinh sạch sẽ vết thương sẽ bị nhiễm trùng! Mà vết thương do cứu ai mà bị thế nhỉ?" Cô cắn môi rồi mới nhẫn nhịn nói với hắn "Khải Minh công tử! Khải Minh thiếu gia! Mời cậu tắm!" Hắn mỉm cười hài lòng, thích thú "Có vậy chứ! Đi tắm đây!" Hắn vào phòng tắm mở nước xà xà, mùi dầu gội thơm thơm, nam tính mạnh mẽ làm cô hơi kích thích Cô đong đưa đôi chân rồi chờ đợi, cảm giác nhớ Vũ Hạo vô cùng, lâu rồi không về thăm cô, dạo này cô gầy đi một chút, không biết hắn thấy có đau lòng không? Đang suy nghĩ liên miên thì Khải Minh nói vọng ra "Lấy dùm anh cái khăn!" Cô giật mình rồi đỏ mặt nhìn vào phòng tắm Lớp kính mờ mờ hiện lên thân thể to lớn, làm tim cô đập thình thịch, rồi cô gạt phắt cái suy nghĩ trong đầu Giơ tay lấy một cái khăn trắng rồi nhắm mắt đi chậm rãi lại gần phòng tắm "Khăn nè! Đi tắm có cái khăn cũng quên!" Cô giơ hai tay ra mò mò về phía trước, vì nhắm mắt nên cô không thấy gì, mò mò thì đụng trúng cái gì đó mềm mềm, nóng nóng Cô mở mắt ra mới thấy tay cô đặt lên trên ngực hắn, nhưng hắn không mặc trên người cái gì hết Cô quăng cái khăn rồi hét lên một tiếng "Oái....! Trời ơi sao không mặc gì hết vậy?" Cô ngồi xổm xuống đất rồi lấy hai tay che mắt lại, người run run Vũ Hạo đứng ở ngoài nói giọng lạnh lùng "Đã thấy chưa lão già, đụng vào ngực! Hừm" Ông ta lau mồ hôi "Thôi chết rồi chết thật rồi!" Hắn ung dung lấy cái khăn lên rồi từ từ quấn ngang hông "Quần áo lúc nãy rơi nên ướt hết cả rồi!" Rồi bước lại tủ lấy ra một cái khăn khác lau lau tóc Bình thản ngồi trên giường, nói "Thôi! Đứng dậy đi! Ngồi mãi à?" Cô mới ti hí nhìn, phẫy phẫy tay "Mặc quần áo vô đi!" "Chút!" Cô đỏ mặt, cúi gầm xuống Hắn vừa lau tóc vừa nói "Nhìn tôi đi chứ!" "Không!" "Tuyệt tác nhân gian ngồi trước mặt mà không nhìn, đúng là lãng phí" "Hứ! Tự luyến vừa vừa thôi!" Cô ngước mắt lên rồi nhìn hắn, nửa thân trên không mặc gì hết, lộ múi trước mặt cô, cô tim đập chân run rồi "Ực...Không nhìn, không nên nhìn!" Vũ Hạo đứng phía bên ngoài nhếch mép cười "Muốn nhìn thì nhìn đi, chẳng phải em thích sao? Hừm..." Ông nội nghe như sét ngang tai "Thôi chết tập 2 rồi!" "Chết gì? Bất quá...tôi móc mắt nó thôi!" "Ực...lạy trời!" Đến tối Khải Minh ngủ trên giường, hắn lăn qua lăn lại không ngủ được, quay sang nhìn Như Hoa đang nằm dưới đất nói "Em lên giường ngủ này! Dưới đất lạnh lắm!" "Thôi! Anh lo mà ngủ đi! Tôi ngủ dưới đây được rồi!" "Lên đi! Tôi không thể để người tôi thích nằm dưới đất được!" "Nhưng tôi không thích nằm chung với người tôi không thích!" Cô lí nhí càu nhàu "Nếu anh là Vũ Hạo chồng tôi thì ngon rồi!" Ai đó đứng ngoài cửa nhún gót chân miệng mỉm cười hài lòng "Thích nằm với anh à! Được thôi! Anh chiều!"