Cô Dâu Nhà Nông Bưu Hãn

Chương 31: 31 Cô Vợ Tham Ăn


Sức lực của cô vợ nhỏ này ghê gớm thật! Đây là ý bọn họ muốn nói.

“Con mụ điên này khoẻ thế!” Khoé miệng Cố Thanh co rút, cảm thán một câu chẳng khác người qua đường ngoài kia là mấy, xong lại buồn bực đi tới.

Nếu Cố Thanh biết Cố Phán Nhi đang đứng ở đâu, chắc chắn sẽ không tùy tiện đi qua như vậy, nói không chừng còn phải đi đường vòng.

Nhưng mà hắn không biết, thế nên đợi đến lúc hắn lại gần Cố Phán Nhi, đã tức lệch mũi bởi một câu nói của nàng.

“Chuyện đó, vừa nãy vì người đi chậm quá, ta sợ lỡ thời gian, nên đã mua thịt trước rồi! Hai ký rưỡi thịt ba chỉ, còn kèm thêm bốn cục xương siêu lớn, quá hời!” Cố Phán Nhi nhìn về phía ông chủ bán thịt nói lớn.

Ông chủ béo của quầy thịt một tay cầm thịt ba chỉ, một tay mang theo cục xương to, cười tít mắt nhìn Cố Thanh: “Tiểu ca vậy mà lại cưới được một người vợ tốt, đúng là biết sinh hoạt, bán như này ông chủ ta đây lỗ nặng rồi đấy.



Cố Thanh ngẩn ra, bất giác siết chặt số bạc trong ngực.


Cố Phán Nhi chớp chớp mắt đầy vô tội: “Tướng công sao vậy, có phải mua ít không vậy?”

Cố Thanh phản ứng lại giậm chân mắng to: “Đúng là con mụ phá của, trong nhà có mỗi ba người, hôm qua mới ăn một nồi thịt, bây giờ ngươi lại mua thịt nữa, còn mua nhiều thế này, ngươi là lợn phải không! Nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!”

Ông chủ béo vừa thấy, nụ cười đông cứng trên gương mặt mập mạp, không vui nhìn Cố Phán Nhi: “Tiểu nương tử, ngươi đang đùa ta đấy hả? Lúc trước ngươi không nói như vậy, rõ ràng khen thịt ngon lát nữa tướng công của ngươi sẽ đến trả tiền, ngươi xem bây giờ… Thịt đã cắt, ta chính là lỗ nặng.”

Cố Phán Nhi trưng vẻ mặt vô tội: “Tướng công ta cũng chưa nói sẽ không mua mà!”

Đồ tể béo nhớ lại, quả đúng là như vậy, lập tức tha thiết nhìn Cố Thanh:”Ta nói này tiểu ca, khó mà lấy được người vợ quan tâm ngươi như vậy, kêu ngươi ăn thịt nhiều thêm chút.” Tròng mắt đảo qua giữa hai người, nịnh nọt cười khà khà: “Ăn nhiều thịt mới có sức chứ đúng không hả?”

Cố Thanh bị nghẹn họng, sắc mặt khó coi như nuốt phải ruồi, hung ác trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi đang vừa vác vừa cõng vừa xách, chưa nói đến mua hay không mua, tầm mắt hắn dừng lại ở chậu nội tạng lợn đặt trên mặt đất, trong lòng vô cùng oán giận.

Không phải là muốn ăn thịt sao? Nội tạng lợn cũng là thịt, còn rẻ hơn thịt ba chỉ nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cắn răng mở miệng: “Hay là…”

“Đừng trả giá!” Đồ tể béo cắt ngang lời Cố Thanh, tuy rằng vẫn cười híp mắt, nhưng trên mặt lại không giấu được nụ cười, do dự một lát, hạ quyết tâm, vẻ mặt đau đớn nói: “Xem ra tiểu ca là một người sảng khoái, nếu mua miếng thịt này, chỗ nội tạng lợn đều tặng cho tiểu ca, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng dù sao cũng chừng hai đến hai ký rưỡi đấy.”

Cố Phán Nhi hơi ghét bỏ, thật ra không phải nàng không thích ăn, mà chỗ nội tạng lợn này mới chỉ rửa qua, nếu thật sự mua về, còn phải rửa lại rất lâu mới có thể ăn.

Hai chữ: Phiền phức!

“Khẩu vị của ngươi thật nặng!” Cố Phán Nhi miệng thiếu đánh, chân cũng thiếu đánh, nâng đầu gối đẩy mông Cố Thanh: “Nhiều ưu đãi, còn không nhanh trả tiền! Ngươi là kẻ văn nhân đọc sách, không thể làm ra chuyện không giữ chữ tín như thế được.”

Đồ tễ béo thính tai nghe được, ngay lập tức khoa trương kêu lên: “Hả, tiểu ca này còn từng đi học nữa à?”

Một tiếng kêu này hoàn toàn khiến Cố Thanh tái mét mặt, đang do dự giữa việc cần tiền hay cần thể diện, rốt cuộc vẫn cắn răng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Đồ tể béo cười he he: “Không nhiều lắm, tám mươi văn thôi.”


Cố Thanh bật ngửa trợn tròn hai mắt, tầm mắt rơi lên chỗ thịt đã mua, đống xương còn có nội tạng lợn, cuối cùng đen mặt đếm tám mươi văn giao ra: “Đây, đếm đủ rồi!”

Giao tiền xong, đồ cũng dùng rơm cột lại để sang một bên.

Nhưng có quá nhiều thứ, chỉ tính đống xương đã đến năm ký, làm sao xách về nổi?

Mặc dù đường không quá xa, nhưng với thân thể gầy yếu này của Cố Thanh, xách năm ký đã cố hết sức rồi.

“Ngươi đúng là mụ vợ tham lam!”Cố Thanh vô cùng oán giận.

Cố Phán Nhi cũng biết Cố Thanh không xách nổi, nếu không thì lúc lên chợ đã không để nàng phải giúp hắn cõng chiếc sọt.

Chiếc sọt trên lưng nàng hơi bé, vác một túi gạo thì còn được, nhưng bỏ thêm thịt lợn vào thì không đủ chỗ, cho dù miễn cưỡng nhét được cũng không vác nổi gánh nặng này.

Ngẫm nghĩ, nàng đặt túi bột mì trên mặt đất, sau đó thả chiếc sọt xuống, lôi túi gạo bên trong ra: “Đến chỗ ông chủ lấy ít rơm lót dưới đáy, sau đó bỏ thịt lên.”

Cố Thanh cho rằng Cố Phán Nhi để hắn cõng chiếc sọt, cũng không do dự, chỉ hơi lo lắng:”Vậy ngươi cầm gạo với bột mì như thế nào?”

Cố Phán Nhi đáp: “Ngươi không cần quan tâm, cứ xếp vào là được!”

Cố Thanh ngẫm nghĩ, cũng chẳng nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, đành phải tìm rơm rạ lót vào đáy sọt, sau đó bỏ thịt heo vào.


Đang định đeo lên, thì có một bàn tay cản lại, xách cái sọt lên vô cùng thẳng thắn đeo sau lưng.

Sau đó, dưới trợn mắt há hốc mồm của mọi người, một nách kẹp cuộn vải, mỗi tay xách một túi, mặt không đổi sắc xoay người đi thật nhanh, trông dáng vẻ kia như thể chẳng có chút áp lực nào.


“Tiểu ca, vợ ngươi khỏe thật!”

“Tiểu ca, cưới người vợ như vậy, ngươi có áp lực không?”

“Có người vợ như vậy, có thể coi là bò để sai bảo!”

“Nương ơi, thật dọa người!”