Cô Dâu Nhà Nông Bưu Hãn

Chương 18: 18 Không Có Tiền Thuốc


Cố Đại Hồ tự nhủ trong lòng: Còn chẳng phải phòng trộm sao? Ai biết có phải trong nháy mắt ngươi lại lấy ra kê chân bàn hay không.

Cửa hàng chỗ Cố Đại Hồ làm công phải nhập hàng, ông chủ lo lắng có một mình Cố Đại Hồ ở trong cửa hàng, sợ mất đồ, dứt khoát đóng cửa hàng rồi cho Cố Đại Hồ nghỉ, cho nên Cố Đại Hồ mới rảnh rỗi ở nhà.

Chu thị vừa vào cửa đã nhìn thấy Liễu thị trợn trắng mắt, lập tức thấy khó chịu, nàng làm mẹ bình thường đều không dám nói nhiều tiểu nhi tử một câu, con đĩ này ăn của bọn họ uống của bọn họ, sau lưng dám bất mãn với lão tứ.

Giờ đều bắt gặp, bình thường không gặp còn không biết con đĩ này như thế nào nữa.

Lúc trước không nên chiều theo lão tứ, cưới thứ đồ như vậy về, ít ra lão tứ còn từng đi học hai năm, thế nào cũng có thể cưới một người tốt về, Liễu thị này không chỉ lười, còn ăn lắm, đâu giống với con dâu đứng đắn.

Liễu thị thấy Chu thị lập tức cúi đầu, dáng vẻ khúm núm.

Nàng nghi ngờ dưới đáy lòng, bà già này không phải lại đến để đòi tiền đấy chứ?


Giả bộ còn rất giống! Nếu như đổi lại bình thường, Chu thị chắc chắn chỉ vào mũi Liễu thị mắng to, nhưng hiện giờ trong lòng nàng thật sự sợ hãi, không rảnh để ý đến Liễu thị, nàng xoay người đóng cửa phòng lại, kéo Cố Đại Hồ sang bên cạnh, thêm mắm dặm muối nói chuyện trước đó một lần, cuối cùng nói: “Lúc đó nương thật sự quá tức giận, không biết làm sao lại ném cục đá vào, ai ngờ tên quỷ đoản mệnh kia lại thiếu linh hoạt đến vậy, bị nện trúng.”

Cố Đại Hồ đâu phải không rõ tính khí của mẹ mình, lời này tin một nửa là được, nhưng dù sao cũng là mẹ của hắn, lại tức cũng không có cách gì, hắn ngẫm nghĩ hỏi: “Nương xác định nương nện trúng người?”

Chu thị: “Kêu thảm như vậy, còn có thể giả bộ sao?”

Cố Đại Hồ nhíu mày: “Nương không đi vào nhìn xem?”

Chu thị nghĩ tới chuyện này lại căm tức: “Nương cũng định đi vào nhìn xem, nhưng người ta phải mở cổng mới được chứ! Lại nói đều do Đại Nha ngốc, nếu như con nhóc chết tiệt kia mở cửa ra, nương còn bị chọc tức đến như vậy sao? Cũng không biết đóng cổng lại ở bên trong đó làm chuyện gì mờ ám nữa.”

Mở cổng ra cũng không tốt đến đâu! Lời nói đến bên khóe miệng Cố Đại Hồ lại nuốt về, hắn không ngốc như tam ca kia, nương nói cái gì thì tin cái đó, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như nương lo lắng, vậy để cho tam ca tam tẩu đi nhìn xem, dù thế nào Đại Nha cũng không đến mức không để cho cha nương đệ muội đi vào đúng không?”

Chu thị vừa nghe, cảm thấy có lý, nhưng lại chần chừ: “Nếu như Đại Nha ngốc vẫn không mở cổng thì phải làm sao?”

Cố Đại Hồ trả lời: “Không thử xem sao biết được?”

Chu thị không thể không gật đầu, cũng cảm thấy là một cách, không biết vì sao trong lòng lại thoải mái.

Cố Đại Hồ chần chừ một chút, vẫn khuyên nhủ: “Nương, về sau vẫn ít sang bên đó là hơn, dù sao Đại Nha cũng gả đến nhà bọn họ.

Chúng ta kết thân chứ không kết thù, tuy rằng đầu óc của Đại Nha này không rõ lắm, nhưng không phải thật sự là kẻ ngốc, nếu như gây ra chút chuyện gì, không chừng sẽ hận chúng ta.”

Chu thị vừa nghe, lập tức mất hứng: “Ta là bà nội ruột của nó, nó còn có thể làm gì ta chứ?”

“Dù sao Đại Nha cũng là cháu gái của nương mà? Thế nào cũng không thể luôn khiến người ta khó chịu được đúng không?”


“Con nói cái gì thế hả, nương không có đứa cháu gái nào vừa điên lại ngốc như thế!”

“…” Được rồi, không nói nữa!

Thấy Chu thị như vậy, Cố Đại Hồ ngậm miệng, không khuyên giải nữa.

Chu thị hừ lạnh, lại liếc xéo Liễu thị đang giả làm đà điểu, xoay người đi ra cửa, đoán chừng đi sang bên chỗ lão tam.

Chờ Chu thị vào cửa tam phòng, Liễu thị thò tay nhéo Cố Đại Hồ: “Chỉ ngươi nhiều chuyện!”

Cố Đại Hồ đau đến nhếch miệng: “Chẳng phải do ta không nhìn nổi sao?”

Liễu thị cười lạnh: “Không nhìn được thì nhiều chuyện, chàng quản được sao?”

Cố Đại Hồ ngậm miệng, vợ nói không sai, nhà này lắm chuyện, như thế nào cũng không xen vào được, còn không bằng mắt nhắm mắt mở đi.

Chu thị vào tam phòng không bao lâu thì đắc ý đi ra, đâu còn lo lắng như trước đó nữa.


Ngược lại người trong tam phòng đều khuôn mặt u sầu, lại xanh xao vàng vọt, chỉ nhìn đã cảm thấy xúi quẩy.

“Nhà nó, giờ phải làm sao?” Trương thị ôm nhi tử Cố Lai Bảo đã sáu tuổi nhưng thoạt nhìn còn không lớn bằng hài tử bốn tuổi, gấp đến nước mắt sắp chảy ra.

Cố Đại Hồ xoa chân què đã đau ê ẩm, cũng rầu rĩ: “Có cần nghe lời nương, đến nhà Đại Nha nhìn xem không?”

Nước mắt Trương thị tí tách rơi xuống: “Hoàn cảnh của Đại Nha như thế nào chàng lại không phải không rõ, đâu có tiền mua thuốc cho Bảo Nhi, chút lương thực này cũng bị đại tẩu cầm đi.”

Sắc mặt của Cố Đại Hà càng thêm sầu khổ, tỏ vẻ tự trách: “Đều do ta vô dụng, bằng không mấy mẹ con các nàng đã không thể khổ như vậy, Bảo Nhi cũng… haizzz…” Cố Đại Hà mấp máy môi, cuối cùng vẫn nuốt lời vào, cúi đầu đau khổ ôm đầu, trong mắt ướt át.

Sở dĩ Bảo Nhi gầy yếu như vậy là không thoát được liên quan với Chu thị.

Khi Trương thị mang thai Bảo Nhi thân thể không tốt lắm, nhưng Chu thị làm mẹ chồng không hề cảm thông cho Trương thị, không nói đến chuyện không thể buông bỏ việc trước kia phải làm, còn thường xuyên bởi vì chậm một chút là đánh chửi, phạt không cho ăn cơm.