Cô Dâu Đáng Yêu

Chương 19: Chương 19


Đôi mắt nặng trĩu của tôi từ từ mở ra, trước mắt tôi là một màn đêm đầy tĩnh lặng không có ánh đèn chỉ có ánh nắng vàng của chiều tà rọi vào phòng qua khung cửa sổ…tôi ngồi bật dậy và vươn vai một cái, tôi nhìn sang bên cạnh…và chợt nhìn thấy hắn, đôi mắt nhắm nghiền lại, gương mặt hằn lên vẻ mệt mõi. Tôi đưa tay lên khẽ chạm vào má hắn, ấm lắm…tôi cảm nhận được một hơi ấm tỏa ra từ hắn.
_Đừng bỏ rơi anh. – Đột nhiên hắn nắm chặt lấy tay tôi và bắt đầu nói mê.
“Đừng bỏ rơi anh”…Phải chăng trong cơn mơ, anh đã thấy…người anh yêu thương rất nhiều? Người đó…có phải là em không? – Tôi mĩm cười nhạt, mày đừng mơ tưởng viễn vong nữa Thanh, làm sao người hắn yêu có thể là mày chứ. Lúc đó, hắn hôn mày chỉ là do cơn say thôi mày đường tưởng là thật chứ.
Tôi khẽ rút tay ra khỏi lòng bàn tay to lớn của hắn. Chắc hắn đã mệt lắm rồi, cứ để hắn ngủ thêm tí nữa. Tôi đứng dậy và bước vào phòng tắm. Dòng nước mát lạnh từ vòi hoa sen chãy xuống khắp người, làm trôi đi bao muộn phiền trong tôi…tôi cảm thấy thoải mái lắm.
***
Tôi với tay lấy cái khăn lau khô người và mặc đồ vào, bước ra khỏi phòng tắm. Tôi nhìn thấy hắn vẫn còn ngủ trên chiếc giường rộng lớn được đặt ở giữa phòng. Tôi đi lại gọi hắn dậy :
_Thiên Vương, anh dậy đi. – Tôi lay lay hắn.
_Chuyện gì vậy? – Hắn từ từ mở mắt ra nhìn tôi.
_Anh đi tắm đi 5 giờ 30 rồi. – Tôi nhắc.
_Ừ. – Hắn gật đầu rồi lếch từng bước nặng nề vào phòng tắm.
Vì lúc nãy tôi gội đầu nên tóc vẫn còn ướt, tôi đi lại bàn trang điểm lấy máy sáy, sáy khô tóc. Một lúc sau, say xong tóc và tôi bắt đầu trang điểm ình. Tôi không trang điểm gì nhiều chỉ có kẽ mắt, vuốt mascara và đánh chút son bóng lên môi, vì tôi có làn da trắng hồng tự nhiên nên không cần đánh phấn hay sức kem gì này nọ. Tuy không trang điểm gì nhiều nhưng trông tôi vẫn đẹp rạng ngời mà không chói lóa nha ^^ ( Tự sướng ghê ). Mái tóc thì được tôi búi lên cao.
Cạch…
Cánh cửa phòng tắm bật mở và hắn bước ra, mặc trên người là chiếc áo sơ mi màu đen cùng với chiếc quần jean trông rất handsome nha *o*. Tôi nhìn hắn say mê, đây là lần thứ hai trong ngày tôi nhìn hắn như thế đấy.
_Sao còn chưa thay đồ ? – Chắc hắn khó chịu với cái nhìn của tôi nên lên tiếng.
_Thì tôi đi thay nè. – Tôi giật mình, lấy vội bộ đầm lúc sáng hắn mua cho và đi vào phòng tắm, nhưng trước khi vào tôi cũng không quên lườm hắn một cái.


Cạch…
Tôi mở cửa phòng và bước ra ngoài. Thấy tôi, hắn thoáng ngạc nhiên rồi lại nhìn tôi không chớp mắt, đôi mắt như nhìn xoáy cả con người tôi, tôi ngượng ngùng quay sang chổ khác…lúc này đôi gò má của tôi đã ửng đỏ cả lên.
_Đi thôi. – Như thấy được sự e ngại của tôi, hắn nghiêm giọng và trở lại bản tính lạnh lùng của thường ngày.
Hắn bước ra khỏi phòng bỏ lại một mình tôi. Tôi liền xỏ vội đôi giày và chạy theo hắn, do tôi chạy gấp quá với lại cộng thêm việc tôi đang mang guốc nên vô tình tôi không cẩn thận và té nhào vào người hắn. Khi nhìn thấy cái mặt nhăn nhó đầy khó chịu của hắn tôi không biết làm gì ngoài việc cười cầu hòa. Chết chắc rồi!
_X…in…lỗi – Tôi lắp bắp nói rồi vội đứng dậy.
_Hừ, chỉ có việc mang guốc mà em cũng làm không xong nữa, em thật bất cẩn ?
Hắn đứng dậy và chỉnh lại quần áo, giở giọng trách tôi. Hắn trách…cũng đúng nên tôi không thể nào đốp chát lại được và chỉ biết đứng đó chịu trận thôi ~>.
Rồi hắn bỏ đi một mạch xuống lầu, tôi cũng chạy theo nhưng lần này tôi cẩn thận hơn. Đi xuống tới trước cửa nhà, hắn kêu tôi đứng đó đợi rồi chạy vào gara lấy xe. Từ trong gara một chiếc Ferrari màu đen huyền chạy ra.
Tin…tin…
Tiếng kèn xe vang lên và tôi biết là hắn đang lái chiếc đó nên tôi từ từ đi lại chiếc xe đó. Tôi khom lưng xuống nhìn vào cửa xe thì thấy hắn đang nhìn tôi, không chừng chừ tôi liền mở cửa xe và leo lên.
Và…chiếc xe từ từ lăn bánh trên con đường và rời khỏi khu căn biệt thự. Chiếc xe chạy bon bon trên con đường lớn và ít phút sau…chiếc xe dừng lại ngay quán bar Lush. Hắn bước xuống xe và giao chìa khóa cho bảo vệ rồi lạnh lùng bước vào bar.
Bar…không phải là tôi chưa bao giờ vào, tôi cũng có đi vài lần cùng mấy đứa bạn khi còn ở bên New York nhưng…tôi không thích đến đây lắm vì…
Cánh cửa bật mở và hai đứa tôi bước vào, điều đầu tiên đập vào mắt tôi là những ánh mắt thèm thuồng, ngưỡng mộ đan xen là những ánh mắt đầy ghen ghét…và đó chính là lý do tôi ghét đến đây và còn một lý do nữa…đó chính là sự ồn ào náo nhiệt. Đơi khi ngắm nhìn đến chán chường thì mọi người mới trở lại “công việc” của mình như thường ngày.
Tiếng nhạc xập xình vang lên náo nhiệt, những ánh đèn đủ màu nhảy múa cùng tiếng nhạc như "dội" vào tim, trên bục cao nhất có những Diva đang uốn e.ó, múa mình trước mắt những con sói già thèm thuồng kia. Những tiếng hò hét vang lên đều đều làm tôi nhức đến cả óc >”
Tôi đi theo phía sau hắn lại quầy bar nơi có con Ánh Tuyết cùng Vũ Phong đang ngồi uống rượu. Hôm nay con Ánh Tuyết mặc bộ đầm màu xanh nước biển, chân mang đôi guốc búp bê màu trắng, mái tóc uốn lọn xõa dài, gương mặt cũng không trang điểm gì chỉ có đánh chút son màu hồng, trông nó rất xinh, trẻ trung và đầy sức sống…trái ngược với tôi, nó trẻ trung thì tôi trông đầy quyến rũ nhưng không kém phần xinh đẹp. Còn Vũ Phong thì mặc chiếc áo sơ mi đỏ sọc carô kết hợp với chiếc quần jean hàng hiệu, còn mái tóc thì được chải chuốc kĩ lưỡng nhìn trông cũng rất đẹp trai ^O^.
_Mày uống gì? – Vũ Phong ngồi trên ghế quay ra nhìn hắn hỏi.

_Mystery.
_Còn Thanh? – Vũ Phong gật đầu với hắn xong liền quay ra hỏi tôi.
_Cho em…

_Ly nước lọc được rồi. – Chưa để tôi nói hết câu hắn liền cắt ngang câu nói của tôi. Haizzz người gì đâu mà bất lịch sự thế.
_Nước lọc? Ừ. – Có vẻ Vũ Phong hơi ngạc nhiên nên hỏi lại nhưng rồi cũng gật đầu định gọi ly nước lọc cho tôi nhưng tôi đã kịp thời ngăn lại.
_Khoan đã, gọi cho em ly Tequila đi. – Tôi vừa kết thúc câu nói thì lập tức ba cặp mắt liền chĩa thẳng về phía tôi đầy bất ngờ.
_Bà…uống được không? Tequila là loại rượu mạnh đó. – Ánh Tuyết nhíu mày nhìn tôi như không tin đây là sự thật.
_Bà coi thường Hoàng Thiên Thanh này quá đó. – Tôi vênh mặt, đừng tưởng tôi không biết uống rượu nha, dù sao tôi cũng là đương kim đại tiểu thư của tập đoàn giàu có nhất nhì thế giới thì cũng phải biết thưởng thức chút rượu chứ.
_Ừ, vậy anh gọi cho em một ly. – Vũ Phong gật đầu rồi quay qua nói với người pha chế rượu.
_Này, em uống được không vậy?…nếu uống không được thì cũng không ai nói gì đâu. – Hắn quay qua nhìn tôi hỏi vẻ cao ngạo nhưng trong chất giọng có vẻ như là đang lo lắng. Tôi mĩm cười, anh biết lo cho tôi từ khi nào thế?
_Đối với tôi loại rượu này tôi uống như uống nước lã, mà nè…bộ anh đang lo cho tôi đó hả? – Tôi vờ hỏi mặc dù đã nắm chắc được câu hỏi là “không”.
_Ai…ai nói chứ, tôi chỉ sợ cô uống say rồi tới lúc về, cô sẽ nôn đầy xe của tôi thôi. – Hắn giật mình nói vội.
_Đùa với anh tí thôi, làm gì phản ứng dữ vậy? – Tôi nhoẻn miệng cười lớn.
_Nè Tequila của bà nè. – Nó đưa cho tôi ly rượu.

_Ừ. – Tôi chìa tay ra nhận lấy ly rượu đó và nhấp từng ngụm thưởng thức mùi vị cay nồng của rượu.
Đợi đến khi tôi uống hết ly Vũ Phong lên tiếng :
_Coi bộ em biết uống rượu thiệt.
_Bộ anh tưởng em nói giỡn hả? – Tôi vênh mặt lên.
_Bà hay thật đó nha. Coi bộ tủ lượng của bà cũng không tệ hay…chúng ta chơi oẳn tù tì uống rượu đi. – Nó niềm nở đưa ra ý kiến.
_Ừ, được đó. – Vũ Phong hưởng ứng – Mày chơi không Vương ?
_Sao cũng được. – Hắn nhún vai.
_Còn bà, chơi luôn nha…để tôi coi tủ lượng của bà tới đâu. – Nó nhìn tôi, nhếch môi cười đầy quỷ dị.
_Ừ, tôi chỉ sợ bà uống nhiều quá rồi say thôi. – Tôi cũng không vừa, mĩm cười đáp lại.
_Nói trước tủ lượng của tôi chưa từng thua ai đâu…kể cả Thiên Vương và Vũ Phong. – Nó đưa ly whisky lên nhấp một ngụm như chứng minh lời mình nói là không sai.
_Cứ đợi xem. – Tôi cười nửa miệng đầy khiêu khích.
***
Chúng tôi bắt đầu trò chơi…và loại rượu phạt cho kẻ thua cuộc là Mystery, một loại rượu có độ cồn khá cao. Nhưng như thế mới vui chứ ^^.
_Bà thua rồi, uống đi haha….- Nó cười lớn trêu chọc và đưa cho tôi ly mystery.
_Haizzz, sao cứ thua quài vậy? – Tôi nhăn nhó, lấy ly rượu tu một hơi.

_Thiên Vương anh thua rồi, mau uống đi. – Tôi rót đầy một ly mystery cho hắn.
Hắn không nói gì chỉ nhăn mặt một cái rồi lấy ly rượu đó uống một hơi hết sạch.


_Này này không được ăn gian, Vũ Phong anh phải uống hết. – Nó cầm ly rượu bắt anh uống hết.
_Thôi anh uống hết nổi rồi. – Vũ Phong huơ tay chịu thua.
_Tủ lượng của anh tệ quá. – Nó chán nản nói và tu hết ly rượu đó thay Vũ Phong.
***
Cứ thế, chúng tôi uống hết chài này rồi tới chai khác. Một lúc sau cũng 10 giờ tối, tôi và nó gần như say quắc cần câu không còn nhìn thấy rõ mọi vật sung quanh nữa, tất cả chỉ là những hình ảnh mờ mờ ảo ảo. Và hai đứa tôi không ai còn đủ tỉnh táo để phân thắng thua. Nhưng hắn và Vũ Phong thì vẫn còn tỉnh táo vì lúc nãy hắn và anh ta uống chưa tới nữa chai mystery…chúng tôi cũng bắt ép dữ lắm chứ nhưng cũng phải nghĩ tới việc lái xe nữa ^O^ . Và trò chơi này kết thúc với năm chai mystery ( Có vẻ Zun nói hơi quá ^^ ) trống rỗng nằm nghiêng ngã trên bàn. Tôi và Ánh Tuyết mệt mõi nằm ường ra bàn.
_Tuyết, em còn thức không ? – Vũ Phong lay lay nó.
_Đừng có phá mà. – Nó nhăn mặt, nói giọng say rượu.
_Để anh đưa em về. – Nói rồi, Vũ Phong bồng nó lên và anh ta quay ra hắn nói tiếp – Tao về trước nha, còn Thanh thì để mày tự xử lý. – Rồi anh ta bước ra ngoài quán bar mặc kệ nó cứ vùng vẫy và luôn miệng đòi uống rượu.
_Tôi đưa em về. – Hắn định bồng tôi lên nhưng tôi đã kịp thời đứng dậy.
_Tôi tự đi được. – Tôi nhoẻn miệng cười rồi loạng choạng bước đi, do tôi đang say nên bước đi không vững, tôi nghiêng người xém té xuống nhưng cũng may là hắn đã kịp thời đỡ tôi,
_Cảm ơn. – Nói rồi tôi đẩy hắn ra và bước đi tiếp. Tôi không muốn cái gì cũng phải dựa vào hắn, và tôi sợ khi hắn bế tôi rồi…tôi sẽ lại yêu cái cảm giác ấm áp mà chỉ một mình hắn có và không chịu buông hắn ra.
Nhưng tôi có cố gắng gượng thế nào thì những bước đi của tôi cũng không vững. Hắn đi lại bế tôi lên mặc kệ tôi vùng vẫy.
_Anh làm gì vậy? Tôi tự đi được mà, thả tôi xuống.
_Bước đi không vững mà đòi đi cái gì? – Hắn gắt rồi bế tôi đi một mạch ra khỏi quán bar.
***
Hắn đỡ tôi lên chiếc Ferrari. Và chiếc xe từ từ lăn bánh trở về căn biệt thự.