Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 124: Oán cũ

Nhà họ Thẩm nhà cao cửa rộng, còn nối tiếng lẫy lừng trong giới thế gia, bọn họ cũng không ngược đãi tôi, cơm ngày ba bữa đưa tới đúng giờ, chỉ là không cho phép tôi đi ra khỏi phòng.

Tôi chỉ đơn giản năm trêи giường ngủ không biết trời đất gì, dù sao thì cũng có người hâu hạ tận giường...

cũng không biết hiện giờ nhà họ Thẩm đã lan truyền bao nhiêu lời đồn về tôi rồi.

Buổi chiều, đột nhiên cửa vang lên tiếng mở loảng xoảng, bà Thấm xuất hiện trong phòng với khí thế uy nghiêm.

Tôi đang mơ mơ màng màng ngủ, nghe thấy phía sau bà ta vang lên một tiếng hô: "Văn bối vô lễ! Còn không mau đứng dậy hành lễ với bà Thẩm!"

Tôi rất muốn trả lời lại, có ý kiến gì thì các người đi tìm Đế quân đại nhân nói đi.

Nhưng hiện giờ tôi đang ở dưới mái nhà người ta, vẫn nên cúi đầu một chút.

Lúc mặc quần áo tôi mới phát hiện ra hóa ra trêи người mình có nhiều dấu vết như vậy, tên Giang Lãnh kia ra tay quá mạnh, thắt lưng bị anh nhéo xanh, còn ngực thì khỏi nói, bao nhiêu là vết xanh vết đỏ rải rác.

Quần áo của nhà họ Thấm đều mang phong cách hoài cổ, tôi chỉ đành mặc áo sơ mi trắng và quần dài rồi đi ra ngoài.

Bà Thẩm ngôi ở trêи giường lạnh lùng trừng mắt nhìn tôi, tôi chắp tay cúi người nói: "Chào bà."

Khôn đạo bên cạnh bà ta còn muốn mắng tôi nhưng bị bà Thấm ngăn lại: "Được rồi, cô ngôi xuống nói chuyện đi, hầu hạ đế quân đại nhân cũng không phải chuyện dễ dàng gì."

..

Bà lão này, thật sự xem mình là Thái Hậu.

Mấy khôn đạo bên cạnh ta ta nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét đầy khinh bỉ, còn mang theo vẻ hâm mộ và ghen ty không rời, bọn họ cũng không ngại mệt.

"Cô có mang theo cái la bàn bên người mình không?"

Bà Thẩm hỏi.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^

Tôi cảnh giác nhìn bà ta: "Bà muốn làm gì? Đó là của mẹ tôi..."

Bà ta cười lạnh một tiếng: "Đó là của nhà họ Thẩm! Mẹ cô lén mang theo rõi chạy trốn! Yên tâm, tôi sẽ không bắt nạt vấn bối, sẽ không cướp đi từ tay cô đâu!"

Bà ta vừa mới nói xong thì một khôn đạo tìm một chiếc la bàn bên trong ra, đặt lên tay bà ta.

Trong lòng tôi thâm nôn nóng, nếu bà lão này dám chiếm đoạt chiếc la bàn của tôi, tôi nhất định sẽ tố cáo với Giang Lãnh! "..

Quả nhiên là Ngọc Toàn Cơ...

hơn hai mươi năm không thấy được pháp khí này.."

Bà ta khẽ thở dài một tiếng.

Ánh mắt bà Thẩm hơi lập lbe, có chút cảm xúc không rõ ràng lóe lên.

"Cho dù đây là đồ của nhà họ Thẩm, nhưng cũng là di vật của mẹ tôi, nhà họ Thẩm không thiếu la bàn tốt, xin hãy trả cái này lại cho tôi."

Tôi nhíu mày nói.

Bà Thẩm cũng không cưỡng ép, trả la bàn lại cho tôi.

"Năm đó mẹ cô bỏ nhà đi, hừ, thật đúng là con gái tốt của nhà họ Thẩm! Vì tên nhãi thúi xảo quyệt nhà họ Mộ mà từ bỏ cả vị trí người thừa kế! Gia đình bình dân như nhà họ Mộ có gì tốt chứ!"

Nỗi tức giận suốt hai mươi năm qua vẫn chất đầy trong lòng bà Thẩm, không có cách nào nguôi giận.

Ai biết là có gì tốt, tình cảm không phải là như vậy sao, yêu đến mê muội đầu óc, biết rõ là hố lửa nhưng vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào...

huống hô ba của tôi cũng không phải là hố lửa! "...

Đều đã là chuyện cũ bao nhiêu năm qua rồi, hơn nữa người kia cũng đã qua đời, bà hãy coi như mây khói đi, qua đi rồi thì thôi."

Tôi thấp giọng nói: "Tên nhãi thổi tha nhà họ Mộ trong miệng bà hiện giờ cũng là một ông chú trung niên hơn bốn mươi tuổi rồi, tôi và anh hai cũng đã trưởng thành rôi, mẹ tôi đã qua đời nhiều năm, còn có gì uất hận mà không buông bỏ được chứ"

Bà Thấm nhìn chằm chằm tôi một lúc, đột nhiên khẽ cười một tiếng: "Một người phụ nữ, đi theo một người đàn ông thế nào sẽ quyết định cả đời mình."

"..Có một số việc căn bản không có quyền lựa chọn."

Tôi rầu rĩ trả lời.

"Hừ, Đế quân đại nhân có lệnh, bảo tôi dạy cô vài đạo pháp đạo thuật, tối nay anh hai cô Mộ Vân Thiên sẽ tới đây, bắt đầu từ ngày mai, hai người sẽ làm bài tập cùng với đệ tử ngoại môn, có thể học được bao nhiêu thì học, hai người các người là con cháu của ông lão Mộ Cảnh Kha kia, bướng bỉnh khó dạy, tôi cũng không trông cậy vào việc các người có thể tuân theo quy củ, chỉ cần đừng gây thêm phiền phức cho tôi là được, nếu không tôi sẽ xử phạt giống nhau!"

Cái gì cơ? Học tập ở nhà họ Thẩm? Tôi lập tức xụ mặt, anh tôi chắc hẳn cũng có tâm trạng giống tôi, dù sao thì dù có là một tay gà mờ, thì cũng không liên quan gì tới nhà họ Thẩm.

"Đừng có làm ra cái vẻ mặt đó, tôi cũng không muốn dạy các người, có điều không thể làm trái lệnh bên trêи, Đế quân đại nhân giúp đỡ nhà họ Thẩm nhiêu năm, nhà họ Thẩm đương nhiên sẽ dốc lòng dốc sức phụng dưỡng đế quân đại nhân."

Bà Thấm đứng lên, khôn đạo phía sau bà ta đặt hai cái cái tay nải lên bàn.

Sau khi bọn họ đi, tôi mở tay nải ra nhìn, là quần áo và sách vở cơ bản, còn có pháp khí.

Ở nhà họ Thẩm, tôi càng không thể lựa chọn đường sống, Giang Lãnh đưa tôi ném tới nơi này, anh ta mới có thể yên tâm làm chuyện của mình.

Nhà họ Thẩm tọa lạc ở nơi núi non sông nước như vậy, tách biệt phôn hoa, cũng có không ít đệ tử, đúng là một nơi tốt để dốc lòng tu hành.

Nhưng tôi nhớ anh và ba tôi, điện thoại đã hết pin từ lâu, cũng không biết ở đâu có điện thoại để gọi điện thông báo cho người nhà nữa, tiểu đạo cô tới đưa bữa tối cũng không dám trả lời câu hỏi của tôi, đặt bữa tối xuống bèn vội vàng rời đi.

Trong phòng chỉ có ba món đồ hiện đại là đèn điện, điều hòa và bồn cầu, đồ trong phòng tắm đều là thùng gỗ, không có điện thoại di động cảm giác như đang sống ở thời nguyên thủy vậy.

Tiểu đạo cô của nhà họ Thẩm thay cho tôi một khăn trải giường cotton, có tính thấm nước tốt, độ thông khí cao, có lẽ vệt nước lớn hôm qua khiến bọn họ sợ...

thật là xấu hổ.

Tối hôm qua quá kịch liệt, phần bụng dưới của tôi vẫn còn đau âm ỉ, như có một ngọn lửa thiêu đốt bên trong, hôm nay nằm im trêи giường, cảm giác này đặc biệt rõ ràng, tôi cứ luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ...

giống như khí nóng ở bụng dưới vẫn không ngừng tuần hoàn trong cơ thể, hai bên rốn của tôi đều nóng hầm hập.

Có lẽ thật sự phải tới chỗ bà cụ Ô xem xem, đừng để xảy ra vấn đề gì, nếu không tôi nhận tội không nói, Giang Lãnh sẽ tức giận đến lột da tôi róc xương tôi mất.

Bà cụ Thẩm nói tối nay anh tôi sẽ tới, tôi vẫn luôn chờ đợi, chờ đến mức ngủ gục xuống bàn, điều hòa trong phòng ấm áp, đột nhiên một hơi thở lạnh toát tới gần khiến tôi rùng mình một cái, sau đó bị Giang Lãnh ôm lên giường.

Chuyện này...sao anh lại cứ như vậy mà đè lên rồi? Chuyện tối hôm qua làm một lần còn được, ngày nào cũng như vậy tôi sẽ mệt chết mất.

"Đừng mà..."

Tôi nghiêng đầu tránh khỏi môi anh: "Em còn đang đợi anh hai, bà Thẩm nói tối nay anh ấy sẽ đến"

"...Anh ta đã đến cửa nhà họ Thẩm rồi, một lát nữa sẽ tới."

Giang Lãnh nhàn nhạt đáp một câu.

Thật sao? Tôi lập tức hôn môi anh cho có lệ, sau đó mặc quần áo hấn hoi, nôn nóng chờ đợi.

"Lan Lăng? Em gái tôi đâu? Không phải bảo ở đây sao?"

Tôi nghe tiếng bước chân dưới lầu, tôi đã nghe thấy tiếng anh ấy gọi rồi.

Tôi vội vàng mở cửa ra, ôm chặt lấy anh tôi, khóc lóc kể lể với anh ấy...

"Không phải bảo em đừng lo lắng cho anh sao! Anh thông minh cơ trí như vậy sao có thể có chuyện gì chứ!"

Anh ấy khẽ vô vào gáy tôi rồi nói.

Khắp đầu và cố anh đều quấn băng gạc, như vậy mà gọi là không sao à? Tôi nôn nóng truy hỏi: "Rốt cuộc anh làm sao vậy, vì sao lại không thấy tung tích đâu..."