Trương Trần đã ba năm rồi chưa quay về thủ đô một lần nào.
Hôm nay là mãn tang mẹ, anh mới lặng lẽ trở về chốn cũ.
Ba năm, ba năm nay làm rể nhà họ Phương, anh phải giả vờ ngây ngốc, nhẫn nhịn nghe hết mọi lời khinh thường chế nhạo.
Nhưng Trương Trần biết, tất cả mọi thứ sẽ nhanh chóng qua đi.
Bởi anh của ngày hôm nay đã không còn là chàng thiếu niên non nớt năm ấy nữa.