“Không đủ.” Tay của
Kiều Tâm Uyển rất đau, cô trừng mắt với Cố Học Võ, nếu như cô đau một
lần, vậy sẽ phải làm cho Cố Học Võ đau gấp ba lần: “Cố Học Võ, anh là ba của Bối Nhi sao, anh đã từng cố gắng làm nghĩa vụ của người cha chưa?
Anh thích tôi, tôi cầu xin anh thích tôi sao? Thích làm chồng của tôi
lắm sao, nếu mỗi quyết định của tôi đều nhảy vào can thiệp, vậy thì tôi
có cần phải sống nữa không?”
Sự kiêu căng của cô rõ ràng như vậy, nỗi hận của cô sâu như vậy, sự tàn nhẫn của cô nhiều đến như vậy. Cố
Học Võ hối hận cũng không xong. Anh cúi đầu, hôn thật mạnh lên môi cô,
nụ hôn hoàn toàn không chút thương hoa tiếc ngọc, cắn mút gặm, Kiều Tâm
Uyển rõ ràng cảm giác được môi mình bị anh cắn đến chảy máu.
Cơn
đau đó khiến lòng cô lại giận dữ, cô không quan tâm nâng tay lên tính
cho anh một cái tát. Nhưng bàn tay vừa đưa lên không trung đã bị anh
ngăn lại, Cố Học Võ lại càng cắn mạnh hơn.
Kiều Tâm Uyển nếm thấy mùi máu tươi trong miệng, Cố Học Võ cũng nếm được. Mùi vị tanh mặn ấy
rốt cuộc cũng làm cho anh buông tay ra, lui về phía sau, nhìn đôi môi
Kiều Tâm Uyển chảy máu, sưng lên.
Hai tay nắm chặt thành quyền,
Cố Học Võ làm cho mình tỉnh táo lại: “Nói cho anh biết. Ở trong lòng em, muốn em tin tưởng anh khó vậy sao?”
Kiều Tâm Uyển cúi đầu không
nói, vẻ mặt đó đã cho Cố Học Võ đáp án. Anh gật gật đầu thật mạnh, lui
về một chút, nhìn Kiều Tâm Uyển trước mặt mà vẻ mặt từ từ lạnh đi. Lưng
ưởn thẳng, hai tay nắm chặt thành quyền: “Kiều Tâm Uyển, em tin cũng
được, không tin cũng được. Em cần thời gian, anh cho em thời gian, em
muốn suy nghĩ thêm, anh cũng có thể thuận ý em. Thậm chí bây giờ em
không muốn anh đến gần Bối Nhi, đến gần em, anh đều có thể đáp ứng.
Nhưng mà, em đừng nghĩ có thể đưa con đi. Lại càng đừng nghĩ đến có thể
rời khỏi Bắc Đô là rời khỏi anh, bởi vì anh nhất định sẽ không đồng ý.”
Ném ra những lời này, anh hoàn toàn không nhìn Kiều Tâm Uyển. Xoay người rời đi.
Kiều Tâm Uyển giật mình, một động đậy cũng không được, ngơ ngác nhìn người
trước mắt bỏ đi trước mặt mình. Mím môi, cô bị đau thức tỉnh. Giơ tay
lên, xoa môi lại thấy một vết máu. Cô suy sụp ngã xuống giường, cảm thấy sức lực toàn thân mình đều bị Cố Học Võ rút hết.
Đây không phải
lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Học Võ tức giận. Nhưng là lần đầu tiên, anh tức giận khiến cô cảm thấy không biết làm sao. Trước kia, mỗi lần tức
giận, trong mắt anh đều chỉ có sự chán ghét đối với cô, nhưng lần này,
anh tức giận cô lại thấy sự khẩn thiết trong mắt anh, còn cả một chút
đau lòng.
Đau lòng? Cố Học Võ mà cũng đau lòng sao? Người như anh sao có thể đau lòng được? Kiều Tâm Uyển lắc lắc đầu, bảo mình đừng
tin. Nhưng ánh mắt anh vẫn ở trước mặt cô lúc ẩn lúc hiện. Thật sự là
quá đủ rồi.
Cô đây là đang làm cái gì cơ chứ?
“Kiều Tâm
Uyển, mày không phải thấp hèn như vậy? Lúc anh ta không cần mày thì xem
cô như giẻ lau, dùng xong liền vứt, giờ anh ta muốn mày thì lại tới đây
tìm mày. Mày không thể đến một chút mạnh mẽ cũng không có. Có thể đối
với bản thân tốt một chút được không?”
Có thể nhẫn tâm một chút hay không? Không quan tâm đến người đàn ông kia. Anh thích thì liên quan gì đến cô?
Đúng vậy, chính là như vậy. Cô nhất định phải đi Đan Mạch, nhất định phải. Tuyệt đối sẽ không cho Cố Học Võ cơ hội.
Một tuần sau, Kiều Tâm Uyển giải quyết xong mọi việc, thu dọn xong hành lý, Kiều Kiệt cùng Kiều mẹ đưa cô ra sân bay. Kiều mẹ rưng rưng nước mắt
nhìn Bối Nhi nằm ngủ trong xe nôi con gái đang đẩy: “Nhỏ như vậy đã phải ngồi máy bay đi xa như vậy. Tâm Uyển…”
Một tuần nay, Cố Học Võ
có tới vài lần, Bối Nhi vừa thấy anh liền khóc, không cần nói, Kiều Tâm
Uyển vẫn bày cái mặt lạnh cho anh xem. Anh ở lại một lúc rồi cũng đi.
Ông bà Kiều cảm giác được Cố Học Võ hiện tại đối mẹ con Kiều Tâm Uyển là thực tâm, nhưng mà Tâm Uyển vẫn không chịu ở bên anh. Khuyên đã khuyên
rồi, biết được con gái đã kiên quyết, bọn họ cũng không phản đối được,
chỉ có thể để cô đi.
Kiều Tâm Uyển nhìn mẹ mình: “Không sao đâu ạ, chỉ tầm mười tiếng là tới rồi.”
“Tâm Uyển. . . . . .”
Kiều mẹ muốn nói cái gì, nhưng ông Kiều đã kéo tay, lắc lắc đầu với bà. Bà
đành phải im lặng, Kiều Tâm Uyển vươn tay ôm lấy bà, rồi lại ôm Kiều ba, cuối cùng cho Kiều Kiệt một cái ôm: “Chị không có ở nhà, em phải chăm
sóc tốt cho ba mẹ đấy.”
“Biết rồi khổ lắm nói mãi.” Lo lắng quá như vậy thì đừng đi nữa, nhưng mà lời này Kiều Kiệt cũng không dám nói ra.
Kiều Tâm Uyển lui về sau, đẩy Bối Nhi vào cửa đăng ký. Kiều mẹ nhìn con gái
rời đi, xoay người, nắm lấy vạt áo Kiều ba nhịn không được mà bật khóc.
“Mẹ.” Kiều Kiệt chịu không nổi: “Mẹ như vậy để làm gì? Chị chỉ là sang Đan
Mạch định cư chứ có phải là không trở lại nữa đây, ngồi máy bay cỡ 10
tiếng chứ mấy, có thời gian chúng ta qua thăm chị là được mà?”
“Nhưng…” Kiều ba cũng không phải là không buồn, nhưng đến lúc này rồi ông cũng muốn để con gái yên tâm mà đi.
“Đi thôi. Chúng ta về đi.”
Bà Kiều sụt sịt mũi, rốt cuộc vẫn quay người rời đi.
Trong phòng đợi, Kiều Tâm Uyển đã làm xong thủ tục, ngồi trong ở phòng VIP
đợi. Nhìn Bối Nhi nằm trong xe đẩy ngủ say không biết gì, vẻ mặt của cô
lại toát ra vài phần ôn nhu.
Một tuần nay, Cố Học Võ ngày nào tan sở cũng đến Kiều gia. Có lúc, mang một món đồ chơi, có lúc lại mang một trò chơi lạ. Ngày hôm qua, anh lại mang đến một bó hồng. Cô không nhận
nhưng anh vẫn đặt ở trong phòng, nhìn cô. Cô không để ý tới anh, cũng
không nhìn anh. Anh cũng không có tiến thêm một bước, chỉ ngồi trong
phòng của cô, cô đi đến đâu, tầm mắt anh theo tới đó. Ánh mắt này làm cô không được tự nhiên, cuối cùng trốn trong phòng em bé với con gái.
Cố Học Võ vừa bế là con gái lại khóc cho nên anh cũng không bế con nữa. Cô biết, như vậy cũng không phải là cách có thể duy trì lâu dài, may mà
hôm nay có thể giải quyết được.
Rời khỏi Bắc đô, cô sẽ không phải đối mặt với ánh mắt nóng rực của anh, cũng không phải quan tâm Cố Học
Võ có phải thật sự thích cô hay không. Là vì con gái, hay là. . . . . .
Nhìn thời gian, đã gần đến lúc check-in, Kiều Tâm Uyển đứng dậy muốn lên máy bay. Cửa phòng khách VIP vào lúc này bị người ta mở ra. Mấy người mặc
đồng phục sân bay tiến vào, gật đầu với Kiều Tâm Uyển: “Thật xin lỗi,
nhưng cô không thể lên máy bay.”
“Vì sao?”
“Chúng tôi phát hiện trong hành lý của cô có hàng cấm, hiện tại mời cô đi theo chúng tôi để kiểm tra.”
“Đùa cái gì vậy?” Kiều Tâm Uyển mở to hai mắt nhìn: “Trong hành lý của tôi
làm sao có thể có mấy thứ đó. Các anh nhất định là nhầm rồi.”
“Có nhầm hay không thì cô cứ theo chúng ta đi kiểm tra chẳng phải sẽ biết sao?”
“Được rồi.” Kiều Tâm Uyển không tin, cô không hề mang mấy thứ đó lên máy bay. Cô đi theo mấy người kia vào một phòng nhỏ khác, ở đó, hành lý của cô
đều bị bày ra đó.
Nhân viên phục vụ chỉ vào một cái thùng trong
đó rồi nhìn Kiều Tâm Uyển: “Thùng này, vừa rồi chó cảnh vụ của chúng tôi đã ngửi thấy thành phần có chứa ma túy trong đó. Mời cô mở ra cho chúng ta kiểm tra.”
“Cái này không đúng.” Kiều Tâm Uyển buông lỏng tay đang đặt ở xe đẩy đi tới hành lý trước mặt: “Tôi tuyệt đối không có vi
phạm quy định về hàng cấm. Xin các anh tin tôi.”
“Vậy vui lòng mở ra để kiểm tra.”
“Vâng.” Kiều Tâm Uyển tiến lên, mở hành lý ra. Bên trong đều là đồ của Bối Nhi, Kiều mẹ luôn lo lắng nên quần áo, đồ chơi thậm chí cả hai hộp sữa bột
của Bối Nhi cũng để vào đó.
“Mời giải thích một chút, đây là cái gì.” Nhân viên kiểm tra chỉ vào hai hộp sữa bột, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Đây là sữa bột của con gái tôi, còn có bột gạo nữa.” Kiều mẹ đã đưa cho cô bỏ vào.
“Sữa bột?” Nhân viên điều tra bĩu môi: “Tôi thấy là bạch phiến thì có.”
“Anh…” Không đợi Kiều Tâm Uyển tranh cãi với người kia, hộp sữa bột đã bị
người ta mở ra. Lớp giấy bạc bên trong còn nguyên, người kia thấy vậy
liền xé ra. Kiều Tâm Uyển nóng nảy: “Đây thật sự là sữa bột, không thể
là thứ khác đâu.”
“Chúng tôi nói rồi, là cái gì thì phải kiểm tra rồi mới biết được.”
Người kia mở ra, lấy ra một ít, nói là phải đưa đi xét nghiệm. Kiều Tâm Uyển
quả thực sắp tức điên rồi: “Các anh phải gây khó dễ trong bao lâu nữa?
Tôi còn phải lên máy bay.”
“Cô à, nếu như cô buôn bán hàng cấm thì đừng nói là lên máy bay, cô cứ chờ mà ăn cơm tù đi.”
“Anh mới buôn bán hàng cấm ấy.” Kiều Tâm Uyển nổi cáu. Người kia cứ mặc kệ, cho người đem hai hộp sữa bột đi kiểm tra.
Cô tức giận vô cùng, muốn cãi lại nhưng vừa xoay người liền phát hiện xe đẩy trẻ con cô vừa đẩy vào đây lại không cánh mà bay.
“Bối Nhi?” Cô căng thẳng nhìn khắp trong phòng, căn bản không có cái xe đẩy
kia, cô nắm lấy tay một nhân viên trong đó: “Con gái của tôi đâu?”
“Tôi không biết.”
Nhân viên công tác nhún vai: “Tôi không để ý.”
“Lảm sao có thể?”
Cô rõ ràng nhớ vừa rồi khi vào, có người đóng cửa, nhưng lúc cô tiến lên mở hành lý thì Bối Nhi ở đâu?
Kiều Tâm Uyển nóng nảy, cũng không quan tâm hành lý trong phòng, vội vàng
chạy ra cửa, trở lại phòng chờ VIP vừa rồi, bên trong cũng không có xe
đẩy trẻ con. Cô quýnh lên, lại tìm khắp một lượt nhưng cũng không thấy.
Cô đành phải trở lại phòng kia, mấy nhân viên vừa rồi kiểm tra cô lúc
này lại không có một bóng người.
Kiều Tâm Uyển mở to hai mắt
nhìn, cô sốt ruột, không ngừng tìm kiếm xung quanh phòng đợi sân bay. Cô tìm gấp như vậy, trong mắt tất cả đều là tự trách, cô làm sao có thể,
làm sao có thể buông tay ra? Cô làm sao có thể để Bối Nhi một mình? Cô
không phải một người mẹ tốt. Cô cứ nghĩ cô một mình mang theo Bối Nhi
lên máy bay, nghĩ ở Đan Mạch có người hỗ trợ thì sẽ chẳng có vấn đề. Nào ngờ ở ngay Bắc đô, ngay trong sân bay, cũng có thể xảy ra vấn đề.
Thời gian máy bay cất cánh càng lúc càng gần, nhưng cô chẳng còn tâm trạng
nào mà để ý, không có Bối Nhi thì cô đi đâu cũng vậy. Cô không ngừng
chạy băng băng, chạy vội vã, những người đang đợi máy bay nhìn cô như kẻ điên, rốt cuộc cũng có nhân viên tiến lên, cầm lấy tay cô hỏi cô bị làm sao.
“Con tôi, con của tôi.” Kiều Tâm Uyển kêu lên: “Báo cảnh sảt, có người bắt cóc con của tôi. Bối Nhi, Bối Nhi.”