Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 96: Bối đối nhi hành


Sở Phong cười nói:
-Trích Tiên Tử thực sự là khéo ăn khéo nói, nói cho tên đại công tử Thanh Thành kia á khẩu không trả lời được, thực sự là hả lòng hả dạ!

Ngụy Đích mỉm cười, có chút dí dỏm nói:
-Ta làm sao so được với công tử, một câu 'Lại lư đả cổn', một câu 'Hổ phụ khuyển tử' làm hắn tức giận đến phổi cũng nổ tung.

-Cô nương cũng thấy?
Sở Phong kinh ngạc hỏi.

Ngụy Đích không có trả lời, lại nói :
-Công tử cũng quá không biết tự lượng sức mình, người này tuy là tâm cao khí ngạo, kiêu căng ngạo mạn, nhưng võ công quả thực cao, không dưới ta, công tử cũng không suy nghĩ về bản thân mình thử xem đã xung đột cùng hắn rồi!

Giọng điệu có phần mang theo ý trách cứ.

Sở Phong thấy trong giọng nói của nàng tuy trách cứ nhưng lại lộ ra ý quan tâm, vừa mừng vừa sợ, nói:
-Tiểu nhân như hắn, ta mới không sợ!

Ngụy Đích nói :
-Người này rất là hẹp hòi, lại ỷ vào thanh danh của phái Thanh Thành, công tử sau này cần phải đề phòng nhiều hơn!

Sở Phong gật đầu nói:
-Ta sẽ lưu ý! Đúng rồi, cô nương sao lại ở đây?

Ngụy Đích không có trả lời, chỉ chậm rãi đi về phía trước.

Nguyên lai từ sau khi Sở Phong bị đánh rơi xuống Hán Thủy, liên tiếp mấy ngày nay nàng vẫn tìm kiếm dọc theo ven bờ Hán Thủy, nàng không tin tiểu tử ngốc này dễ dàng bị chìm xuống Hán Thủy như vậy, đương nhiên nàng sẽ không nói ra những chuyện này.

Sở Phong đi theo, cùng đi sóng vai với nàng, Ngụy Đích hỏi:
-Công tử hiện nay lưng gánh ác danh diệt môn, còn dám rêu rao lộ diện như thế?

Sở Phong ưỡn ngực nói:
-Thanh giả tự thanh, Sở Phong ta đỉnh thiên lập địa, không thẹn với lương tâm, vì sao phải dấu đầu lộ đuôi!

Ngụy Đích nửa vui đùa nói:
-Mệnh của công tử cũng thật là cứng, Hán Thủy cũng dìm không chết, xem ra ngay cả diêm vương gia cũng sợ công tử!

Sở Phong hì hì cười nói:
-Cái này đương nhiên rồi. Ngày đó Vân Mộng Trạch hung hiểm so với cái này không biết bao nhiêu lần, ta và Phi Tướng Quân còn hợp lực xông ra được mà!

Dáng tươi cười trên mặt Ngụy Đích bỗng chốc thu lại, hai mắt như thu thủy chuyển thành hờ hững, trực tiếp đi lên phía trước. Sở Phong phát hiện thần sắc khác thường của nàng, không giải thích được nguyên cớ gì, vội vã bước nhanh đuổi theo, hỏi:
-Cô nương muốn đi đâu?

Ngụy Đích không có lên tiếng, hờ hững đi trước.

-Cô nương đang định đi Hồi Long Tự?
Sở Phong lại hỏi.

Ngụy Đích vẫn đang đi tiếp về phía trước, vẻ mặt thờ ơ, thậm chí không liếc nhìn hắn.

Sở Phong không khỏi bực tức trong lòng : Sở Phong ta đường đường nam nhi thân cao tám thước, cũng không phải loại người vô liêm sỉ mặt dày, cô là thiên hạ đệ nhất tiên tử có thể nhìn người khác bằng nữa con mắt sao?

Hắn không nói gì thêm, quay người lại nghênh ngang đi tới.

Thân hình Ngụy Đích hình như hơi ngừng lại một chút, tuy nhiên cuối cùng vẫn không có dừng bước, hai người đưa lưng về nhau càng đi càng xa.
-o0o-
Tại trong đại điện Ma Thần Tông, Âm Dương nhị lão đứng ở phía sau Lãnh Mộc Nhất Tôn, ngay cả đường chủ Tương Dương Đường cũng đứng ở bên cạnh.

-Hai người các ngươi khẳng định nàng ta là Thiên Ma Nữ?
Lãnh Mộc Nhất Tôn hỏi Âm Dương nhị lão.

-Đúng vậy! Mười năm trước chúng ta từng gặp qua Thiên Ma Nữ, nếu không có mỗ mỗ đúng lúc chạy tới, huynh đệ chúng ta suýt nữa chết không có chỗ chôn rồi!
Âm Dương nhị lão nói xong trong mắt còn lộ ra vẻ sợ hãi, hiển nhiên đối với việc năm đó nghĩ lại vẫn còn rùng mình.

-Tương đường chủ, ngươi cho là sao?
Lãnh Mộc Nhất Tôn hỏi đường chủ Tương Dương Đường.

Tương đường chủ khom người nói:
-Thuộc hạ cho rằng, ngoại trừ Thiên Ma Nữ, trong thiên hạ cũng không có ai có được sát khí phách tuyệt như vậy! Cho nên thuộc hạ tự mình tới xin chỉ thị của tông chủ.

-Tiểu tử kia quen biết với nàng ta?
Lãnh Mộc Nhất Tôn hỏi.

-Cái này cũng không rõ ràng lắm, chỉ có điều hắn trực tiếp chạy vào bên trong nhà gỗ, hình như biết Thiên Ma Nữ đang ở bên trong.

-Nàng ta vì sao phải trợ giúp Sở Phong?
Lãnh Mộc Nhất Tôn lẩm bẩm hỏi.

-Cái này thuộc hạ cũng không rõ ràng lắm. Thuộc hạ vốn định mạnh mẽ xông vào đoạt người, nhưng mà... là thuộc hạ bất lực!

Lãnh Mộc Nhất Tôn khoát tay chặn lại, nói :
-Ngươi không cần tự trách, có thể thì tiến; không được thì lui. Ta tin tưởng phán đoán của Tương đường chủ, hi sinh uổng phí cũng không phải điều ta muốn thấy!

Ánh mắt Tương đường chủ lộ ra thần sắc cảm kích, lại nói:
-Tông chủ, Thiên Ma Nữ không phải là tại một trận chiến mười năm trước đã...

Lãnh Mộc Nhất Tôn không có trả lời, lại nhíu mày, rơi vào trầm tư.

-Tông chủ, thuộc hạ có cần phải mang thủ hạ tới ven bờ Hán Thủy...

-Không cần! Nếu như nàng ta thực sự là Thiên Ma Nữ, cho dù dốc hết toàn bộ Tương Dương Đường cũng mang đi không được tiểu tử kia.

-Thiên Ma Nữ thật sự bá đạo như thế sao?
Tương đường chủ có chút kinh ngạc.

-So với những gì ngươi thấy còn bá đạo hơn!
Lãnh Mộc Nhất Tôn nghĩ nghĩ rồi lại nói.
-Tương đường chủ, chuyện gặp được Thiên Ma Nữ, không được nói với bất kỳ kẻ nào, nói với bọn thủ hạ của ngươi, không được bén mảng tới khu sơn lâm kia nữa, ghi nhớ kỹ!

-Vâng, thuộc hạ biết rõ, vậy thuộc hạ xin cáo lui trước.

Lãnh Mộc Nhất Tôn gật đầu, nói :
-Nhị lão cũng cùng Tương đường chủ trở về đi.

Tương đường chủ hình như nhíu nhíu mày, tuy nhiên cũng không có lên tiếng.

Tương đường chủ và Âm Dương nhị lão đi rồi, một bóng đen chợt hiện bên cạnh Lãnh Mộc Nhất Tôn, chính là Phi Ưng.

-Tông chủ, ta muốn tự mình đến ven bờ Hán Thủy tìm kiếm một chút.

-Ta biết ngươi nhất định sẽ làm như vậy, ngươi đi đi, nhớ kỹ, nàng ta đã không phải là giáo chủ của không phải chúng ta!

-Ta biết!
Phi Ưng nói rồi đã phi thân lướt ra khỏi đại điện.

Lãnh Mộc Nhất Tôn nhìn thân ảnh lập lòe của Phi Ưng, trong mắt hiện lên một tia thần sắc cổ quái.
-o0o-
Trên đường thị trấn dưới chân núi Võ Đang, Sở Phong đang đi dạo một mình, hắn lưng mang danh hung thủ diệt môn, hôm nay còn tại chân núi Võ Đang, nhưng lại không hề quan tâm đến, vẫn như trước thảnh thơi đi dạo, hắn đang suy nghĩ có nên đến Hồi Long Tự dự họp vô giúp vui hay không.

Bỗng có một đệ tử Võ Đang đi tới trước mặt, hướng về Sở Phong vái chào, nói :
-Tại hạ phụng mệnh Tống sư huynh, đưa thiếp cho Sở công tử.

Nói rồi đem một cái thiệp mời đưa cho Sở Phong, lại chắp tay, xoay người rời đi. Nguồn: http://Trà Truyện

Sở Phong rút ra thiếp mời nhìn một cái, chỉ thấy mặt trên viết:

"Sở huynh tôn kính: giang hồ yên bình đã lâu, ma đạo đột nhiên xuất hiện, muốn tàn hại võ lâm đồng đạo, tai hoạ khắp thiên hạ, chúng ta không thể ngồi yên không lý đến, mời Sở huynh tới Hồi Long Tự một chuyến cùng nhau thương thảo đối sách —ký tên Tống Tử Đô."

Chỗ ký tên còn có một kiếm ấn dài chừng ngón tay, chính là giám ấn của minh chủ hiện nay.

Nguyên lai, võ lâm minh chủ vẫn do Thiếu Lâm, Nga Mi, Võ Đang cầm giữ, tam đại phái đều có giám ấn minh chủ của riêng mình, Thiếu Lâm là đại bi thủ ấn, Nga Mi là phất trần ấn, còn Võ Đang là thất tinh kiếm ấn.

Hiện tại là Võ Đang chấp chưởng võ lâm minh chủ, cho nên chỗ ký tên hạ bút có kiếm ấn này cũng chẳng có gì lạ. Tuy nhiên giám ấn của minh chủ cũng không phải tùy tiện sử dụng được, một khi trong truyền thiếp in lên giám ấn của minh chủ, thì sẽ không phải chuyện đùa, cho thấy thiếp này chính là lấy thân phận minh chủ phát đi, nếu như người nhận thiếp mà không nghe theo chỉ thị trên thiếp, thì bị coi là dị biến, là đối tượng mà võ lâm thiên hạ có thể cùng nhau kích sát!

Sở Phong cũng mặc kệ cái gì giám ấn võ lâm, nếu như hắn không muốn đi, cho dù ngọc tỉ của hoàng đế cũng đừng nghĩ đả động được hắn. Tuy nhiên hắn đúng lúc cũng đang muốn tới Hồi Long Tự nhìn xem, cũng tiện đi gặp một cái vị bằng hữu Mộ Dung mà mình quen biết đầu tiên khi sơ xuất giang hồ.

Hắn thu hồi thiếp mời, trực tiếp đi thẳng về hướng Hồi Long Tự.