Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 82: Nam Dương tiên tung


Ngọa Long Cương nằm ở vùng ven phía tây nam thành Nam Dương, vốn ban đầu tên là Bắc Phệ Sơn, địa hình của nó lượn vòng quanh co, hình giống như cự long, bởi vì Gia Cát Lượng khi về vườn sống tại đây sau khi chạy tị nạn sang Nam Dương mà nơi này nổi tiếng thiên hạ.

Sở Phong và Hoa Dương Phi đi tới trước từ đường Võ Hầu ở Ngọa Long Cương, nhưng chỉ thấy rừng bách rậm rạp cổ xưa đã che lấp hết, mặt ngoài đứng sừng sững một tòa đền thờ bằng đá cao to, mặt trên viết bốn chữ lớn "Thiên cổ nhân long".

Xuyên qua đền thờ bằng đá, đi qua cầu tiên nhân, hai người đi tới đại điện từ đường Võ Hầu , nơi đây trên dưới treo rất nhiều câu đối, bức hoành tán tụng của hậu nhân, trên một câu đối đầu tiên viết:

"Tâm tại Hán thất, nguyên vô phân tiên chủ hậu chủ;
Danh cao thiên hạ, hà tất biện Tương Dương Nam Dương"

Nguyên lai, hậu nhân đối với nơi "về vườn" của Gia Cát Lượng rất có tranh luận, phổ biến đều cho rằng là ở Nam Dương, bởi vì trong [Xuất Sư Biểu](1) đã nói rõ "Thần vốn là dân áo vải, về vườn tại Nam Dương "; nhưng cũng có người cho rằng nên ứng với Long Trung tại Tương Dương, bởi vì có câu 'vị xuất mao lư mà tam phân thiên hạ' trong [Long Trung Đối] (2) làm chứng .Những người tranh chấp Nam Dương, Tương Dương mỗi người mỗi ý, không ai nhường ai, hầu như đến tình trạng thủy hỏa bất dung, cho nên có câu "Hà tất biện Tương Dương Nam Dương"

Hoa Dương Phi cười nói:
-Nếu như Gia Cát Võ Hầu còn sống, biết được những người Tương Dương Nam Dương này vì nơi "về vườn" của mình mà tranh cãi đến độ mặt đỏ tới mang tai, cũng không biết có cảm tưởng gì nữa.

Sở Phong cười nói:
-Ta nghĩ ông ta sẽ ở Long Trung tại Tương Dương làm vườn một ngày, lại qua nơi Ngọa Long Cương này của Nam Dương làm vườn một ngày, cái này thì không cần tranh cãi nữa. Tuy nhiên điều này cũng nói rõ danh khí của Gia Cát Võ Hầu lớn thế nào, nếu như là một vô danh tiểu tốt như ta đây, ai còn quản ta từng cày ruộng trồng trọt ở đâu chứ?

Hoa Dương Phi cười nói:
-Sở huynh hôm nay cũng đã là cả thiên hạ đều nghe danh mà.

-Chỉ sợ là tiếng xấu lan xa thì thích hợp hơn.
Sở Phong cười khổ nói.

-Nghe giọng điệu của Sở huynh, chẳng lẽ vẫn còn quan tâm đến cái danh tên diệt môn?

-Hoa huynh, đổi lại nếu là huynh, huynh có thể một chút cũng không để bụng sao?

-Ta không có rộng rãi như Sở huynh, nếu như đổi lại là ta, ta chỉ sợ cũng không có tâm tình tới chỗ từ đường Võ Hầu này để du ngoạn đâu.

-Ta nhìn ra được Hoa huynh cũng là người rộng rãi, ít nhất so với tên đại công tử phái Thanh Thành kia cũng đã rất rộng rãi rồi. Ta mới nhìn cũng đã không thuận mắt, nhưng Hoa huynh lại có thể nén giận đến giờ!

Hoa Dương Phi cũng cười khổ một cái, nói:
-Không rộng rãi còn có thể thế nào, chẳng lẽ tranh chấp hai ba câu miệng lưỡi rồi rút kiếm cùng hắn liều mạng ngươi chết ta sống? Đánh lên còn không phải là làm mất mặt danh tiếng phái Hoa Sơn ta sao!

Sở Phong thấy giọng điệu của hắn lộ ra vẻ bất đắc dĩ, vội vã cười nói:
-Miễn bàn cái này đi, dù sao thì vừa rồi tại trên tửu lâu ta cũng thay Hoa huynh trút giận rồi!

-Ta đây cũng vì chuyện đó mà thanh toán bạc cho Sở huynh đấy chứ!

Hai người không khỏi lại cười ha ha lên, tiếp tục đi xem những câu đối bức hoành khác.

Câu đối phía bên trái, viết:
"Thì gian mỗi niệm Xuất Sư Biểu, nhật mộ như văn Lương Phụ Ngâm!"
Thì ra khi Gia Cát Lượng ẩn cư tại Nam Dương, thường thường ngâm tụng nhạc khúc bài [Lương Phụ Ngâm], người viết câu đối này thấy được rất có bản lĩnh.

Câu đối phía bên phải, nhưng là dẫn từ hai câu thơ của Đỗ Phủ:
"Tam cố tần phiền thiên hạ kế, lưỡng triều khai tề lão thần tâm."

Sở Phong không khỏi than tiếc một tiếng, tiếp lời nói:
-Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm!
("Ra quân chưa kịp chiến thắng thân đã khuất, mãi khiến những ai giống như ông cũng phải chạnh lòng nước mắt đẫm đầy vạt áo.")

Hai người đi vào đại điện, chỉ thấy bên trong phòng lò sưởi đang cung phụng bức tượng ngồi của Gia Cát Lượng, đầu đội tương quan, thân khoác áo choàng, tay cầm quạt lông, thần thái nho nhã, khí độ phi phàm.

Sở Phong than thở:
-Gia Cát Võ Hầu khi chưa ra nhà tranh đã định thế tam phân thiên hạ, quả thật là thiên hạ kỳ nhân, thảo nào được tôn sùng là thiên cổ nhân long, cổ kim đệ nhất trí sĩ!

Hoa Dương Phi nói:
-Gia Cát Võ Hầu mặc dù có tài tam phân thiên hạ, nhưng ông ta Lục Xuất Kỳ Sơn[3] cũng đều không có một chút công lao, tiến cũng không khôi phục được Hán thất, lui không thể bảo vệ được Tây Thục, so sánh với Khương thái công duy chỉ câu cá ở sông Vị Hà mà định Chu thất 800 năm cơ nghiệp, Quản Trọng phụ trợ Tề Hoàn Công dự tính thiên hạ, cửu hợp Trung Nguyên; hình như công trạng đều không bì kịp! Ta xem Võ Hầu xác thực là trí mưu phi phàm, nhưng là vô cùng phóng đại, đến mức được hậu nhân nói hắn "Trí tuệ tiếp cận với yêu ma".

Sở Phong lắc đầu, nói:
-Ta thấy Gia Cát Võ Hầu được thế nhân kính ngưỡng, không tại trí của ông, mà là ở ý chí!

-Sao?

-Cả đời Võ Hầu vì Tây Thục cúc cung tận tụy, dốc hết tâm sức, có thể nói 'Dùng cả cuộc đời', tuy gặp được chủ, nhưng không gặp thời, biết rõ không được mà vẫn cứ làm, như thế không phải rất khí phách sao! Lục Xuất Kỳ Sơn, mặc dù chưa thu được công lao, ý chỉ cũng đã biểu hiện rất rõ, thế nhân chính là cảm hoài ý chí của ông!

Hoa Dương Phi cười nói:
-Ha ha, Sở huynh cũng thật là người đa cảm!

Hai người đi tới phía bên phải đại điện, thấy trên vách tường có khắc một bài văn chương, chính là bài [Giới Tử Thư], là gia huấn Gia Cát Lượng viết cho hậu nhân của ông:
"Hành động của người quân tử là giữ tĩnh lặng để tu thân, cần kiệm để dung dưỡng đức độ. Không đạm bạc thì không thể có trí tuệ sáng suốt, không yên tĩnh thì không có chí vươn xa. Học thì phải cần yên tĩnh, muốn có tài năng phải học; không học thì không biết rộng, không có chí thì việc học không thành. Mong muốn lan man thì không thể nảy sinh cái tinh túy,vội tìm cái hiểm hóc thì không nắm được cái thực tình. Thời gian tuổi tác qua nhanh, ý chí cùng ngày tháng trôi đi trở thành khô héo, phần lớn không tiếp cận được với thời đại, rồi buồn tủi nơi lều nát, sao còn khôi phục lại kịp cái chí hướng được nữa !"

Hoa Dương Phi nói:
-Nghe nói đây là một bài "Lời dạy con" Võ Hầu viết cho trưởng tử Gia Cát Chiêm của ông. Cổ nhân đều thích viết thơ khuyên dạy con cái, có lẽ đây phải là bài nổi danh nhất . Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện

Hai người lại đi tới bên trái đại điện, là một hành lang dài, chỉ thấy mặt trên khảm nạm khắc đá hai bài [Xuất Sư Biểu] của Gia Cát Lượng, do 21 khối bia đá nhỏ cấu thành, điêu khắc tinh xảo, thông suốt cả hành lang, vô cùng đồ sộ! Những bia chữ này khí khái anh tú, sắc sảo cứng cáp, thiết họa ngân câu, hùng vĩ bay lượn, lưu loát, thoả chí lâm li.

Sở Phong kinh hỉ nói:
-Nghe đồn hai bài [Xuất Sư Biểu] này là chính tay Nhạc Phi viết theo lối thảo thư[4], quả nhiên có khí thế tự nhiên ngang dọc, rong đuổi chiến trường!

-A, thực sự là bút tích của Nhạc nguyên soái lưu lại sao, Sở huynh, huynh xem, ở đây có khắc bạt ngữ của Nhạc nguyên soái lưu lại.
Hoa Dương Phi chỉ vào phía góc dưới hàng bia nói.

Sở Phong vội nhìn qua, quả nhiên tại phía góc dưới hàng bia có vài hàng chữ nhỏ:
"Tháng tám năm Thiệu Hưng mậu ngọ ,đi qua Nam Dương, yết kiến từ đường Võ Hầu, gặp mưa, vì thế tá túc bên trong từ đường. Cầm đuốc soi vào càng sâu, tỉ mỉ xem xét trên các vách tường thì vô cùng khen ngợi văn từ, thi phú cùng hai bài biểu được khắc trên đá trước từ đường của tiên sinh, bất giác rơi lệ như mưa. Ban đêm, lại không ngủ được, ngồi đợi trời sáng. Kẻ tin đồ hà tất phải hiến trà, xuất giấy mới viết được chữ, đành gạt nước mắt viết nhanh, không so đo tài kém cỏi, viết hết chữ trong lòng, uất ức bên tai. Ký tên Nhạc Phi."

Thì ra Nhạc Phi khi đi ngang qua Nam Dương để bái kiến từ đường Võ Hầu lại gặp mưa, đêm đó bèn cầm bút viết dưới hai bài xuất sư nhị biểu biểu của Võ Hầu, hậu nhân bèn lấy khắc lên trên tấm bia đá, khảm nạm trên bức tường hành lang.

Sở Phong cảm khái nói:
-Nhạc tướng quân lòng mang nước nhà, bi phẫn triều đình suy nhược đã lâu , chí lớn khó đền đáp, khó trách trong câu chữ mơ hồ lộ ra ý phẫn nộ sục sôi, u uất khó giải!

Hoa Dương Phi cười nói:
-Xem ra Sở huynh đối với thư pháp có chút tinh thông?

-Tinh thông không dám, có chút lĩnh ngộ! Có chút lĩnh ngộ!

Hai người đi ra đại điện, thuận theo bước chân chuyển nhập tới hậu đường, lại bỗng nhiên thấy một nữ tử đang đứng ở bên trong, một thân bạch y như tuyết, phiêu nhiên như tiên tử hạ phàm, chính là Ngụy Đích!

-Là cô? !
Sở Phong vừa kinh vừa mừng.

Ngụy Đích xoay người lại, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, rất nhanh phục hồi lại vẻ mặt hờ hững, thản nhiên đáp lại một câu:
-Sở công tử!

Sở Phong nói:
-Từ khi vào Vân Mộng Trạch, sinh tử bất trắc, không ngờ còn có cơ hội gặp nhau ở đây!

-Công tử cát nhân thiên tướng, há có thể vì một cái trạch mà bị khó khăn!
Giọng điệu Ngụy Đích cực kỳ lạnh nhạt.

Sở Phong kinh ngạc, hai người lúc đầu tại Giang Nam tiêu cục cũng có nói cười, nàng còn âm thầm trợ giúp mình một phen, vì lẽ gì hôm nay lãnh đạm như vậy, dường như phân rõ hai người xa lạ?

Hoa Dương Phi chắp tay nói:
-Thì ra là Trích Tiên Tử, tại hạ đệ tử Hoa Sơn Hoa Dương Phi, hạnh ngộ!

Ngụy Đích hoàn nhiên đáp lễ nói:
-Thì ra là Hoa công tử, thất kính thất kính!

-Trích Tiên Tử cũng là chuẩn bị đi đến cuộc hẹn tại Hồi Long Tự?

-Đúng vậy!

Sở Phong nhìn hai người đối đáp, trong lòng rất không tiếp thụ được, nàng đối với Hoa Dương Phi miệng cười dịu dàng như vậy, vì sao đối với mình lại hờ hững như thế? Mình rốt cuộc vẫn cùng nàng gặp nhau mấy lần, còn từng xả thân cứu nàng a! Lẽ nào bởi vì mình chỉ là một loại vô danh, căn bản bé nhỏ không đáng kể?

Đang trong lúc miên man suy nghĩ, Ngụy Đích hướng Hoa Dương Phi chắp tay, nói:
-Hoa công tử, ta có việc đi trước xin cáo từ, công tử xin cứ tự nhiên!
Nói xong thản nhiên đi qua bên người Sở Phong, cũng không có liếc mắt nhìn Sở Phong.

Hoa Dương Phi thấy Sở Phong có chút mất hồn mất vía, bèn vỗ hắn vai, hiếu kỳ hỏi:
-Sở huynh, làm sao vậy?

Sở Phong ngẩn ra, miễn cưỡng cười cười, thần sắc có chút xấu hổ.

Hoa Dương Phi không biết tâm sự của Sở Phong, bèn cười nói:
-Sở huynh không cần xấu hổ, trong thiên hạ không có ai thấy Trích Tiên Tử mà không hồn bay phách lạc chứ.

Sở Phong cười cười, cũng không có lên tiếng, lập tức chỉnh đốn tâm tình, lại đi thêm một hồi, nhưng thủy chung đã mất đi hứng thú.

Hoa Dương Phi thấy Sở Phong có chút buồn bã, hết sức kỳ quái, hỏi:
-Sở huynh, vừa rồi khi huynh tới còn tràn đầy hăng hái mà, hiện tại sao lại buồn như vậy?

Sở Phong cười ngượng một cái, cũng không giải thích, chỉ đành phải nói:
-Hoa huynh, huynh không phải là còn muốn gặp một vị thúc phụ sao, chúng ta cũng đã du ngoạn dủ rồi, hay là quay về Tương Dương đi.

Vì vậy hai người đi ra khỏi từ đường Võ Hầu, đang muốn rời khỏi, đã thấy có hai bóng người đang đi đến trước mặt, chính là chưởng môn Nga mi Vô Trần và đệ tử Diệu Ngọc.

Vô Trần vừa thấy Sở Phong, lạnh giọng quát lên:
-Ác đồ lớn mật, dám tới bôi nhọ từ đường Gia Cát Võ Hầu!

[1]Xuất Sư Biểu: (http://vi.wikipedia.org/wiki/Xu%E1%BA%A5t_s%C6%B0_bi%E1%BB%83u)
[2]:Long Trung đối sách. (http://vi.wikipedia.org/wiki/Long_Trung_%C4%91%E1%BB%91i_s%C3%A1ch)
[3] :Việc Gia Cát Lượng ra Kỳ Sơn 6 lần được Tam Quốc Diễn Nghĩa gọi là Lục xuất Kỳ Sơn.
[4] :kiểu chữ Hán, có đặc điểm là nét bút liên tục, viết nhanh.