Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 674: Lăng Hư Độ Kiếp


Đường môn, trước cửa sơn động, được Thái Cực Na Di của Sở Phong trợ giúp, Lan Đình bắt đầu tiến hành Kim Châm đ*o Dẫn phục hồi vị trí cho ngũ tạng của Nam Cung Trường Mại. Thi châm lần này hung hiểm hơn nhiều so với lần ở Thanh Thành sơn, bởi vì lần đó mặc dù Giang Phục bị lệch vị trí ngũ tạng, nhưng chưa tổn hại chút nào, hơn nữa hôn mê đã lâu, hoàn toàn là ngựa chết cho làm ngựa sống, hiện tại Nam Cung Trường Mại không chỉ lệch vị trí ngũ tạng, mà còn bị thương nghiêm trọng, Lan Đình tiến hành Kim Châm đ*o Dẫn đồng thời còn phải tiến hành Kim Châm Độ Kiếp, độ khó không thể đánh đồng, hơn nữa Nam Cung Trường Mại còn là phụ thân của nàng, áp lực to lớn có thể nghĩ.

Mồ hôi thấm đẫm y sam hai người, ngũ tạng của Nam Cung Trường Mại dần dần khôi phục nguyên vị, trên khuôn mặt tái nhợt thoáng hiện ra huyết sắc, có điều hơi thở vẫn còn rất yếu, nhưng cuối cùng cũng ổn định. Lan Đình thu kim khâu về, Sở Phong cũng dời song chưởng, hai đệ tử Nam Cung vội vã nâng Nam Cung Trường Mại dậy, vợ chồng Đường Uyên tự mình chuẩn bị sương phòng cho hắn tĩnh dưỡng.

Sở Phong giúp Lan Đình thu thập kim châm các thứ vào hòm thuốc, Lan Đình đứng lên, nhưng hai chân mềm nhũn, suýt té ngã. Sở Phong biết Lan Đình tiêu hao thể lực quá nhiều, vội đỡ lấy nàng, lại thấy y sam nàng ướt đẫm, dán sát thân thể, đường cong thướt tha lộ rõ mồn một. Hắn vội dùng thân mình che khuất tầm mắt mọi người, sau đó nắm lấy bàn tay Lan Đình và phun ra chân khí, "xì ——" một luồng bạch khí qua đi, mồ hôi trên y sam Lan Đình trong nháy mắt bốc hơi hết. Lan Đình hơi xấu hổ, vẫn chỉ có thể để Sở Phong đỡ.

Chúng nhân Đường môn bắt đầu thu dọn thi thể trên mặt đất. Lần này Đường môn quả thật thương vong thảm trọng, chín tộc lão chết hết sáu, bao gồm Đường Phù làm phản, ngoài ra các đệ tử tử thương vô số, chỉ còn một hai phần mười, cao thủ các phái đến đây cứu viện cũng tử thương rất lớn, tiêu sư Giang lão tiêu đầu dẫn đến bị diệt gần như toàn bộ. Giang lão tiêu đầu cũng thụ thương không nhẹ, nếu không phải đệ tử Đường môn liều mạng bảo vệ, đã sớm chết ở trên tay Ma tông. Nhưng bất kể như thế nào, Đường môn cuối cùng cũng bảo vệ được.

Thi thể của Đường Châu vẫn nằm ngang trước cửa sơn động, máu chảy ra đã đông lại từ lâu, thân thể hoàn toàn cứng ngắc. Đường Ngạo tự mình ôm thi thể Đường Châu, xoa đi vết máu trên mặt hắn.

Thái Quân nói:

- An táng Đường Châu tại phần mộ đệ tử, lập bia tông tộc!

Thái Quân hơi run giọng nói, nhưng lúc này khắp nơi rối ren, mọi người vẫn chưa lưu ý tới.

Cái gọi là phần mộ đệ tử chính là một khu mộ đặc biệt, chuyên dùng để an táng các đệ tử hi sinh vì gia tộc. Có thể vào phần mộ đệ tử là một vinh hạnh lớn lao, mà lập bia tông tộc, chẳng khác nào như được truy nhận làm đệ tử tông tộc, càng là niềm vinh quang rất lớn. An táng Đường Châu vào phần mộ đệ tử, lập bia tông tộc cho hắn, xem như là sự khẳng định lớn nhất đối với hắn.

Thi thể trên mặt đất rất nhanh được thu dọn hoàn tất, Vô Song vẫn được Công Tôn Đại Nương kéo, nàng chợt phát giác, từ khi Thái Quân thoát khỏi khô yên thì vẫn đứng tại chỗ, chưa hề cử động, thậm chí tư thế cũng không biến đổi. Nàng đột nhiên cảm giác không ổn, liền giãy khỏi Công Tôn Đại Nương rồi chạy tới Thái Quân, muốn vùi đầu vào lòng Thái Quân. Ai ngờ nàng vừa chạm ngón tay lên người thì Thái Quân đổ người ra sau ngã xuống đất, Hàng long trượng tuột tay rơi xuống.

- Thái Quân ——

Vô Song chết đứng người, sau đó nhào lên người Thái Quân, thất thanh khóc òa lên. Đường Ngạo, Đường Chuyết quá sợ hãi liền lao tới, vợ chồng Đường Uyên cũng nghe tiếng tìm đến.

Bách Trượng Thái Quân nằm thẳng cẳng trên mặt đất, ánh mắt tan rã, đôi môi già nua gian nan mở ra khép lại, như đang hoàn thành một chút lưu luyến cuối cùng. Sức khỏe bà vốn không tốt, sau khi liên tiếp thi triển Bách Trượng Lăng Không, kinh mạch toàn thân bà đã hoàn toàn tắc nghẽn, toàn bộ các đốt ngón tay cứng ngắc, chỉ còn một hơi thở cuối cùng.

- Thái Quân ——

Đường Ngạo hét lên bi thiết, ngã nhào ra đất, vết thương tren ngực lại vỡ ra, máu phun ra như suối.

Sở Phong vội vàng đỡ Lan Đình đi tới. Vô Song liền nhào vào trên người Lan Đình, nắm chặt tay Lan Đình:

- Thượng Quan tỷ tỷ cứu Thái Quân đi! Thượng Quan tỷ tỷ cứu Thái Quân đi! Thượng Quan tỷ tỷ...

Nước mắt nhỏ xuống không ngừng.

Đường Chuyết liền kéo Vô Song lại, Vô Song nhào vào lòng Đường Chuyết, khóc lóc thảm thiết.

Lan Đình cúi người kiểm tra mạch đập của Thái Quân, lập tức mở hòm thuốc lấy kim châm.

- Y Tử cô nương...

- Tâm mạch của Thái Quân đang nhanh chóng suy kiệt, ta muốn lập tức thực hiện Kim Châm Độ Kiếp!

- Sức khỏe cô...

- Không quan trọng! Sở công tử nâng Thái Quân dậy đi!

Sở Phong không nói gì nữa, nâng Thái Quân dậy, lòng bàn tay đè lên sau lưng Thái Quân, đang muốn ra chân khí bảo vệ tâm mạch của Thái Quân thì Lan Đình vội la lên:

- Không được! Kinh mạch toàn thân Thái Quân bế tắc, chân khí của ngươi không thể đưa vào, cố đưa vào chân khí sẽ chỉ làm Thái Quân đau đớn không chịu nổi, tâm mạch càng nhanh suy kiệt!

Sở Phong chỉ đành buông tay ra. Lan Đình nhón kim châm, bắt đầu thực hiện Kim Châm Độ Kiếp.

Kim Châm Độ Kiếp, nói trắng ra là dùng kim châm kích phát tiềm năng nội tại của con người tại thời khắc hấp hối, tiếp tuy duy trì sinh mệnh. Nhưng tiềm năng của con người không dễ dàng kích phát, phải không ngừng thử châm, có lúc thậm chí phải thử 12 kinh mạch 365 huyệt vị khắp toàn thân.

Tâm mạch của Bách Trượng Thái Quân suy kiệt quá nhanh, căn bản không thể đợi Lan Đình thử châm, môi Thái Quân dần dần chậm lại, điều này ý nghĩa Thái Quân đã dầu hết đèn tắt. Lan Đình đau đớn, kim châm chợt dừng lại giữa không trung, biết đã không thể xoay chuyển.

Đệ tử Đường môn vây xung quanh Thái Quân, tất cả im lìm lặng tiếng, nước mắt lặng yên chảy ra, cả Đường môn chìm trong đau thương nói không nên lời. Bách Trượng Thái Quân là trưởng bối đức cao vọng trọng nhất của Đường môn, cái chết của bà không thể nghi ngờ là tổn thất đau thương nhất cho Đường môn.

Thiên Ma Nữ đứng ngoài mấy trượng đột nhiên nhắm hai mắt lại, tay trái niệp chỉ đặt trước bụng, toàn thân tỏa ra một tầng kim mang nhàn nhạt, ung dung tuyệt mỹ như thiên nữ hạ phàm. Nàng khẽ vươn tay ra, lăng không hư điểm tới Thái Quân, ngực Thái Quân tỏa ra một điểm sáng, sau đó môi Thái Quân đã khẽ mở ra.

Mọi người vừa kinh ngạc lại hoảng sợ, bởi vì Thiên Ma Nữ đứng cách Bách Trượng Thái Quân vài đệ tử Đường môn, nói cách khác, chỉ kình của Thiên Ma Nữ phải kích xuyên thân thể của vài đệ tử Đường môn mới có thể truyền vào thể nội Thái Quân, nhưng nếu nói chỉ kình kích xuyên vài đệ tử Đường môn lại không giống, bởi vì những đệ tử này không hề có phản ứng, căn bản là không biết sự tồn tại của chỉ kình. Chỉ kình của Thiên Ma Nữ giống như cách không trực tiếp đưa vào thể nội Thái Quân, điều này sao có thể?

Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có mấy cao thủ đứng đầu như Vô Trần, Lãnh Nguyệt mới biết, Thiên Ma Nữ đang thi triển tuyệt học võ lâm Lăng Hư Độ Kiếp chỉ thất truyền đã lâu để bảo vệ tâm mạch của Thái Quân.

Lăng Hư Độ Kiếp chỉ là một trong những chỉ kình thần bí nhất trong chốn võ lâm, đã thất truyền từ lâu, chỉ kình của nó có thể cách không truyền giao, cùng loại với cách sơn đả ngưu, nhưng cao thâm hơn cách sơn đả ngưu nhiều. Nguyên nhân chính là vì có thể cách không truyền giao, cho nên Lăng Hư chỉ kình của Thiên Ma Nữ trực tiếp truyền vào thân thể Thái Quân, thậm chí không cần trải qua kinh mạch bị bế tắc của Thái Quân mà trực tiếp đưa tới phụ cận tâm mạch của Thái Quân, bảo vệ tâm mạch của Thái Quân.

Lan Đình thấy Thái Quân cháy lại sinh cơ, không dám chậm trễ, liền nhanh chóng thi châm. Qua khoảng một nén nhang, ngón tay Thái Quân đột ngột động đậy. Lan Đình lập tức niệp châm kích thích các khớp ngón tay của bà. Nàng muốn tận khả năng khơi thông kinh mạch toàn thân Thái Quân. Sở Phong đột ngột phát hiện ngón tay Lan Đình đang khẽ run lên, hắn biết Lan Đình đã tiêu hao thể lực quá độ, đang cố gắng chịu đựng.

Lại qua một nén nhang, các khớp của Thái Quân bắt đầu rung động, nương theo tiếng vang rất nhỏ, sau đó Thái Quân thở dài ra một hơi, toàn thân thoải mái, mắt lại nháy vài cái. Đây là ngụm khí đục mà bà vẫn luôn tắc nghẽn trong người chưa thể phát ra. Điều này cho thấy kinh mạch của Thái Quân bắt đầu khơi thông.

Lan Đình thầm thở phào, đang muốn thu châm, đột nhiên cảm thấy mắt hoa đi, vội đọc một câu "Tử uyên khúc thủy ngọc sinh hương...", hai mắt tối sầm rồi bất tỉnh ngã xuống đất. Thì ra nàng liên tiếp thi triển Kim Châm Độ Kiếp, thể lực tiêu hao quá độ, nhất thời bị ngất đi.

Sở Phong vội vàng nâng Lan Đình dậy, thử mạch đập, may mà chỉ là hư thoát, cũng không lo ngại. Mọi người lại khẩn trương, bởi vì chín cây kim châm còn cắm trên người Thái Quân chưa rút ra. Phàm là loại châm pháp cao thâm như "Kim Châm Độ Kiếp", thu châm nhất định khá cầu kỳ, không chỉ trước sau có thứ tự, kình đạo thu châm cũng không thể xảy ra sai sót, bằng không kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Hiện tại Lan Đình ngất đi, ai thu châm cho Thái Quân?

Tất cả mọi người nhìn Sở Phong, hiện tại chỉ có hắn có thể thu châm cho Thái Quân, Sở Phong quả thật biết kình đạo thu châm, nhưng hắn không biết trình tự thu châm. Sắc mặt hắn không biến hóa, âm thầm nghĩ đến câu nói Lan Đình đọc trước khi ngất "tử uyên khúc thủy ngọc sinh hương", lại nhìn chín cây ngân châm trên người Thái Quân, phân biệt cắm ở chín đại huyệt, Tử Cung, Thái Uyên, Khúc Trì, Thủy Phân, Ngọc Chẩm, Sinh Tân, Nghênh Hương, Hợp Cốc, U Môn, hắn liền tỉnh ngộ, Lan Đình là lấy mỗi chữ của bảy đại huyệt trước hợp thành câu thơ "Tử uyên khúc thủy ngọc sinh hương", Lan Đình là ám chỉ bản thân dựa theo trình tự của thơ đi thu châm.

Sở Phong không chần chờ nữa, niệp chỉ nhổ cây kim châm tại huyệt Tử Cung, Thái Quân không có dị thường, tiếp theo nhổ kim châm ở Thái Uyên, Khúc Trì, Thủy Phân, Ngọc Chẩm, Sinh Tân, Nghênh Hương, rất thuận lợi, cuối cùng còn lại hai cây ở Hợp Cốc cùng U Môn, trình tự của hai huyệt vị này không thể xác định.

Sở Phong suy nghĩ chốc lát, trước tiên nhổ kim châm tại Hợp Cốc, cuối cùng nhổ kim châm tại U Môn. "Ơi ——" Thái Quân thở một hơi thật dài, lại đưa tay muốn cầm lấy Hàng Long trượng trên mặt đất. Vợ chồng Đường Uyên vội vàng nâng Thái Quân dậy và đưa tới nội đường tĩnh dưỡng. Sở Phong cũng ôm Lan Đình đi vào sương phòng bên cạnh. Đóng cửa phòng, đặt Lan Đình nằm trên giường, ngón tay khẽ đặt lên huyệt Nhân Trung của Lan Đình. Lan Đình không có phản ứng, lại đè lên huyệt Hợp Cốc, Lan Đình vẫn không có phản ứng. Sở Phong vội cởi giày cho Lan Đình, lộ ra đôi bàn chân thon nhỏ xinh đẹp vô cùng. Sở Phong không có thời gian thưởng thức, vội dùng ngón tay đè lên huyệt Dũng Tuyền ở bàn chân Lan Đình, nhưng Lan Đình vẫn không có phản ứng.

Sở Phong thầm hoảng hốt, Nhân Trung, Hợp Cốc, Dũng Tuyền là ba huyệt vị cấp cứu quan trọng nhất, hôn mê bình thường chỉ cần đè lên bất cứ một huyệt nào cũng có thể tỉnh lại, hiện tại mình đè liên tục lên ba huyệt, Lan Đình không chỉ không có phản ứng, hơn nữa hơi thở còn có dấu hiệu yếu bớt đi.

Sở Phong luống cuống, không quản được nhiều nữa, hắn buông màn xuống, một ngón tay điểm lên huyệt Nhân Trung, một ngón tay theo thứ tự điểm lên các huyệt Du Phủ, Thần Tàng, Linh Khư, U Môn, Thương Khúc của Lan Đình, lại điểm lên các huyệt Thiên Đột, Tuyền Cơ, Hoa Cái, Tử Cung, Ngọc Đường, sau đó thu tay lại, hai lòng bàn tay phân biệt đè lên hai bên huyệt Thiên Trì của Lan Đình, nhẹ nhàng đẩy xoa, thôi cung hoạt huyết cho Lan Đình. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Sở Phong từng hành y cùng Lan Đình một đoạn thời gian, thủ pháp thôi cung hoạt huyết hết sức thuần thục, hơn nữa có Thái Cực chân khí làm dẫn, sắc mặt Lan Đình rất nhanh hồng hào, môi khẽ mở ra, khẽ than vài tiếng. Nàng chợt mở mắt, thình lình thấy Sở Phong đang đè đôi tay lên ngực mình xoa bóp, "á" nàng hét lên, má ngọc ửng hồng, hoảng sợ ngượng ngập, cố gắng lấy tay che ngực.

- Sở công tử, ngươi... ngươi...

Sở Phong thấy Lan Đình tỉnh dậy, đang vui mừng, chợt thấy Lan Đình phản ứng như vậy, nhất thời mặt đỏ bừng, bên tai nóng hổi.

- Y Tử cô nương, tôi...

- Ngươi... ngươi còn không buông tay ra!

Lúc này Sở Phong mới nhớ tới hai tay mình còn đè lên ngực Lan Đình, vội vàng thu tay lại, hai gò má nóng như lửa đốt, trống ngực đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, ấp úng nói:

- Y... Y Tử cô nương, tôi chỉ muốn giúp cô thôi cung hoạt huyết...

Tim Lan Đình đập như hươu chạy, cắn môi, nhỏ giọng nói:

- Ngươi... ngươi sao có thể... sao có thể lấy khinh bạc như vậy...

Sở Phong vội nói:

- Y Tử cô nương, tôi...tôi không phải có ý mạo phạm, tôi thấy cô bất tỉnh nhân sự, bóp huyệt Nhân Trung cô không có phản ứng, bóp huyệt Hợp Cốc cô không phản ứng, bóp huyệt Dũng Tuyền cô cũng không phản ứng, tôi sợ cô gặp chuyện không may, tình thế cấp bách mới... mới...

Lúc này Lan Đình mới chú ý hai chân mình đã được tháo giày, càng ngượng ngùng, vội thu chân vào chăn, xấu hổ gắt lên:

- Ngươi như vậy... người ta... người ta sau này... sau này...

Sở Phong vội nói:

- Y Tử cô nương yên tâm, tôi đã đóng hết cửa, còn buông màn xuống, toàn bộ mọi người đang đợi ở bên ngoài, không có ai thấy đâu! Không có ai thấy đâu!

Lan Đình vừa nghe càng thêm ngượng ngùng, thử nghĩ một cô gái, cùng một nam tử cô nam quả nữ ở chung một phòng, còn ở cùng trên một giường, còn buông màn xuống, còn cởi giày, bên ngoài còn có một đám người đang canh giữ. Việc này ... Lan Đình cơ hồ cắn đứt cả môi.

Sở Phong biết mình càng nói càng sai, luôn miệng chửi miệng mình ngu, không dám ở lại nữa, nói một câu - "Y Tử cô nương...nghỉ ngơi đi", rồi xoay người muốn chạy. Lan Đình lại khẽ gọi lại. Sở Phong vội dừng lại, cũng không dám quay đầu nhìn nàng.

Lan Đình cắn môi, một hồi lâu mới hỏi:

- Thái Quân thế nào rồi?

- Thái Quân...tốt rồi...tốt rồi...

Lan Đình ngừng một hồi, lại hỏi:

- Nam Cung gia chủ, ông ấy...

- Nam Cung gia chủ chưa tỉnh dậy.

Lan Đình không nói tiếp nữa. Sở Phong không dám ở lại, đang muốn ra khỏi phòng thì chợt nghe được phía sau có tiếng sột soạt, quay đầu thấy Lan Đình thò tay xốc màn muốn đứng dậy xuống giường, hắn vội xoay người lại:

- Y Tử cô nương, cô mới tỉnh dậy, cần phải nghỉ ngơi!

Lan Đình không trả lời, cố gắng xuống giường.

- Cô...cô muốn đi xem cha mình?

Lan Đình không lên tiếng, cúi người muốn đi giày lại, nhưng người lắc lư. Sở Phong đưa tay muốn đỡ, duỗi tới nửa đường lại thụt tay về, sợ Lan Đình oán trách, vừa sốt ruột lại xấu hổ.

Lan Đình thử một lúc, đến cùng thì mới tỉnh dậy, tay chân vô lực, không thể đi giày. Nàng liền ngồi ở bên giường, khẽ thở hồng hộc, nói với giọng gần như không thể nghe thấy:

- Ngươi... ngươi có thể... giúp ta... giúp ta...

Sở Phong lập tức ngầm hiểu, vội cúi người nâng đôi bàn chân trắng như tuyết của Lan Đình lên, lại cầm lấy giày cẩn thận đeo lại cho Lan Đình, sau đó nói:

- Y Tử cô nương, cố thấy thoải mái không?

Lan Đình xấu hổ không nói, đứng lên, mỗi một bước đi người lung lay sắp đổ. Sở Phong đi ở bên cạnh, đưa tay muốn đỡ lại không dám, nhiều lần như thế, Lan Đình cắn miệng nhỏ giọng nói:

- Ngươi... ngươi đỡ ta đi...

Sở Phong đương nhiên sẽ không cự tuyệt, liền đỡ Lan Đình ra khỏi phòng. Bên ngoài, Mộ Dung, Ngụy Đích, Vô Trần, Lãnh Nguyệt, Diệu Ngọc, Nam Cung Khuyết, Tiêu Dao Tử, Đường Chuyết, Đường Ngạo cùng với chúng đệ tử Đường môn đều đang chờ đợi. Bởi vì Bách Trượng Thái Quân và Nam Cung Trường Mại đều đang tĩnh dưỡng ở đây.

Sở Phong cùng Lan Đình vừa đi ra, ánh mắt mọi người đều đồng loạt đặt lên người họ. Lan Đình xấu hổ, cũng không quản nhiều, để Sở Phong đỡ đi vào phòng của Nam Cung Trường Mại.

Nam Cung Trường Mại nằm ở trên giường, vẫn đang bất tỉnh nhân sự. Sở Phong đỡ Lan Đình ngồi ở bên giường. Lan Đình nhìn Nam Cung Trường Mại, nhỏ giọng gọi: - "Cha ——" thanh âm nhỏ gần như không thể nghe thấy.

Sở Phong xoay người rời khỏi phòng, lại đóng cửa lại.

Lúc này, vợ chồng Đường Uyên cũng từ phòng của Thái Quân đi ra, bảo mọi người không cần lo lắng, Thái Quân đã không còn trở ngại, chỉ là đi lại không quá thuận tiện, còn cần phải tĩnh dưỡng.

Đệ tử Đường môn liền giải tán, Sở Phong đảo mắt chung quanh, không thấy Thiên Ma Nữ đâu. Mộ Dung đi tới nói:

- Cô ấy vẫn đứng ở cửa động, tốt nhất ngươi mau đi xem một chút!

Sở Phong hoảng hốt, có cảm giác không ổn, vội chạy tới vườn Phi Tử!