Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 670: Tiềm Tức Chân Uyên


Thương Kính Tôn giơ Khung Thương kiếm, mắt nhìn Lãnh Mộc Nhất Tôn, đã đoạn khí. Lãnh Mộc Nhất Tôn trong chớp mắt đã hủy đi đan điền chân nguyên của hắn.

- Sư phụ --

Bên ngoài vang lên tiếng thét bi thiết, một đệ tử Điểm Thương nhảy vào rồi quỳ rạp xuống đất, là Thương Chỉ Ung.

Thì ra, ngày đó Ma Thần tông tiêu diệt Điểm Thương sơn cùng Đông A kiếm phái, Thương Kính Tôn bi phẫn nộ hận trở lại Điểm Thương sơn, nhưng chỉ thấy Điểm Thương sơn đã bị cháy sạch chỉ còn gạch nói đổ nát. Hắn ngửa mặt lên trời hú dài, sau đó lao xuống núi, bắt đầu liều mạng tìm kiếm tung tích của giáo đồ Ma tông, thấy một người giết một người, đến sau đó gặp người thì giết, không phân chính tà. Thương Chỉ Ung muốn khuyên can sư phụ, nhưng suýt nữa bị liệt nhận giết chết. Thương Kính Tôn điên cuồng giết chóc, mãi đến khi nghe được tin tức, nói Lãnh Mộc Nhất Tôn đang vây đánh Đường môn, vì vậy hắn điên cuồng chạy đến Thục trung.

Thương Chỉ Ung biết sư phụ muốn tìm Lãnh Mộc Nhất Tôn liều mạng, vì vậy hắn chạy đến Đông A kiếm phái, hy vọng Nam A Tử có thể khuyên can sư phụ. Đáng tiếc, mặc dù Nam A Tử đã chạy tới, nhưng vẫn không cứu được sư phụ hắn.

Thương Chỉ Ung quỳ xuống đất, hét lên bi thiết, sau đó cả người lẫn kiếm bắn tới Lãnh Mộc Nhất Tôn. Lãnh Mộc Nhất Tôn vỗ vào Thương Kính Tôn, Thương Kính Tôn lao tới Thương Chỉ Ung. Thương Chỉ Ung vội vàng đưa tay ôm lấy sư phụ, "oanh" lại bị chấn bay, máu tươi phun ra. Lãnh Mộc Nhất Tôn đồng thời xuất hiện, tay phải đâm vào ngực Thương Chỉ Ung! Một bóng người thoắt cái dán đất lướt qua kéo Thương Chỉ Ung ra xa hai trượng. Thì ra là Cốc A.

Vô Trần, Lãnh Nguyệt, Nam A Tử đồng thời lướt tới, phất trần, trường kiếm đâm thẳng tới Lãnh Mộc Nhất Tôn. Bất kể thế nào họ cũng muốn bảo vệ huyết mạch cuối cùng của phái Điểm Thương.

Bên kia, ba vị đại trưởng lão Cái Bang đang đấu tả hữu tôn sứ, hai vị chấp sự cùng hai vị hộ pháp trưởng lão thì ngăn cản Tứ tông trường lão, còn lại thì rơi vào hỗn chiến.

Trong hỗn chiến, Công Tôn Đại Nương vẫn trường tụ bay lượn, chưa xuất kiếm, Yên Hà kiếm vẫn nằm trong tay một kiếm thị. Mà cách đó không xa, Thái Quân một tay cầm cành cây chống thân thể cứng ngắc, một tay vung Hàng Long trượng bảo vệ Vô Song, nhưng xuất trượng càng lúc càng vất vả.

Công Tôn Đại Nương lướt tới trước mặt Thái Quân, vung trường tụ cuốn bay hai giáo đồ Ma tông rồi hỏi:

- Thái Quân thế nào rồi?

Ánh mắt đặt lên người Vô Song. Thái Quân đẩy Vô Song ra phía trước:

- Cái thân già này của lão thân không hữu dụng nữa rồi, làm phiền đại nương chiếu cố nha đầu này!

- Thái Quân --

Vô Song ngạc nhiên thảng thốt. Công Tôn Đại Nương vòng song tụ, cũng không quản Vô Song có đáp ứng hay không, liền bảo vệ nàng dưới trường tụ của mình.

Ở bên kia, Lan Đình một khắc không dừng thực hiện Kim Châm Độ Kiếp cho Nam Cung Trường Mại, mắt điếc tai ngơ đối với những tiếng hét hò xung quanh, một tên cao thủ phân đường lại lặng lẽ lướt tới, đâm trường kiếm ra.

Sở Phong đột nhiên ý thức được cái gì, xoay người lại, hét một tiếng rồi Cổ trường kiếm tuột tay bắn ra, đâm bay tên cao thủ phân đường đó đóng đinh trên vách đá. Nhưng lập tức lại có hai cao thủ phân đường lướt tới, một kiếm đâm tới Nam Cung Trường Mại, một kiếm đâm tới Thượng Quan Lan Đình. Lòng Sở Phong như rơi vào vực sâu.

Đúng lúc này, Công Tôn Đại Nương tung trường tụ quấn lấy chuôi Yên Hà kiếm, "cheng", trường kiếm xuất vỏ, một đạo hà quang xẹt qua, hai cao thủ phân đường ầm ầm ngã xuống, cổ họng đã bị đứt.

Công Tôn Đại Nương thu ống tay áo lại và kéo Vô Song bay lên, duỗi cánh tay nắm lấy Yên Hà kiếm rồi hạ xuống phía trước Nam Cung Trường Mại, nói với bốn kiếm thị:

- Bảo vệ Nam Cung gia chủ cùng Thượng Quan Y Tử!

Bốn kiếm thị chớp người, canh giữ ở bốn phía.

Lúc này, Sở Phong cũng lấy lại Cổ trường kiếm từ vách núi rồi nhẹ nhàng hạ xuống, cùng Công Tôn Đại Nương liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt liền đặt lên Yên Hà kiếm. Chỉ thấy hoa văn mây cuồn cuộn, hà quang ẩn hiện, lưỡi như thanh sương, ánh màu lục bích, từ xa nhìn như sắc mây rực rỡ, đoạt nhân tâm phách, thân kiếm có khắc một hàng chữ triện cổ, còn trang sức thêm ngọc châu bảy màu, toát nên vẻ cổ xưa đoan trang.

Sở Phong chỉ lo nhìn Yên Hà kiếm, có hai tên cao thủ Ma tông đã lặng yên lướt tới. Công Tôn Đại Nương vung Yên Hà kiếm chém tới Sở Phong. Sở Phong giật mình, toan vung kiếm ngăn lại, hà quang lướt qua gương mặt hắn, hai tên cao thủ Ma tông phía sau đã lặng im ngã xuống.

- Chuyên tâm giết địch!

Công Tôn Đại Nương lạnh lùng nói. Sở Phong nóng cả tai, biết lại bị hiểu lầm rồi, liền xoay người lướt đi chặn các cao thủ Ma tông khác.

Tình hình chiến đấu rất giằng co, không chỉ có cao thủ chính đạo ngã xuống, cũng không chỉ có cao thủ Ma tông ngã xuống.

Lãnh Mộc Nhất Tôn đột nhiên thoát ra khỏi vòng hợp kích và lướt vào trong hỗn chiến, bắt đầu diệt sát cao thủ chính đạo một cách thô bạo. Chỉ có thể dùng diệt sát để hình dung, bởi vì tốc độ cao thủ chính đạo ngã xuống thật là đáng sợ, đáng sợ khiến người khiếp sợ.

Vô Trần, Lãnh Nguyệt, Nam A Tử kinh hãi, muốn ngăn Lãnh Mộc Nhất Tôn lại nhưng bọn họ ngăn không được. Các cao thủ Sở Phong, Bá Thúc Ngao, Nam Cung Khuyết, Đường Chuyết, Mộ Dung, Ngụy Đích, Diệu Ngọc vội vàng thêm vào ngăn chặn, nhưng cũng ngăn không được. Lãnh Mộc Nhất Tôn quá nhanh, hơn nữa ở trong hỗn chiến, họ không thể thực hiện vây kín, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lãnh Mộc Nhất Tôn tàn sát cao thủ các phái.

Sở Phong gầm lên, không đuổi nữa, mà vung kiếm khắp nơi chém giết cao thủ Ma tông, những người khác cũng dừng lại, bắt đầu chém giết chúng đồ Ma tông. Ba vị đại trưởng lão cùng với bốn trưởng lão khác của Cái Bang cũng gia nhập vào trong hàng ngũ chém giết cao thủ Ma tông, mà hai vị tôn sứ cùng đông, nam, tây, bắc Tứ tông trường lão của Ma tông thì khắp nơi giết cao thủ chính đạo.

Như vậy, song phương liền triển khai đối sát tàn khốc, trên mặt đất nhất thời máu chảy thành sông, chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi mà nhân số ngã xuống đã vượt xa tử thương hỗn chiến trước đó rất nhiều, sinh mệnh ở trong đối sát thảm liệt căn bản không đáng nhắc tới! Hiện tại chỉ xem ai giết hết nhân mã của đối phương trước!

Đường Ngạo hai mắt phun lửa, y còn đang đuổi theo sát Lãnh Mộc Nhất Tôn, bởi vì Lãnh Mộc Nhất Tôn phần nhiều là giết đệ tử của Đường môn, y hận không thể ăn sống nuốt tươi Lãnh Mộc Nhất Tôn, chỉ hận mọc ít hai cái đùi, càng làm cho y phát điên chính là phi đao y phát ra, ngay cả bụi bặm Lãnh Mộc Nhất Tôn hất lên cũng không chạm tới được.

Đường Ngạo gầm lên, rút ra hai thanh phi đao cuối cùng rồi ném ra hết sức. Lãnh Mộc Nhất Tôn đột nhiên xoay người lại, phất ống tay áo một cái, hai thanh phi đao chỉ bắn ra phân nửa rồi đột nhiên bắn ngược trở lại ngực Đường Ngạo.

- Đại ca!

Đường Chuyết trong cơn hoảng hốt vung tay ném ra một thanh phi đao, "keng" chặn đứng một trong hai thanh, lại va vào một thanh khác, đáng tiếc, không thể hất bay nó, chỉ làm nó hơi nghiêng đi. Phi đao đâm phập vào ngực Đường Ngạo. Lãnh Mộc Nhất Tôn lướt tới, giơ chưởng vỗ vào chuôi đao, làm cho phi đao đâm xuyên ngực Đường Ngạo. Đường Chuyết lướt tới che trước người Đường Ngạo, tay trái đẩy Đường Ngạo ra vài thước, tay phải giơ kiếm ngăn cản.

"Bang!"

Đường Chuyết bị vỗ nặng nề ngã ra đất, phun ra một ngụm máu. Sau một khắc, Lãnh Mộc Nhất Tôn đâm thủ chưởng tới ngực Đường Chuyết. Đường Ngạo quát lên, một tay rút ra phi đao cắm ở ngực, cả người lẫn đao lao tới Lãnh Mộc Nhất Tôn! Lãnh Mộc Nhất Tôn thoắt cái xoay thủ chưởng, hai ngón tay kẹp lấy mũi đao của Đường Ngạo rồi kéo xuống dưới, Đường Ngạo cả người lẫn đao đâm xuống ngực Đường Chuyết. Đường Ngạo quá sợ hãi, liều mạng muốn rút đao về, dưới nóng vội nên ngực vỡ toang, máu phun ra như suối.

Thái Quân quát một tiếng, lăng không lướt tới mấy trượng, duỗi Hàng long trượng ngăn mũi đao, lại hẩy một cái, muốn đẩy Đường Ngạo và Đường Chuyết ra. Nhưng bà nhanh, Lãnh Mộc Nhất Tôn còn nhanh hơn, y duỗi hai cánh tay đâm tới ngực Đường Ngạo, Đường Chuyết. Thái Quân nhìn chăm chú Lãnh Mộc Nhất Tôn, y sam đột nhiên phùng lên. Hai mắt Lãnh Mộc Nhất Tôn lóe lên, vội thu song chưởng lại rồi bay về phía sau, "Bồng", một luồng Tuyệt Mệnh Khô Yên kích ra từ y sam Thái Quân, đáng tiếc Lãnh Mộc Nhất Tôn đã lướt đi, khô yên ngay cả y sam cũng không dính, mà Hàng long trượng của Thái Quân cũng đẩy Đường Ngạo, Đường Chuyết ra hai trượng, cho nên cả luồng khô yên chỉ trùm tới Bách Trượng Thái Quân!

- Thái Quân --

Vô Song chết đứng người, bi thiết hét lên, liều lĩnh lao về phía Thái Quân. Công Tôn Đại Nương lại ôm chặt nàng vào lòng. Đường Ngạo, Đường Chuyết nằm trên mặt đất, ánh mắt đã cứng đơ. Vợ chồng Đường Uyên la lên thất thanh, nhưng vô lực tương cứu. Trên mặt các đệ tử Đường môn tràn ngập bi thương, bọn họ rất rõ ràng, cho tới nay có thể chèo chống Đường môn không phải vợ chồng Đường Uyên, mà là Bách Trượng Thái Quân. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Sở Phong đột nhiên như lưu quang lướt tới trước mặt Thái Quân, hai tay cầm kiếm chém ra một đạo Thái Cực hồ quang xẹt qua trước người Thái Quân, hắn muốn lấy Thái Cực sâu xa vô cùng dẫn đi khô yên đang phủ lấy Thái Quân.

Nhưng sự đáng sợ của Tuyệt Mệnh Khô Yên vượt quá sức tưởng tượng của Sở Phong, Cổ trường kiếm không chỉ không thể dẫn đi khô yên, ngược lại đã dẫn một luồng khô yên theo hồ quang trùm tới Sở Phong!

Như vậy, Tuyệt Mệnh Khô Yên biến thành hai luồng, một luồng phủ lấy Bách Trượng Thái Quân, một luồng phủ lên Sở Phong, toàn bộ cao thủ chính đạo sợ ngây người, Ngụy Đích la lên thất thanh, "leng keng" Tích Thủy kiếm tuột tay rơi xuống.

Đúng lúc này, một đạo mị ảnh mang theo mái tóc thật dài, lấy tốc độ khó tin băng qua mọi người, thoáng cái lướt tới trước người Sở Phong, vung ống tay áo cuốn lấy hai luồng khô yên bao trùm Sở Phong và Bách Trượng Thái Quân. Là Thiên Ma Nữ, nàng lấy Thiên Ma Công mạnh mẽ vô cùng cuốn hai luồng khô yên rời khỏi mặt đất. Mặc dù khô yên bị cuốn lên nhưng nó không tan đi, trái lại trong nháy mắt hợp hai thành một, thoáng cái bao phủ lấy người Thiên Ma Nữ!

Sở Phong đứng bất động phía trước Thiên Ma Nữ, trong đầu trống rỗng. Lần đầu tiên hắn cảm thấy Thiên Ma Nữ thực sự sẽ xa rời hắn, hơn nữa là vĩnh viễn xa rời. Giờ khắc này, tất cả với hắn đều đã đình chỉ, tất cả hồi ức, tất cả ước mơ, đều tan tành tại giờ khắc này. Trường kiếm giang hồ, tiêu dao thiên hạ, chỉ là một mộng tưởng tan nát.

Khô yên tan đi, Thiên Ma Nữ lặng lẽ đứng đó nhìn Sở Phong, cũng không khô đi, thậm chí không có chút biến hóa, khuôn mặt vẫn tuyệt mỹ, ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng đã dừng hô hấp, tim cũng dừng nhịp đập, đã chân chính biến thành một pho tượng đá.

Sở Phong mất hồn nhìn Thiên Ma Nữ, từ mất hồn chuyển thành bi thương, từ bi thương chuyển thành phẫn hận, lại từ phẫn hận chuyển thành lạnh giá, lạnh giá một cách triệt để.

Mọi người đột nhiên sợ hãi nhìn Sở Phong, bởi vì bọn họ cảm thấy khí tức đáng sợ của Sở Phong. Ánh mắt Sở Phong trống rỗng đến đáng sợ, tựa như muốn nuốt chửng tất cả!

Mọi người không tự chủ được thối lui một bước, ngay cả hô hấp cũng không dám tiếp tục.

- Sở... Sở công tử...

Diệu Ngọc run run khẽ gọi. Sở Phong không có bất luận phản ứng gì, khí tức đáng sợ tràn ra từ thân thể hắn bắt đầu khiến người khác ngạt thở.

Vô Trần nhìn Thiên Ma Nữ, đột nhiên nói:

- Sở Phong! Cổ chưa chết! Cổ chỉ tiềm tức phục khí, cổ đã tiến vào Tiềm Tức Chân Uyên!

Sở Phong vẫn đang trống rỗng nhìn Thiên Ma Nữ, không có bất luận phản ứng gì. Hắn biết Thiên Ma Nữ đang tiềm tức phục khí, cũng biết Thiên Ma Nữ đã tiến vào Tiềm Tức Chân Uyên, hắn đã nghe lão đạo sĩ đề cập qua loại võ công này.

Tiềm Tức Chân Uyên, thật ra một loại Quy Tức công cực cao thâm. Chân uyên, thuật ngữ của đạo gia, giống như cảnh giới không minh của phật môn, mà tiềm tức, chính là quy tức Tiềm tức phục khí, chính là tiến vào cảnh giới quy tức. Tiềm Tức Chân Uyên chính là thiên nhân chân định của đạo gia, giống như tịch diệt thiền định của phật môn.

Phàm là người công lực cao thâm thì đều có thể đi vào cảnh giới quy tức, đình chỉ hô hấp, không ăn không uống. Mà người có công lực cự cao có thể đi vào quy tức chiều sâu, tim sẽ trở nên đập rất chậm. Mà người có công lực tuyệt cao có thể tiến vào Tiềm Tức Chân Uyên hiếm thấy, không chỉ đình chỉ hô hấp, ngay cả tim cũng sẽ ngừng đập.

Quy tức thông thường có thể mấy chục ngày không cần hô hấp, quy tức chiều sâu có thể vài tháng không hô hấp, mà Tiềm Tức Chân Uyên thì có thể vài năm, thậm chí vài chục năm không hô hấp, như thần quy ngủ đông, trường thọ vô kỳ hạn.

Tuy nhiên Tiềm Tức Chân Uyên phải từ thấp đến sâu chậm rãi tiến nhập, tuyệt đối không thể đột nhiên tiến nhập, bởi vì chỉ có chậm rãi tiến nhập mới có thể tự nắm giữ bản thân, mới có thể tùy thời thức tỉnh; nhưng giả như đột nhiên tiến nhập Tiềm Tức Chân Uyên, tất sẽ mê thất bản thân, mê thất bản thân thì sẽ không biết bản thân đang ở trong quy tức, không biết bản thân đang ở trong quy tức, thì sẽ vĩnh viễn sẽ không tỉnh dậy.

Thiên Ma Nữ vì chống lại khô yên thôn phệ, trong chớp mắt khô yên phủ lấy mình đã tiến vào Tiềm Tức Chân Uyên, nói cách khác, nàng căn bản không biết mình đang ở trong quy tức, khả năng nàng vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại, vĩnh viễn bồi hồi trong cảnh giởi chân uyên, tiếp tục cuộc đời cô đơn phiêu bạt không bến đỗ của nàng!