Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 61: Vân Dương truyền thuyết


Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng nhảy lên nhánh cây đại thụ, đi theo tiểu tham hầu. Tiểu tham hầu đi được phân nửa, chuyển sang một nhánh cây khác, sau đó lại nhảy lên một nhánh cây khác, đi được phân nửa, lại chuyển sang một nhánh cây khác, lại nhảy lên một nhánh cây khác, cứ như vậy uốn lượn đi lên, cuối cùng cũng đem hai người đưa thẳng tới đỉnh ngọn cây.

Khiến hai người cảm thấy kinh ngạc chính là đỉnh ngọn cây dĩ nhiên là một cái mặt bằng rất lớn, rất bằng phẳng . Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng đứng ở trên mặt đài , đưa mắt nhìn trời cao, thoáng như được tiếp cận cùng thiên tướng, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác mênh mang.
*đài : kiến trúc có mặt bằng phẳng như sân thượng.

Hai người từ trên cao nhìn xuống, nhìn khắp mọi nơi, cả cô đảo thu hết vào tầm mắt, thuỷ vực bên ngoài cô đảo vẫn như nhìn không thấy giới hạn, mà rừng cây bên kia cũng nhìn không thấy phần cuối cùng, mà làm cho người ta cảm thấy kỳ diệu chính là mây trôi mờ ảo ngay ở bên cạnh, trong thấm thoát đột nhiên sẽ thay đổi quang cảnh, biến hóa vô cùng.

Bàn Phi Phượng đánh giá cái mặt đài này, đột nhiên nói:
- Mặt đài hày hình như không phải tự nhiên có, giống như là do con người tạo nên.

Sở Phong cũng nhìn ra mặt đài này có vết tích đao búa chặt vào, vết tích nhìn qua mặc dù đã rất lâu đời, nhưng mơ hồ còn có thể nhận ra được. Hắn nói:
- Chẳng lẽ từ lúc không biết bao nhiêu trăm nghìn năm trước đã từng có người đặt chân qua đây, còn tạo cái đài này?

Lúc này con tiểu tham hầu kia tại trên mặt đài đi khắp nơi nhìn xung quanh, vừa búng vừa nhảy, vô cùng hưng phấn.

Bàn Phi Phượng ngạc nhiên nói:
- Tiểu gia hỏa này chưa từng lên đây sao, sao lại hưng phấn như vậy?

- Nó có lẽ cũng là lần đầu tiên lên đây?
Sở Phong nói.

- Không thể nào? Đây chính là nó mang chúng ta đi lên mà!

Sở Phong cười nói:
- Nói không chừng tiểu gia hỏa này sợ cao, leo đến phân nửa không dám lên nữa, cho nên muốn lôi kéo chúng ta cùng đi, mới dám leo thẳng đến đỉnh ngọn cây.

- Hì, khỉ thích nhất trèo cây, còn có thể sợ cao sao? Ít hài hước đi!

- Cây chúng nó trèo cũng không có cao như thế này, cô xem, cũng cao đến tận mây.

Bàn Phi Phượng nhìn muôn vàn làn mây bên cạnh, nhịn không được đưa tay tới chạm vào, chỉ cảm thấy rất ẩm ướt mênh mông, bèn nói:
- Đây là mây gì? Rất kỳ quái!

- Đây là mây mưa đó!

- Khoác lác!

- Sao lại khoác lác, cô nương chưa từng nghe qua 'đán vi triêu vân, mộ vi hành vũ. Triêu triêu mộ mộ, Dương Đài chi hạ.' ư?(*)

- Lại thích khoe khoang văn thơ chứ gì!
Bàn Phi Phượng châm chọc nói.

Con tiểu tham hầu kia đi vòng quanh dọc theo mép mặt đài, cả hai con ngươi cũng xoay chuyển liên tục, đột nhiên búng lên, chạy đến một nhánh cây bên ngoài, Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng bị nó làm cho giật mình, ở đây chính là cao không thấy đáy, nếu như tiểu gia hỏa này sơ sảy trượt chân lập tức sẽ ngã xuống phấn thân toái cốt!

Nhánh cây kia duỗi thẳng ra bên ngoài, hướng về phía trước hơi nhếch lên, ở phần cuối cành lá hết sức rậm rạp. Tiểu tham hầu vẫn leo thẳng tới phần cuối cành cây, nhìn qua thực sự là kinh tâm động phách, Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng tại trên mặt đài đứng nhìn, trái tim "thình thịch" nhảy loạn, ngay cả mắt cũng không dám nháy.

Tiểu tham hầu leo đến phần cuối nhánh cây, cành lá rậm rạp hoàn toàn che khuất thân ảnh của nó.

Bàn Phi Phượng cau mày nói:
- Con khỉ tham ăn này leo đến đó làm gì, không sợ ngã xuống dưới sao?

Sở Phong cười nói:
- Ngày hôm qua cô tặng nó mấy trái hồng, bây giờ nó có lẽ là hái trái cây cho chúng ta ăn đấy, cái này gọi là có qua phải có lại.

Bàn Phi Phượng cười khì nói:
- Ngươi cả ngày chỉ nghĩ đến ăn sao, so với con khỉ này còn tham ăn hơn.

Đang nói, tiểu tham hầu đã chui ra, trong tay quả nhiên cầm một món đồ vật, nhưng cũng không phải trái cây gì, mà là một cây cung, một cây cung nhìn qua rất xưa, từ rất là xưa.

Tiểu tham hầu dè dặt trở lại trên mặt đài, cầm cung nhảy về mạnh phía trước một cái về phía trước, kêu "chi chi" liên tục, có vẻ vô cùng kích động.

Trên đỉnh ngọn cây này không ngờ cất giấu một cây cung, Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng hết sức kinh ngạc, bốn con mắt nhìn chằm chằm cây cung.

Tiểu tham hầu bỗng nhiên đem cây cung đưa cho Sở Phong, Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Cho ta?

Tiểu tham hầu 'chi chi' gật đầu.

Sở Phong tiếp nhận cung cũng không chút khách khí. Chỉ thấy cây cung này mang sắc thái rất cổ xưa, toàn thân đen sẫm, thân cung cũng được khắc hoa văn từ rất xưa, tản mác ra khí tức thần bí sâu xa. Đọc Truyện Online Tại http://Trà Truyện

Sở Phong cầm cây cung này, chỉ cảm thấy có một loại khí tức kỳ dị truyền đến, lại có một loại xung động muốn giương cung bắn.

"Băng" hắn nhịn không được thử dây cung một chút, thanh âm mênh mang mà thâm thúy, hình như từ thời viễn cổ thiên địa sơ khai truyền đến.

- Đây là cung gì? Hoa văn trên cung này cũng thực sự là cổ quái.
Bàn Phi Phượng nói.

Sở Phong nhìn hoa văn được khắc trên thân cung, bỗng nhiên kinh hô:
- Lẽ nào... lẽ nào đây là Ô Hào Điêu Cung!

- Ô Hào Điêu Cung gì?
Bàn Phi Phượng ngạc nhiên nói.

- Truyền thuyết Sở vương từng dạo chơi Vân Mộng Trạch, cùng tả trì Ô Hào Điêu Cung, hữu chấp Hạ Phục Kính Tiễn, cùng trèo lên đài Vân Dương, xem Vu sơn vân vũ.

- Đây là Ô Hào Điêu Cung, vị trí cái đài hiện tại của chúng ta chẳng lẽ không phải chính là...

- Đài Vân Dương!
Sở Phong bật thốt lên.

- Đài Vân Dương trong truyền thuyết dĩ nhiên là một cái cây đại thụ che trời?
Bàn Phi Phượng cảm thấy không thể tin nổi.

Sở Phong nói:
- Vừa rồi cô nương cũng đã nói cái đài này không tự nhiên mà thành sao? Xem ra nơi này chính là cái đài mà trăm nghìn năm trước, Sở vương dạo chơi Vân Mộng Trạch du ngoạn sơn thuỷ. Năm đó hắn dạo chơi Vân Mộng Trạch, đại khái cũng đến nơi đây, kinh thán sự to lớn của cái cây che trời này, vì vậy sai người tới đỉnh ngọn cây tạo ra cái đài này, để dễ bề cho hắn cùng với Tống Ngọc leo lên cái đài này đứng xem mây trôi, Tống Ngọc cũng đã có một bài [Cao Đường Phú], chuyên ca tụng đài Vân Dương này.

- Nhưng leo được lên đây cũng nhìn không thấy vu sơn vân vũ nhỉ?
Bàn Phi Phượng đầy bụng hồ nghi.

- Những thứ bên cạnh cô nương không phải vu sơn mây mưa là gì?
Sở Phong cười nói.

Mặt Bàn Phi Phượng bỗng nhiên đỏ lên, giận liếc mắt Sở Phong, không có lên tiếng.

Sở Phong lại nhìn Điêu Cung trong tay, cảm thấy có một loại cảm giác hết sức kỳ quái.

- Đây thực sự là Ô Hào Điêu Cung?
Bàn Phi Phượng lẩm bẩm.

- Nếu như đây là đài Vân Dương, cung này nhất định là Ô Hào Điêu Cung!
Sở Phong nói.

Lúc này con tiểu tham hầu kia bỗng nhiên lại nhảy đến cái nhánh cây vừa rồi, leo đến phần cuối.

Sở Phong kỳ quái nói:
- Nó còn muốn đi lấy cái gì?

Bàn Phi Phượng lại cười nói:
- Ngu ngốc! Cung này nếu là Ô Hào Điêu Cung, nó đương nhiên phải đi lấy Hạ Phục Kính Tiễn.

Lần này quả thật để cho Bàn Phi Phượng nói trúng rồi, tiểu tham hầu quả thực lấy một mũi tên trở về, cũng đưa cho Sở Phong.

Sở Phong đưa tay tiếp lấy, khi ngón tay hắn mới vừa chạm đến mũi tên này, trong nháy mắt nội tâm hắn bỗng nhiên một trận rung động, trong đầu hiện lên vô số mẩu chuyện, toàn thân hắn thậm chí đột nhiên phát sinh một cổ khí phách hào hùng lăng thiên! Bàn Phi Phượng giật mình nhìn hắn!

Tuy nhiên cũng chỉ là một khoảng thời gian, hắn đã hồi phục lại, hắn thậm chí không biết bản thân vừa rồi đã xảy ra biến hóa kỳ dị đó.

Hắn thấy Bàn Phi Phượng hoảng hốt nhìn mình, hiếu kỳ hỏi:
- Làm sao vậy?

- Ngươi vừa rồi...

- Ta vừa rồi làm sao?
Sở Phong mờ mịt hỏi.

- Bỏ đi, không có gì.
Bàn Phi Phượng cũng không biết làm sao trả lời.

Sở Phong nhìn một chút mũi tên trên tay, mũi tên này cũng đen sẫm, cũng tản ra một loại khí tức xa xưa.

- Đó là mũi tên Hạ Phục?
Bàn Phi Phượng lẩm bẩm.

Sở Phong nói:
- Truyền thuyết nói mũi tên Hạ Phục là thượng cổ thần tiễn, bất cứ cái gì cũng có thể bắn thủng!

Hắn nói rồi rất tự nhiên đem mũi tên gắn vào dây cung, nhưng trong sát na khi đuôi mũi tên tiếp xúc cùng dây cung, nội tâm hắn đột nhiên kịch liệt chấn động, vội vã buông xuống mũi tên.

- Làm sao vậy?
Bàn Phi Phượng kỳ quái hỏi.

Sở Phong nói:
- Ta cảm thấy mũi tên này vừa gắn lên dây, dường như muốn phát sinh chuyện gì, rất là bất an.

Bàn Phi Phượng không khỏi cười khì nói:
- Có cái gì bất an, lẽ nào ngươi còn có thể bắn thủng cả bầu trời!

Sở Phong cũng cười nói:
- Vậy thì khó nói, vạn nhất thật sự bắn xuyên qua, lại phải làm phiền Nữ Oa nương nương luyện đá ngũ sắc vá trời thôi.

- Xì, ngươi cứ khoác lác(thổi) đi, hay nhất thổi cho trời cũng sụp xuống!

- Khó mà làm được, sụp xuống thì ai chống đỡ? Nữ Oa nương nương chỉ sợ cũng không cái năng lực này!

- Sụp xuống coi như cái mền đắp!

- Ha ha, Phi Tướng Quân cũng rất có năng lực thổi đấy nhỉ.

- So với ngươi còn không phải là gặp sư phụ.

Đang nói, Bàn Phi Phượng đột nhiên 'Ơ?' kêu một tiếng, giơ ngón tay chỉ, nói:
- Ngươi xem?

Sở Phong đảo mắt nhìn lại, cũng "Ơ?' hô một tiếng!

Thì ra ngay tại phía dưới cách đó không xa, có một làn khói bếp đang lượn lờ bay lên, quỷ dị chính là, có gió thổi xung quanh, nhưng làn khói bếp này lại trơ trọi bay thẳng lên, không chút nào phiêu tán!

***

(*)Sự tích Vân vũ( mây mưa)
Mây mưa là do dịch từ chữ Hán là vân vũ ,ẩn ngữ dùng để chỉ sự nam nữ giao hợp với nhau. Từ ngữ này rút từ điển tích trong bài Cao Đường Phú của Tống Ngọc. Bài phú thuật rằng "Thời Chiến Quốc, vua Tương Vương nước Sở cùng với Tống Ngọc đi chơi đầm Vân Mộng, từ xa ngắm nhìn quang cảnh đài Cao Đường, thấy trên đài vân khí phiêu phất, lờ mờ, vua Sở mới hỏi Tống Ngọc :"Khi đó gọi là gì vậy ?". Tông Ngọc thưa :"Đó là triêu vân, tức mây buổi sáng. "Vua Sở lại hỏi :"Tại sao lại gọi là triêu vân ?". Tống Ngọc thưa:"Trước đây tiên vương (tức Sở Hoài Vương) thương du ngoạn trên đài Cao Đường, ban ngày mệt ngủ , mộng thấy có một người con gái , dung mạo diễm lệ như Tây Thi, nói với tiên vương rằng: "Thiếp là con gái Thiên Đế, tên gọi Dao Cơ, qua đời khi chưa lấy chồng, táng ở phía nam Vu Sơn, hồn phách y phụ cùng cây cỏ, mới gọi thiếp là Cao Đường Khách, là Thần Nữ núi Vu Sơn, nay nghe nhà vua đến chơi Cao Đường, nên nguyện tiến dâng chăn gối. Tiên Vương bèn cùng Thần Nữ hoan lạc. Lúc từ biệt thần nữ bảo với Sở Hoài Vương rằng: "Thiếp tại Vu Sơn chi Dương, cao khâu chi trở, đán vi triêu vân, mộ vi hành vũ, triêu triêu mộ dài dương chi hạ "Có nghĩa là: "Thiếp ở tại phía nam núi Vu Sơn, đèo cao cách trở, sáng thì làm mây, chiều thì làm mưa. Sáng sáng chiều chiều ở dưới Dương Đài" Hôm sau Sở Hoài Vương đến xem, thì quả nhiên như vậy, mới lập miếu thờ, gọi là miếu Triêu Vân. Người đời sau mới rút hai chữ "vân vũ - mây mưa" từ câu "đán vi triêu vân, mộ vi hành vũ" để chỉ để chỉ sự hoan hợp giữa nam nừ. Những từ ngữ Vu Sơn, Dương Đài, Cao Đường, Sở Vũ là cùng một ý nghĩa đó, và cùng chung một điển tích.